Tô Linh Phong liếc Mặc Vấn Trần, nhàn nhạt hỏi: "Ta với huynh còn cần khách khí sao?"
Đúng vậy, Tô Linh Phong và Mặc Vấn Trần cho đến bây giờ chưa khi nào khách khí, cho dù người đàn ông này như thể vừa gặp đã yêu nàng, dáng vẻ như hai người đang yêu nhau đắm đuối, nhưng hắn chưa bao giờ phủ nhận hắn tiếp cận nàng là có mục đích khác, Tô Linh Phong không muốn phí đầu óc xem thử người đàn ông này tốt với nàng ở điểm nào, là thật sự thích nàng, hay còn có mục đích gì khác, suy ghĩ nhiều chỉ tổ phí nơron thần kinh của nàng.
Nàng cũng không cho rằng hành vi mỗi lần nhìn thấy hắn là đòi bảo vật có gì là đáng xấu hổ, Tô Linh Phong tin rằng đợi Mặc Vấn Trần nói ra mục đích của hắn tại sao lại đến đây, đến khi hắn đạt được mục đích rồi, chắc chắn hắn sẽ có lợi hơn những thứ nàng đòi nhiều! Bởi vì... Bằng vào tài lực của Mặc Vấn Trần, thứ hắn cần nhất định không phải là thứ dễ có...
Có đôi khi, Tô Linh Phong sinh ra một loại ảo giác: nàng dường như nghĩ mình bị sa vào một cái lưới vô hình, mà ở đó nàng không thể vùng vẫy cũng như thoát ra ngoài...
"... Không cần." Mặc Vấn Trần thở dài một tiếng nói.
Hắn không hi vọng Tô Linh Phong khách khí, nhưng hắn hi vọng nàng cho rằng hắn vì nhớ nàng nên mới đến, cho nên hắn mới không khách khí với nàng, mà nàng lại cho rằng đó một loại trao đổi hoặc là đền bù tổn thất sau này...
Mặc Vấn Trần đưa tay vào trong lồng ngực lấy ra một cái nhẫn, kéo Tô Linh Phong lại, đeo trên ngón tay của nàng, chiếc nhẫn đeo trên ngón tay Tô Linh Phong nhìn có vẻ rộng, Mặc Vấn Trần khẽ niệm chú, chiếc nhẫn từ từ thu nhỏ lại đến lúc vừa ngón tay Tô Linh Phong thì dừng lại.
Tô Linh Phong ngạc nhiên khẽ nhíu mày, nhìn kỹ thì thấy nó là một chiếc nhẫn bảo thạch mang họa tiết cổ, toàn thân mang màu đen, là thứ kim loại đen nàng chưa bao giờ nhìn thấy, phía trên có khắc một vài họa tiết đơn giản nhưng khiến cho người ta có cảm giác thần bí, khó hiểu, phía đối diện là một viên bảo thạch màu đen hình bầu dục, nàng cũng không biết là loại gì, trên đá phảng phất một luồng khí âm u, xem ra đây cũng không phải vật tầm thường.
Chiếc nhẫn màu đen đeo trên ngón tay thon dài của Tô Linh Phong càng làm nổi bật thêm làn da trắng như tuyết của nàng, cực kỳ xinh đẹp.
Mặc Vấn Trần nhìn ngón tay đang đeo nhẫn của Tô Linh Phong không rời mắt, trong lòng không ngừng tán thưởng, cứ như vậy, bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng được nắm chặt trong lòng tay của Mặc Vấn Trần, hắn sẽ cố gắng che chở nàng trong lòng, không để nàng chịu bất cứ thương tổn nào!
Nhưng mà... Nàng nhất định sẻ trưởng thành, mà hắn... Không thể ngăn lại được...
Tô Linh Phong dùng thần lực dò xét xem chiếc nhẫn này thuộc tính nào, vậy mà... nó không hiện lêm bất kỳ thuộc tính nào!
"Đây là cái gì?" Tô Linh Phong ngẩng đầu hỏi Mặc Vấn Trần
"Quà sinh nhật của nàng." Mặc Vấn Trần nói.
"Ta đương nhiên biết rõ đây là quà sinh nhật của ta." Hai mắt Tô Linh Phong trợn tròn nhìn Mặc Vấn Trần, "Ta là hỏi huynh cái này dùng để làm gì?"
"Dùng để làm đồ trang sức." Mặc Vấn Trần mỉm cười.
Sắc mặt Tô Linh Phong trầm xuống, cau mày nói: "Không muốn nói? Vậy huynh đưa cho ta làm gì?"
"..." Mặc Vấn Trần trầm mặc một lát, mở miệng nói: "Đúng đồ trang sức mà... đây là di vật mẫu thân ta để lại..."
Di vật? Tô Linh Phong sửng sốt một chút, mẹ hắn... qua đời rồi?
"Nếu là đồ của mẫu thân huynh để lại, sao huynh lại tặng cho ta?" Tô Linh Phong nói xong lại muốn gỡ chiếc nhẫn trên tay xuống...
Mặc Vấn Trần nhìn động tác của Tô Linh Phong, cũng không ngăn lại.
