Ma Phi Khó Theo Đuổi

Trong tất cả những đội đi săn dị thú, chỉ e đội của Tô Linh Phong là ít người nhất rồi, nhưng trong bốn người này, ba người Mặc Vấn Trần, Tá Dịch, Nguyệt Quang đều thâm sâu khó lường, tuy đấu khí và linh thuật của Tô Linh Phong còn hấp nhưng kinh nghiệm tác chiến lại phong phú, lại có một thân tốc độ quỷ dị, cũng không phải là vật cản gì.
Một đội chỉnh thể này cũng không thua kém mấy đoàn đội khác là bao, ít nhất mỗi người bọn họ đều có một kĩ năng khác nhau, không cần phải phối hợp với nhau, cũng không phải chiếu cố đồng đội.
Tô Linh Phong sở dĩ lúc trước nhẫn nại đợi Mặc Vấn Trần hàn huyên với Ba Da là vì nếu thêm Mặc Vấn Trần vào, đội mình sẽ mạnh hơn nhiều.
Phối hợp đội rất quan trọng, nhưng sự phối hợp đó không phải trong lúc nhất thời có thể luyện ra được, đám người Tất Duy Tư và Hạo Thiên tuy không tệ về mặt này, nhưng nếu thêm mấy người ngoài e là sẽ không còn phối hợp hài hòa như vậy nữa.
Tiến vào lối bên phải sơn cốc, đi lên phía trước không xa chính là một nhánh sông, nhanh chóng không có đường nữa, bốn phía đều là rừng cây rậm rạp, dưới chân là dây leo, cỏ dại sinh sôi, cũng may có Nguyệt Quang mở đường phía trước, bốn người cũng không phải giảm tốc độ.
"Tiểu Phong Phong, sao cứ là người ta mở đường hoài vậy, người ta vất vả muốn chết đó, phí linh lực lắm đó...." Nguyệt Quang cố ý ai oán nhìn Tô Linh Phong tranh thủ đồng tình.
"Tận dụng vật, trọng dụng kỳ tài." Mặc Vấn Trần vỗ bả vai Nguyệt Quang, ôn nhã nói: "Nói rõ huynh là người tài."
"Thật sao?" Nguyệt Quang liếc Mặc Vấn Trần, lại quay đầu nhìn Tô Linh Phong: "Thật không thật không? Tiểu Phong Phong? Trong mắt nàng ta là nhân tài sao? Tiểu Phong Phong không bỏ ta đúng không, Tiểu Phong Phong cần dựa vào ta đúng không?"
"Ngao... Má tinh linh bệnh hoạn này lại phát bệnh rồi." Tiểu Bạch làm bộ nôn mửa.
"Ừ." Tô Linh Phong chân thành gật đầu: "Nhân tài không đủ để hình dung huynh, huynh là thiên tài mới đúng."
"A! Tiểu Phong Phong cho rằng ta là thiên tài sao? Ấy ấy ấy, ta vui lắm đó, Tiểu Phong Phong đánh giá ta cao vậy!"
"Huynh biết Thiên tài hơn nhân tài ở chỗ nào không?" Tô Linh Phong lại nói.
"Hơn cái gì?" Nguyệt Quang lập lòe ánh mắt hoa đào, tò mò hỏi.
"Nhiều hơn số 2(*)." Tô Linh Phong bình tĩnh đáp.
(*)Đây là chữ nhân: 人 , còn đây là chữ thiên: 天 , đây là số 2: 二 , ghép số 2 lên chữ nhân sẽ được chữ thiên. Bạn Tô Linh Phong nhà mình chơi chữ đá đểu bạn Quang Quang đó ạ =)).
"Phụt... Ha ha ha..." Mặc Vấn Trần nghe vậy không khỏi cười to, trong lòng vô cùng khoan khoái dễ chịu, nhìn tiểu nha đầu vẫn đeo bộ mặt lạnh, cảm giác nghẹn người khác thật thoải mái mà!
"Khụ..." Tá Dịch cho tay lên môi ho nhẹ một tiếng, che dấu vẻ hả hê buồn cười của mình.
"Tiểu Phong Phong ức hiếp người ta..." Nguyệt Quang che mặt khóc lóc chạy đi.
"Chủ nhân, hắn làm sao vậy? Nhiều hơn chữ hai thì sao chứ?" Tiểu Bạch trừng đôi mắt xanh thẳm, khó hiểu nói.
"Không, rất tốt, chỉ là kích động quá, vui đến phát khóc đó mà."
"Ồ."
Bốn người tìm tòi trong Tùng Ngâm sơn cốc hai ngày cũng không phát hiện dị động gì của dị thế, nhưng lại săn được không ít ma thú.
Ma thú từ cấp 4 trở xuống, chỉ cần không phải số lượng quá nhiều, một mình Tô Linh Phong đều có thể giải quyết hết, đụng đến ma thú cấp cao hơn, mấy người còn lại mới ra tay giúp đỡ.
Trong đó đụng được ma thú cấp cao nhất là gấu liệt hỏa cấp 6 dẫn theo một bầy gấu liệt hỏa cấp 5, Tô Linh Phong chỉ miễn cưỡng có thể solo với hai con gấu liệt hỏa cấp 5, không dính nổi con gấu liệt hỏa cấp sáu kia, tuy nàng có thể giết mấy con vượt cấp mình nhưng con boss cấp độ cao kia thì vẫn chưa đánh nổi.
Mặc Vấn Trần và Tá Dịch đều không nhúng tay, để cho Nguyệt Quang có tiếng, giết con gấu boss kia, hấp tấp hiến dâng cho Tô Linh Phong, ra vẻ nói: "Chút sính lễ."
Tiểu Bạch nhe cái miệng không răng ra xem thường mắng to: "Keo kiệt!"
Tô Linh Phong tự động bỏ qua hai chữ "sính lễ", khoong khách khí mà thu viên ma hạch cấp 6 hệ hỏa kia vào túi.
Ma hạch cấp 5 là bảo, cấp 6 là giá trên trời, túi tiền của nàng tăng cũng không ít đâu.
Mấy đội vào Tùng ngâm sơn cốc ngày càng nhiều, mấy người Tô Linh Phong đã gặp không ít, mấy dội phiêu lưu và binh đoàn dám đi đường bên phải này không thể xem thường thực lực được.
Lôi Uyên dẫn đầu binh đoàn Kim Sư cũng đi đường này, ngay ngày hôm sau đã đụng mấy người Tô Linh Phong, Lôi Uyên còn ngạc nhiên bọn họ quả thật vào cốc bốn người! Hắn còn cho rằng bọn họ sẽ vào cùng đám thầy trò học viện Thanh Kiều cơ.
Nhưng Lôi Uyên vẫn thức thời không hỏi gì, hắn biết mấy người này đều không đơn giản, cũng không mạo muội kéo bọn họ vào đội, chỉ là bắt chuyện với nhau rồi ai đi đường nấy.
Trưa ngày thứ ba, mấy người Tô Linh Phong tìm được một nơi khô ráo, nghỉ ngơi dùng cơm.
Vừa ăn được mấy miếng, động tác bốn người đồng thời ngừng lại.
Tô Linh Phong cảm nhận được rõ ràng có một đôi mắt âm thầm khóa chặt trên người nàng, nhưng nàng vẫn không cảm giác được phương hướng của đôi mắt kia, cũng không biết người nọ tới gần bọn họ từ lúc nào.
Bốn người chỉ im lặng trong chốc lát, Mặc Vấn Trần đã giương mắt lên, chậm rãi hỏi: "Đã đến rồi sao còn không đi ra? Âm thầm rình trộm như thế cũng không phải hành vi lễ phép..."
Mặc Vấn Trần vừa nói đã có một luồng gió mạnh thổi tới, cây cỏ chập chờn không ngớt, lá cây bay tán loạn...
Một bóng người màu trắng chậm rãi hiện ra sau một gốc đại thụ.
Người nọ mặc trường bào màu trắng rộng thùng thình, một đầu thả tóc xuống đến chân, tạo ra một cảm giác vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt không phân biệt là trai hay gái, chỉ có hầu kết ở cổ biểu hiện rõ hắn là đàn ông.
Hắn im lặng đứng đó, đôi mắt màu xám bạc lộ ra tà khí tùy ý, ánh mắt lướt qua đám người Mặc Vấn Trần, khóa chặt lên người Tô Linh Phong...
Người này là linh thuật sĩ hệ phong? Hắn có thể mượn nguyên tố phong cất giấu cơ thể?! Linh thuật của hắn nhất định rất mạnh...
Tô Linh Phong nhíu mày, ánh mắt người này khiến nàng không thoải mái!
"Tula, huynh không mang mấy thủ hạ đi tìm dị thú, tới đây nhìn trộm chúng ta làm gì?" Mặc Vấn Trần vừa nói vừa không chút dấu vết chặn ánh nhìn của hắn.
Tá Dịch không lên tiếng, cũng đứng dậy chắn trước mặt Tô Linh Phong.
Nguyệt Quang thù trực tiếp hơn nhiều, nhảy dựng lên, chỉ vào người tên Tula kia mà hét lên: "Này, đồ bất nam bất nữ kia, thu ánh mắt hèn mọn bỉ ổi của ngươi lại nhanh, đáng ghét!"
"Đồ tinh linh biến thái bề ngoài còn đẹp hơn nữ nhân này còn không biết xấu hổ mà nói người khác bất nam bất nữ gì chứ..." Tiểu Bạch không nhịn được cũng lên tiếng chửi bới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui