"Con...Con..." Tô Dục Mẫn nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Tô Hành, trong lòng không khỏi kinh hoảng, sau nửa ngày cũng không đáp nổi.
Tam phu nhân thấy vậy vội đoạt lời: "Phu quân, Mẫn Nhi gần đây nhu thuận hiểu chuyện như vậy, sao có thể chủ động tới tìm Linh Phong gây phiền phức được chứ? Nhất định là nha đầu Linh Phong này thêu dệt! Hơn nữa chắc chắn nó còn dùng quỷ kế gì đó hãm hại Mẫn Nhi mới khiến Mẫn Nhi đơn thuần mắc bẫy, bằng không chỉ là một phế vật sao có thể làm Mẫn Nhi bị thương được chứ?! Phu quân nhất định phải làm chủ cho Mẫn Nhi!"
Mẫn Nhi... Đơn thuần? Khóe miệng của Tô Linh Phong giật theo một biên độ không thể kìm nén nổi, vô cùng câm nín.
"Tam muội muội..." Nhị phu nhân than nhẹ một tiếng, dịu dàng mở miệng: "Aiz, mặc dù bình thường rất hiếu chiến, thích gây rắc rối nhưng cũng không biết tính toán thiệt hơn, muội đừng suy đoán linh tinh, cứ xem như nó náo loạn một chút là được rồi." Tuy trước nay bà không mấy thân cận đứa con gái này nhưng cũng không muốn nghe người ngoài chỉ trích con gái, đặc biệt đối phương lại là Tam phu nhân trước nay vẫn luôn đối đầu với bà.
"Hừ! Bây giờ tỷ lại nhớ phải giải vây cho phế vật này rồi sao, sợ đứa con gái hiếu chiến này làm phiền tỷ sao?" Tam phu nhân nói vẻ cay nghiệt.
"Tam muội... Sao muội có thể nói vậy..."
"Tiểu Mị, Dạ Lam, các muội thôi đi, phu quân ở đây thì ắt sẽ điều tra rõ mọi chuyện, vừa nãy không ai trong chúng ta ở đây, đừng tùy tiện đoán mò, ảnh hưởng tới suy đoán của phu quân." Đại phu nhân uy nghiêm đoan trang nói như cảnh cáo.
"Hừ!" Tam phu nhân hừ một tiếng, cũng không dám nhiều lời nữa.
Tô Hành nhăn mày, nhìn chằm chằm Tô Dục Mẫn: "Mẫn Nhi, phụ thân hỏi con, tại sao không trả lời?"
"Hồi bẩm phụ thân..., Mẫn Nhi nghe nói tỷ tỷ mấy ngày trước đánh bại thiếu gia Triệu gia bên đường cái một trận, Triệu thiếu gia kia thua trong tay tỷ tỷ!" Tô Dục Mẫn lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói: "Mẫn Nhi nghĩ, tỷ tỷ có thể đánh bại một võ sĩ nhất định là có đột phá võ kỹ, vì thế mới tới tìm đại tỷ luận bàn một chút..."
Tô Dục Mẫn vừa nói xong, mọi người đã bàn tán khe khẽ, mấy ngày nay đã có mấy lời đồn trong Lê Thành, nói rằng đại tiểu thư phế vật nhà bọn họ đánh Triệu thiếu gia tới xỉu, chỉ là cũng không ai tận mắt nhìn thấy nên vô cùng hoài nghi độ chân thật, hôm nay Nhị tiểu thư lại thật sự bại trong tay Đại tiểu thư, xem ra lời đồn rất có thể là thật.
Ánh mắt Tô Linh Phong lạnh lùng quét qua Liễu Nhi đứng trong một góc nhỏ.
Bị ánh mắt như châm độc kia quét qua, Liễu Nhi bị dọa cho rùng mình một cái...
"Nói vậy con thua trong tay đại tỷ lúc luận bàn sao?" Cho dù sắc mặt Tô Hành trầm ổn nhưng cũng không khó để nghe ra giọng điệu không thể tin trong giọng nói của ông.
Trên mặt Tô Dục Mẫn thoáng hiện vẻ không cam lòng, cúi đầu khẽ nói: "Không ngờ tỷ tỷ đã đột phá đấu khí cấp một, Mẫn Nhi nhất thời chủ quan, thua trong tay đại tỷ..." Lúc trước đấu khí của Tô Linh Phong phát ra chỉ ngưng tụ trong lòng bàn tay, hẳn là đấu khí cấp một đúng không? Nhưng... Đấu khí cấp một lại có uy lực lớn vậy sao, có thể đập tan tường băng của nó chỉ bằng một chưởng sao? Tô Dục Mẫn cảm thấy nghi ngờ...
Nhưng bại trong tay thứ đồ ngu xuẩn này, đây quả thật là sỉ nhục lớn nhất từ khi Tô Dục Mẫn được sinh ra tới nay! Chờ đấy, một ngày nào đó, nó sẽ dẫm nát phế vật mê trai này dưới chân, khiến ả ta phải dùng lưỡi liếm giày cho nó như một con chó!
Đột phá đấu khí cấp một? Đại tiểu thư đột phá đấu khí cấp một?!
Cái gì?! Phế vật nổi danh của Tô gia cũng có thể phát đấu khí rồi sao?!
Đấu khí cấp một? Lại có thể đánh bại một linh thuật sĩ sơ cấp thiên phú tuyệt vời sao?!
Thật không thể tin nổi.
Mọi người mở to hai mắt giật mình nhìn Tô Linh Phong.
"Phong Nhi, Mẫn Nhi nói thật sao? Con đột phá đấu khí cấp một thật sao? Sao không nói sớm?" Tô Hành nói vẻ kích động.
Tô Linh Phong nhàn nhạt liếc Tô Dục Mẫn, nha đầu kia phản ứng nhanh tới vậy, còn tiết lộ chuyện nàng học đấu khí, coi như là nó tự tìm lý do cho nó, nhưng kể từ đây, phế vật ngày xưa như nàng lại phải chịu sự chú ý nhất định, nhưng vẫn không uy hiếp được địa vị của Tô Dục Mẫn, dù sao thì chỉ cần tư chất không quá kém, chịu khổ một chút, trở thành một võ sĩ cấp một cũng không khó, nhưng người không có linh cơ lại vĩnh viễn không thể trở thành linh thuật sĩ được.
"Hồi bẩm phụ thân đại nhân, Linh Phong chỉ vừa đột phá mà thôi, huống chi đột phá đấu khí cấp một cũng không phải là việc gì đáng kiêu ngạo."
"Xem ra Linh Phong lớn thật rồi, không chỉ biết chịu khổ luyện tập mà còn không kiêu không nóng, rất tốt!" Tô Hành vui mừng mỉm cười: "Về sau tỷ muội hai con nên ở chung với nhau nhiều thêm, luận bàn nhiều vào mới tốt."
"Phụ thân quá đề cao Linh Phong rồi." Tô Linh Phong liếc pháp trượng trong tay Tô Dục Mẫn, khóe môi nở nụ cười trào phúng vui vẻ: "Lần này là vì muội muội khinh địch, Linh Phong may mắn không bị thương, lần sau nếu muội muội lại dùng pháp trượng khảm nạm ma hạch cấp năm hệ băng và bảo thạch Tụ Linh tới 'luận bàn' với Linh Phong, chỉ sợ phụ thân phải tới nhặt xác Linh Phong rồi."
Lời này của Tô Linh Phong vừa nói ra, trong sân đã yên tĩnh tới dị thường...
Chỉ có rồng con không tim không phổi vẫn còn phí công dùng vuốt heo "cướp đoạt" pháp trượng trong tay Tô Dục Mẫn: "Bảo thạch của ta, bảo thạch của ta mà..."