Tô Linh Phong dùng sức gỡ chiếc nhẫn xuống, cố gắng mấy lần liền phát hiện chiếc nhẫn không thể tháo ra...
"Chiếc nhẫn này tại sao không thể tháo ra được?" Tô Linh Phong nhìn Mặc Vấn Trần cau mày hỏi.
Mặc Vấn Trần không trả lời vấn đề Tô Linh Phong hỏi, chỉ mỉm cười rồi nói một câu: "Nó rất hợp với nàng."
"Chớ nói nhảm, tại sao không thể tháo chiếc nhẫn này ra?" Tô Linh Phong không kiên nhẫn hỏi.
Mặc Vấn Trần đưa tay kéo Tô Linh Phong vào ôm trước ngực, giọng nói nhỏ nhẹ nói bên tai nàng "Phong Nhi, đừng gỡ ra, đeo nó được không? Ta thích nàng đeo nó..."
"..." Tô Linh Phong nghe lời nói của Mặc Vấn Trần đầy vẻ chân thành, trầm mặc một lát rồi đột nhiên hỏi: "Thứ này, không có tác dụng phụ chứ?" Nàng cảm thấy chiếc nhẫn này có hơi tà tính...
"Tác dụng phụ?" Mặc Vấn Trần sửng sốt một chút, khó hiểu hỏi: "Cái gì?"
"Như là nó có gây hại gì cho người đeo nó."
Mặc Vấn Trần nghe xong thì cười khẽ, "Yên tâm, không có đâu, ta làm sao có thể hại được nàng? Chiếc nhẫn này mẫu thân ta khi còn sống luôn mang bên người, rất có linh tính, nó sẽ bảo vệ nàng..."
Dừng! Bảo vệ? Cũng không phải bùa hộ mệnh đâu...
Nhưng nhìn chiếc nhẫn rất hợp ý nàng, tạm thời cứ nhận lấy truóc đã...
Tô Linh Phong không để ý hình tượng ngáp một cái, đuổi người: "Chúc mừng sinh nhật ta rồi, quà cũng đã tặng, huynh cũng nên về đi ngủ đi."
"... Tiểu nha đầu không có lương tâm!" Vừa nhận lễ vật của người ta xong liền lập tức đuổi người!
Mặc Vấn Trần nâng khuôn mặt Tô Linh Phong lên, nhìn đôi môi đỏ mọng, muốn trừng phạt liền hung ác hôn xuống một cái, không đợi Tô Linh Phong nổi giận đã vội vàng buông nàng ra, thỏa mãn mỉm cười, "Ngày mai gặp!" Dứt lời, trong miệng trầm thấp niệm một câu chú ngữ rồi liền biến mất...
Tô Linh Phong nhìn chằm chằm vào vị trí Mặc Vấn Trần biến mất, đưa tay ra sức chùi. Má nó! Khốn kiếp! Lại đánh lén nàng! Nàng hung dữ kéo chăn rồi nằm xuống giường tiếp tục ngủ.
Buổi sáng, Tô Linh Phong mới mở mắt ra liền nhìn thấy một cặp mắt xanh thẳm thuần khiết mở to!
Tô Linh Phong nhìn Tiểu Bạch đang quấn đuôi treo ngược lên trần nhà, đôi mắt mở to liền nhíu mày hỏi: "Tiểu Bạch, ngươi đang luyện kỹ năng đặc biệt sao?"
"A! Chủ nhân, cô tỉnh rồi?!" Tiểu Bạch trông thấy Tô Linh Phong trợn mắt, nó vốn đang thở nhẹ một tiếng, lập tức chớp mắt to, nghi hoặc hỏi: "Chủ nhân, cái gì là kỹ năng đặc biệt?"
"Kỹ năng đặc biệt chính là kỹ năng đặc biệt." Tô Linh Phong chẳng muốn giải thích, trả lời một câu rồi vén chăn lên rời giường.
Tiểu Bạch xoay người ngồi trên giường, cắn móng vuốt, gọi Tô Linh Phong: "Chủ... Chủ nhân..."
"Hửm?" Tô Linh Phong nhìn Tiểu Bạch, "Có việc?" Giọng điệu đứa nhóc có chút kỳ quái...
Tiểu Bạch liếc Tô Linh Phong, khuôn mặt nhăn nhó, lắp bắp nói: "Chủ nhân... Sinh nhật vui vẻ..."
Tô linh nghe nói xong liền lập tức sững người, nét mặt nhu hòa, khóe môi khẽ nhếch, "Cảm ơn."
Tiểu Bạch hất cái đuôi lên, xấu hổ chạy đi...
Tô Linh Phong nhìn Tiểu Bạch xấu hổ chạy ra ngoài, khóe môi liền nhếch lên càng cao...
"Mẹ! Đoàn Tử muốn ra ngoài..." Một giọng nói yếu ớt trong không gian ma sủng vọng ra.
Tô Linh Phong sửng sốt một chút, theo như lời Tiểu Bạch nói, thời gian Đoàn Tử tấn cấp không phải ngắn, đứa nhỏ này muốn ra ngoài làm gì?