Tiệc sinh nhật? Tô Linh Phong hơi kinh ngạc nhướng mày, Tư Đồ Tiêu Sơn đang ý định chính thức giới thiệu nàng với người khác sao?
"Không có việc gì nữa, cháu đi xuống đi." Tư Đồ Tiêu Sơn nói xong liền phất tay với Tô Linh Phong, không hề nhìn nàng, vùi đầu tiếp tục xử lý công vụ.
"Linh Phong cáo lui." Tô Linh Phong không nói thêm gì, cầm tờ giấy viết chương trình học đã được sắp xếp sẵn, quay người đi ra khỏi thư phòng.
Tư Đồ Tiêu Sơn lúc này lại ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Tô Linh Phong như có điều suy nghĩ...
Trở lại Lâm Phong Uyển, Tô Linh Phong mở lịch học đã sắp xếp ra, cẩn thận nhìn lại.
Võ kỹ, kinh tế, lễ nghi, âm luật, lịch sử, văn học, địa lý... Chương trình học có thể quá đầy đủ hết mức rồi...
Những... chương trình học này tổng cộng do ba lão sư đến dạy, chịu trách nhiệm trong phạm vi các môn học trong tất cả các bài học của lịch sử văn hóa, văn học, vv,, là một nam phu tử tên Giản Khinh Hàn, giới thiệu một cách ngắn gọn mà nói, đây là vị học giả học thức rất uyên bác.
Dạy bảo nàng lễ nghi và âm luật cũng là cùng một nữ phu tử tên Lạc Y, giới thiệu ở bên trong ghi chính là một vị ngũ nữ quan đến từ Ninh Viễn quốc.
Mà thầy dạy võ không ai khác, chính là Mặc Vấn Trần trong cái tên khác, Thương Ngô...
Nhìn thấy cái tên này, Tô Linh Phong đưa tay vuốt mi tâm...
Tô Linh Phong chú ý tới chương trình học của Mặc Vấn Trần, đều sắp xếp lúc xế chiều hoặc chạng vạng tối, hẳn là ban ngày hắn phải đến Học viện Thanh Kiều.
Cứ năm ngày lại được nghỉ một chút, coi như còn có nhân tính, nhưng thời gian nghỉ vẫn rất ít...
Cơm tối, Tư Đồ Tiêu Sơn phái người mời Tô Linh Phong tới gian nhà chính dùng cơm, Tô Linh Phong có hơi ngoài ý muốn, nàng còn tưởng rằng, ngày gặp mặt đầu tiên mới dùng cơm tối cùng Tư Đồ Tiêu Sơn, về sau nàng mỗi bữa ăn đều giải quyết ở Lâm Phong Uyển chứ, không ngờ lại cho gọi nàng nhanh như vậy.
Cũng tốt, vừa hay nàng có chuyện muốn nói với vị ông ngoại đại nhân này.
Không khí bữa tối vẫn rất buồn bực nặng nề như trước, hai tổ tông, mỗi người ngồi một đầu bàn ăn, vô thanh vô tức, tự sinh tự diệt.
Sau khi ăn xong, Tô Linh Phong ưu nhã lau miệng, mở miệng nói: "Ông ngoại, cháu có một yêu cầu."
"Nói nghe một chút." Tư Đồ Tiêu Sơn nhướn mày, nhàn nhạt nói.
"Cháu muốn cứ năm ngày học thì ba ngày nghỉ."
Tư Đồ Tiêu Sơn nhíu mày, vẻ mặt không hề tỏ thái độ, trầm giọng nói: "Sao, chương trình năm ngày học một ngày nghỉ còn chưa vừa lòng? Xem ra trước kia đúng là lười biếng quen rồi!"
Tô Linh Phong không thay đổi biểu lộ, thản nhiên nói: "Ông ngoại, Linh Phong đang nghiên tập thuật luyện kim, cần phải có đầy đủ thời gian."
Tư Đồ Tiêu Sơn nghe vậy, trên mặt lập tức ngạc nhiên, nhìn Tô Linh Phong một lúc lâu, hỏi: "Cháu có hứng thú với thuật luyện kim?"
"Đúng vậy, ông ngoại." Tô Linh Phong bình tĩnh nói.
Tư Đồ Tiêu Sơn lặng im một lát, lại mở miệng nói: "Luyện kim thuật... Cũng phải cần tinh thần lực rất mạnh, cháu..."
"Thầy Thương Ngô nói, Linh Phong thích hợp tu tập thuật luyện kim." Tô Linh Phong đá vấn đề khó giải thích cho Mặc Vấn Trần giải quyết.
"A?" Tư Đồ Tiêu Sơn nhướn mày, "Tiểu tử kia nói?"
"Đúng vậy, ông ngoại."
Tư Đồ Tiêu Sơn trầm ngâm trong chốc lát, lại hỏi: "Cần ta cho người tìm thêm thầy luyện kim thuật chỉ điểm cho cháu không?"
"Không cần, luyện kim sư nhân loại có rất ít người vươn tới được cao cấp." Ngụ ý, luyện kim sư cao cấp trở xuống, trình độ căn bản không đủ chỉ điểm nàng...
"Khẩu khí cũng không nhỏ." Tư Đồ Tiêu Sơn hừ một tiếng nói: "Thuật luyện kim của cháu tới mức nào rồi?"
"Sơ cấp." Tô Linh Phong thuận miệng nói.
Không ngờ tiểu nha đầu này còn là một luyện kim sư sơ cấp! Tên tiểu tử Tô Hành kia và cái đứa con gái bất hiếu kia lại sinh cho ông một đứa cháu không tồi, chỉ tiếc bọn họ không dạy bảo đứa nhỏ này thật tốt, để tùy ý ẩu tả hoang đường, lãng phí một cách vô ích những năm này, quả thực ông nên sớm đón đứa trẻ này mới phải...
Giương mắt thấy Tô Linh Phong trưng ra khuôn mặt nhắn nhỏ không biểu tình kia, Tư Đồ Tiêu Sơn lại nhịn không được thở dài trong lòng, cha mẹ chẳng quan tâm, khiến cho tính cách đứa nhỏ này vặn vẹo biến dị thành thế này đây...
Tư Đồ Tiêu Sơn cũng không biểu lộ ý nghĩ trong lòng lên trên mặt, bĩu môi cố ý đả kích Tô Linh Phong, "Cháu biết thuật luyện kim nhưng chỉ mới trình độ sơ cấp mà thôi, cũng đáng để cháu cuồng vọng như vậy sao? Hừ! Trình độ cao cấp luyện kim sư làm lão sư, không biết khiêm tốn!"
Tô Linh Phong không muốn tranh luận cùng Tư Đồ Tiêu Sơn, cũng không tiếp lời Tư Đồ Tiêu Sơn, chỉ phối hợp nói: "Ông ngoại, ông vẫn nên chuẩn bị cho cháu ít thư tịch luyện kim trung cấp, cao cấp."
Tư Đồ Tiêu Sơn thật không tiếp tục kiên trì chuyện này, khua tay nói: "Muốn thì tìm Mục Đạt hỏi đi."
"Vậy chuyện ngày nghỉ..."
"Để cho Mục Đạt sắp xếp đi."
"Đa tạ ông ngoại." Tô Linh Phong đạt được mục đích, hạ thấp người hành lễ, lui ra ngoài.
Buổi chiều, Tô Linh Phong vừa mới nằm xuống liền cảm nhận được trong không khí một hơi thở quen thuộc...
Tô Linh Phong không đứng dậy, cũng chẳng buồn tránh, vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Mặc Vấn Trần vẫy ra một kết giới cách âm, đi vào bên giường ngồi xuống, nhìn qua Tô Linh Phong giả bộ ngủ trên giường thì trầm thấp thở dài một tiếng...
Sau nửa ngày, Mặc Vấn Trần cởi giày, nằm xuống, thò tay ôm Tô Linh Phong vào trong ngực...
Tô Linh Phong chịu không nổi nữa, nắm chặt cổ áo Mặc Vấn Trần, cắn răng nói: "Không phải huynh nói sẽ tôn trọng ta sao? Khuya khoắt bò lên giường của ta, đây là cách huynh tôn trọng ta hả?!"
Vừa quay lại, Tô Linh Phong đã phát hiện ra hôm nay Mặc Vấn Trần mặc một chiếc áo cao cổ...
"..." Mặc Vấn Trần trầm mặc một lát rồi mở miệng nói: "Ý của ta ngày hôm qua, thật ra là... Ta sẽ không chưa được sự đồng ý của nàng đã tùy ý xâm phạm nàng..."
Em gái nhà huynh ấy! Tô Linh Phong bỗng nhiên rất muốn học trào lưu trên internet gào thét, chọc phải gã đàn ông vô lại, tổn thương không nổi mà! Đúng không?! Đúng không hả??!!
"Phong Nhi, ngủ đi..." Mặc Vấn Trần ôm đầu Tô Linh Phong vào lồng ngực của mình, nắm một bàn tay nhỏ bé của nàng, mười ngón đan xen cùng nàng.
"Buông ra ta!" Tô Linh Phong kháng cự muốn rút tay ra.
"Phong Nhi sao lại có động tác bài xích như vậy?" Mặc Vấn Trần thở dài khẽ hỏi.
Thân thể Tô Linh Phong thoáng cứng, lập tức lạnh lùng nói: "Thu lòng tò mò của huynh lại! Thả ta ra!"
"Phong Nhi!" Mặc Vấn Trần xoay người ngồi dậy, cũng kéo Tô Linh Phong lên, ôm khuôn mặt của nàng, thần sắc phức tạp mà nói: "Nàng không thể học cách tin tưởng ta sao? Trong mắt nàng, ta thật sự là người như thế sao? Nàng thật sự cảm thấy mỗi ngày ta tới gặp nàng cũng là vì mưu tính nàng, vì ức hiếp nàng sao?"
Mặc Vấn Trần đang khi nói chuyện, ngực có chút phập phồng, thở dốc còn có chút mất trật tự, trong một đôi mắt đẹp tĩnh mịch kia chăm chú nhìn Tô Linh Phong, dường như ẩn hiện ánh tím...
Tô Linh Phong phát hiện Mặc Vấn Trần không đúng, nhíu mày hỏi: "Mặc Vấn Trần, huynh làm sao vậy?"