Ma Phi Khó Theo Đuổi

Trông thấy Tư Đồ Tiêu Sơn hoàn toàn bị chọc giận, Tula lại làm ra vẻ lơ đễnh, Tư Đồ Tiêu Sơn là một võ sĩ, hơn nữa đã đạt đến trình độ Võ Thánh, tuy rằng là trình độ đồng cấp thánh giả với y, cứng đối cứng chưa hẳn y chiếm được chỗ tốt, nhưng tốc độ của Tư Đồ Tiêu Sơn lại thua xa không theo kịp y, chiếm điểm ưu thế ấy, Tula rất tự tin rằng Tư Đồ Tiêu Sơn còn không làm gì được y nữa.
Nhắc tới ưu thế của bản thân, trong đầu Tula bỗng nhiên hiện ra bóng của một nam tử thanh nhã xuất trần trong chiếc trường bào màu đen.
Thằng nhãi Ngô Thương kia cũng chỉ là Võ Thánh, tại sao có thể có tốc độ Đây thật là Linh thuật hệ không gian sao? Thật hay lắm, lúc này người kia không ở chỗ này...
"Thành chủ đại nhân hà tất phải phô trương thanh thế nhỉ?" Tula nhìn nhìnTư Đồ Tiêu Sơn, hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Muốn động thủ? Cho dù là thành chủ đại nhân với đám phế vật này cùng tiến lên thì há có thể chắc chắn đánh được bổn vương không?"
Tula vón không sợ đắc tội với Tư Đồ Tiêu Sơn, ông ta không chịu gả cháu gái cho y cũng chẳng sao, cùng lắm thì đoạt đi là được, đợi cô bé kia trở thành nữ nhân của y, Tư Đồ Tiêu Sơn có đồng ý hay không thì còn gì khác nhau nữa? Dù sao Quốc vương cũng không có yêu cầu y hoàn thành nhiệm vụ bằng cách nào...
"Khốn kiếp, ngươi nói cái gì? Ai là phế vật?!"
"Hừ, Tula, ngươi đừng quá kiêu ngạo, nơi đây không phải là Tây Úc đại lục của các ngươi!"
"Không coi ai ra gì, tên tiểu tử cuồng ngạo, ta thấy ngươi chính là chán sống!"
"..."
Lời nói của Tula đượm vẻ khinh thường và vũ nhục, thành công chọc giận hầu hết khách mời bên trong đại sảnh yến hội, bởi vì mọi người tới Phủ Thành chủ tham gia yến hội nên tất cả mọi người đều ăn mặc lễ phục chính thức, hầu như đều không mang theo binh khí, dù sao thì thứ đồ cực phẩm như nhẫn trữ vật cũng chẳng phải là ai có tiền cũng mua được, nhưng đại đa số người vẫn đều bày ra tư thế chuẩn bị xuất thủ, hoặc là phát đấu khí.
Tư Đồ Tiêu Sơn không nói lời nào, khí thế trên người không ngừng dâng lên như trước, trên bàn tay đã ngưng kết rồi tầng một đấu khí hùng hậu tràn đầy!
Tô Linh Phong yên lặng dịch chân ra sau để tránh lúc hai bên sống mái với nhau, mình lại bị ảnh hướng đến, thực lực của nàng bây giờ còn quá yếu, chỉ khi mà thực lực tuyệt đối mạnh hơn người cần chiến đấu thì mới có thể tiến lên, còn những kẻ không biết tự lượng sức mình xông đi lên thì đó là hành vi của kẻ não tàn muốn chết!
"Tula, lão phu khuyên ngươi vẫn nên sớm mà đi đi, tiếp tục náo loạn nữa thì người bị té nhào nhất định là ngươi." Bỗng nhiên, một giọng nói vang dội vang lên vang lên, lấn át tiếng kêu la của mọi người trong đại sảnh, một lão giả mặt mày hồng hào nhanh chóng tiến đến gần, đứng ở bên người Tư Đồ Tiêu Sơn, tay vuốt chòm râu nói với Tula.
Người tới chính là Trịnh Ân hiệu trưởng vẫn luôn ngồi sau không ra mặt của Học viện Thanh Kiều Linh Vũ.
Tula trông thấy Trịnh Ân xuất hiện thì lông mày nhíu một cái, vừa rồi Trịnh Ân ngồi xa, lại cố ý thu liễm khí tức cường giả trên người nên y cũng không phát hiện Trịnh Ân tồn tại, không ngờ lão già này cũng ở nơi đây...
Với tư cách hiệu trưởng đương nhiệm Học viện Thanh Kiều Linh Vũ, thực lực của Trịnh Ân trên đại lục cũng là tồn tại cực hạn, ông là một Linh thuật sĩ Hệ Thổ, là pháp hệ chức nghiệp có lực phòng ngự cao nhất! Hơn nữa, ông đã đạt đến trình độ cấp Thánh!
Tư Đồ Tiêu Sơn và Trịnh Ân lại là bạn nối khố, nghe nói lúc còn trẻ đã từng vào Nam ra Bắc rèn luyện khắp các đại lục, hai ông già này một là chức nghiệp vật lý, một là chức nghiệp pháp hệ, đều là công kích cao phòng thủ cao, phối hợp ăn ý, coi như là y có tốc độ ưu thế thì cũng chẳng thắng nổi nếu bọn họ liên kết lại, nghĩ tới đây, trong lòng Tula đã hơi nản chí...
"Tam vương tử Trữ Viễn quốc, Tá Dịch vương tử đến!" Đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền tới rồi một tiếng thông báo...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui