Ma Phi Khó Theo Đuổi

Hắn là đầu gỗ ấy hả? Trong mắt vị Tô đại tiểu thư này, sao hắn lại là hình tượng này?! Tá Dịch phiền muộn quá!
Hơn nữa nha đầu kia còn muốn bắt hắn làm tiền đặt cược?! Khuôn mặt tuấn tú của Tá Dịch hết xanh lại đen, tuy hắn tin tưởng nàng tất nhiên không để mình thất bại nhưng mà cảm giác bị trở thành đầu gỗ và tiền đặt cược thật sự là khó chịu! Vô cùng khó chịu! Quá khó chịu rồi!!
"Cô gái này là ai vậy? Nàng dám đề xuất điều kiện đánh cuộc?!"
"Nàng vì nha đầu trên mặt đất kia mà không tiếc mang hộ vệ thực lực siêu mạnh của mình làm tiền đặt cược sao?!"
"Nàng ta không phải là bị ngu chứ?..."
"Cứu người không thành, còn tặng hộ vệ của mình cho người ta, tội gì khổ như thế chứ..."
"..."
Mọi người nhìn nhìn Tô Linh Phong, ánh mắt đều như đang nhìn một kẻ ngu hoặc tên điên...
Cô bé nhỏ gầy nằm trên mặt đất, cái miệng nhỏ nhắn tái nhợt khô nứt hé ra, nhìn Tô Linh Phong, ánh mắt kiên định mà chờ đợi.
"Hừ, dựa vào ngươi cũng dám nói điều kiện với bổn tiểu thư?" Cô ả áo hồng khinh thường bĩu môi nói: "Bổn tiểu thư bảo ngươi đem hắn đưa cho ta đã là nể mặt ngươi rồi, ngươi đừng rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt!"
Tô Linh Phong nhướng mày, thản nhiên nói: "Thân thủ của hắn chắc ngươi đã được chứng kiến rồi, nếu như hắn không muốn đi theo ngươi, ngươi chắc chắn ngươi có thể mang hắn đi được sao?"
Cô ả áo hồng nghe vậy, đáy mắt quả nhiên dao dộng, suy tư một lát rồi hừ một tiếng nói: "Vậy ngươi nếu thua, ngươi có thể đảm bảo hắn sẽ ngoan ngoãn đi cùng bổn tiểu thư?"
"Tất nhiên, ta để cho hắn đi theo ngươi, tất nhiên hắn sẽ đi theo ngươi." Nói xong, lại chuyển hướng hỏi Tá Dịch: "Phải không Đầu Gỗ?"
Tô Linh Phong cảm thấy cái miệng cô ả kia thối quá, cảm thấy nếu cái tên Tá Dịch thoát ra khỏi miệng ả thì quá nhục nhã cho Tá Dịch rồi, vì vậy đặt luôn cho hắn cái tên "Đầu Gỗ".
Tá Dịch mắt liếc Tô Linh Phong, khuôn mặt tuấn tú đen kịt bình tĩnh, cứng ngắc gật nhẹ đầu.
"Ngươi muốn đánh cuộc như thế nào?" Cô ả áo hồng hếch cằm hỏi.
"Rất đơn giản, chúng ta đánh cược lực công kích và lực phòng ngự, song phương không cần vũ khí, thay phiên nhau công kích đối phương, lúc bị công kích, phòng ngự, mỗi người đều không được trốn tránh, ai bị đánh ngã trước liền thua." Nói đơn giản một chút, kỳ thật chính là ngươi đánh ta một quyền, ta lại đánh ngươi một quyền, xem ai đánh ngã kẻ kia trước tiên...
Cô ả áo hồng kia nghe vậy thì cẩn thận đánh giá Tô Linh Phong một phen, thấy nữ tử áo trắng kia hình như còn nhỏ tuổi hơn cả mình, cách ăn mặc, quần áo cũng không đáng chú ý liền lập tức yên lòng, ả cũng chỉ mới đột phá xong đấu khí cấp hai và võ sĩ sơ cấp! Hơn nữa trong quần áo ả còn mặc một áo giáp phòng ngự khảm bảo thạch tím phẩm mềm mỏng, ả tự tin công kích và phòng ngự của mình đều rất mạnh!
"Hừ, trong ngực tiện nhân kia còn ôm con chồn nhỏ nữa, ngươi tính cả nó vào mà lại chỉ mang tên này làm tiền đặt cược, ta đây không phải quá thua lỗ sao!"
"Ta có thể bỏ thêm." Tô Linh Phong lạnh nhạt nói. Sau đó mặc niệm trong miệng chú ngữ triệu hoán, trên người sáng lên triệu hoán trận, một lát sau, cơ thể bé nhỏ yêu yêu của Đoàn Tử hiện lên trong mắt mọi người.
Tô Linh Phong đã sớm dùng kết nối chủ sủng cảnh cáo Đoàn Tử, không cho phép mở miệng nói chuyện, chỉ có thể dùng không gian tinh thần chủ sủng để nói chuyện, ma thú bình thường sẽ không mở miệng nhả tiếng người, nếu như bây giờ nó nói chuyện trước mặt mọi người thì hiển nhiên sẽ tạo thành chấn động không nhỏ, cũng sẽ hấp dẫn rất nhiều người tham lam tham muốn có được, Tô Linh Phong không muốn đưa tới quá nhiều phiền toái.
Đoàn Tử nhảy lên vai Tô Linh Phong, thân mật cọ vào khuôn mặt của nàng, dùng kết nối chủ sủng nói: "Mẹ, Đoàn Tử nhớ mẹ, Đoàn Tử yêu mẹ lắm á..."
"Đây là ma thú gì?"
"Chưa thấy qua, nhìn lạ thật..."
"Thật đáng yêu quá..."
Mọi người mở to hai mắt nhìn, tò mò nhìn Đoàn Tử, một vài nữ tử Đoàn Tử khiến cho hai mắt lấp lánh ánh sao.
Cô ả áo hồng cũng bị hấp dẫn, tò mò hỏi: "Đây là vật gì?"
"Trước bất kể nó là vật gì, ta lấy thêm nó làm tiền cược, nếu như ngươi thắng, ta liền giải trừ khế ước chủ sủng, nó và Đầu Gỗ sẽ thuộc về ngươi, hiển nhiên ngươi cũng sẽ biết nó là loại gì."
"Ô oa..." Đoàn Tử nghe xong liền nóng nảy, một đôi tiểu móng vuốt bấu chặt lấy cổ nàng, đáng thương cọ Tô Linh Phong, "Mẹ, không được, không được đem Đoàn Tử đi ra ngoài đánh bạc, Đoàn Tử nghe lời lắm, Đoàn Tử nghe lời lắm mà, ô oa oa..."
"Quỷ dính người! Đồ tham ăn! Heo!" Hai móng Tiểu Bạch ôm ngực, cười toe toét hở miệng nhỏ không có răng, nhìn có chút hả hê mà nói: "Đồ ma thú vô dụng ngu xuẩn, đáng ra phải sớm tống khứ ngươi đi mới phải, nếu không chủ nhân sớm muộn bị ngươi ăn chết rồi, hừ!"
"Đoàn Tử không muốn nói với huynh, Đoàn Tử ghét huynh, xí!" Đoàn Tử dứ nắm đấm với Tiểu Bạch, lại cọ lấy Tô Linh Phong khóc mở: "Ô oa oa... Đoàn Tử không muốn rời khỏi mẹ, chẳng lẽ mẹ không thích Đoàn Tử nữa rồi sao? Đoàn Tử đau lòng quá..."
Người chung quanh thấy cục bông tròn vo béo múp míp này nghe được chủ nhân đem nó trở thành tiền đặt cược liền khổ sở đến rơi lệ rồi, còn dốc sức liều mạng lấy lòng chủ nhân, trên mặt cũng không khỏi lộ ra thần sắc ngạc nhiên, cục bông này có linh tính, xem ra chỉ số thông minh không thấp, hẳn không phải là ma thú cấp thấp đâu.
Đám nữ nhân tức thì đều bị nó làm cho choáng luôn, hận không thể lập tức đôm Đoàn Tử vào trong ngực mình, yêu thương vuốt ve, trong lòng rất nhiều người còn âm thầm khinh bