"Phải. Hắn tên Dịch Thủy Giác." Tô Linh Phong gật đầu.
"Quả nhiên là hắn..." Tiếu Minh Lãng trầm tư một lát, lại đưa tay vuốt chòm râu nói: "Người này tiểu thư có thể kết bạn đấy."
"Hả?" Tô Linh Phong khiêu mi: "Hắn là ai?"
"Dịch Thủy Giác là luyện dược sư trẻ tuổi, thiên phú cao nhất trong số thiên tài luyện dược. Hắn mười lăm tuổi đột phá trình độ luyện dược sư cao cấp, chấn động cả bốn đại lục, là đối tượng các thế lực quốc gia tranh giành lôi kéo."
"Hắn là Dịch Thủy Giác? Không thể nào..." Hứa Nặc cũng từng nghe danh Dịch Thủy Giác, lại nhớ lại hắn xương cốt mềm nhũn, lười biếng ngồi trên ghế, lại dùng bàn tay bẩn thỉu cầm lấy quả táo để gặm, lập tức cảm thấy có cái gì đó đang tiêu tan...
"Hẳn là hắn." Tiếu Minh Lãng tiếp tục nói: "Mấy năm gần đây ít nghe tin tức của hắn, nghe đồn là đang bế quan để chuyên tâm đột phá luyện dược đại sư, cũng không rõ bao giờ xất quan. Vừa nãy ta nhìn khay chứa thuốc bôi của hắn, thậm chí còn có dược tề đỉnh cấp! Xem ra hắn đã đột phá thành công, trở thành luyện dược đại sư trẻ tuổi nhất trên đại lục!"
"Dược tề đỉnh cấp? Thứ như vậy mà hắn lại tùy tiện bày trên khay đựng đồ??" Hứa Nặc hoảng sợ nói.
"Ý Tiếu thúc là muốn ta lôi kéo hắn sao?" Tô Linh Phong nhàn nhạt hỏi, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì.
Tiếu Minh Lãng nghe vậy chỉ cười nói: "Tiểu thư không cần nghĩ nhiều. Việc này không phải vì phủ thành chủ, chỉ đơn thuần là vì cô. Nếu kết giao với một số người có thực lực, với tiểu thư mà nói thì cũng hữu ích. Hơn nữa, Dịch Thủy Giác cũng là kẻ tin tưởng được. Mặc dù hắn làm việc không theo lẽ thường nhưng ưu điểm lớn nhất chính là trọng tín nghĩa."
Tô Linh Phong quay đầu, liếc mắt sang Tiếu MinhLãng: "Tiếu thúc, không phải ta nghĩ nhiều mà là thúc mới đúng."
"..." Tiếu Minh Lãng bị ánh mắt lạnh lùng kia của Tô Linh Phong làm cho bất ngờ, vô thức chậm hơn nàng nửa bước.
Người dính đầy tro bụi ở chỗ của Dịch Thủy Giác nên Tô Linh Phong cũng không có ý định tiếp tục đi dạo, cất bước đi về công hội binh đoàn, nơi bọn họ đỗ xe.
Đúng lúc này, cách không xa xuất hiện mấy thiếu niên thiếu nữ, một cô gái trong số đó nhìn thấy nàng liền nói: "Ô! Mau nhìn kìa! Đây không phải đồ đệ thầy Thương Ngô mới thu nhận sao? Nàng cũng ở Lăng Vân thành!"
Ánh mắt lạnh lùng của Tô Linh Phong quét đến, cô bé kia liền thu giọng. Tướng mạo cứng nhắc, khuôn mặt đại chúng, không có gì ấm tượng. Chẳng qua khóe mắt liếc qua vẫn quét đến những người khác. Hai thiếu nữ đứng giữa như sao quanh trăng sáng, bóng người xinh đẹp nhu uyển, giống như lúc ở Tùng Ngâm sơn cốc.
Học viện Thanh Kiều Linh Vũ nằm ở Lăng Vân thành, Tô Linh Phong cũng không ngạc nhiên khi gặp những đệ tử đó. Nàng với bọn họ không quen không biết, cũng không có ý định làm quen.
Chỉ là Tô Linh Phong không muốn nói chuyện với bọn họ không có nghĩa là những người khác biết thức thời...
"Này, cô là Tô Linh Phong đúng không?" Thiếu nữ vừa nãy nhảy đến trước mặt nàng hỏi: "Cô đến Lăng Vân thành là để tìm thầy Thương Ngô sao?"
"Có liên quan đến cô sao?" Tô Linh Phong không đổi sắc mặt, vừa dứt lời liền tiếp tục đi, không để ý đến biểu cảm cứng đờ của cô gái kia.
Hứa Nặc lại nhíu mày nhìn cô gái kia rồi mím môi đuổi theo Tô Linh Phong. Ngữ khí nói chuyện của nàng kia với Tô Linh Phong làm Hứa Nặc khó chịu. Nếu không phải Tô Linh Phong mở miệng, nàng cũng sẽ mở miệng chặn họng nàng ta.
"Này, thái độ này của cô là có ý gì? Chúng ta đều là sư huynh sư tỷ của cô đó! Sao lại không biết lễ phép như vậy? Không sợ thầy Thương Ngô mất mặt sao?" Cô gái kia phục hồi tinh thần liền kêu lên với bóng lưng của Tô Linh Phong.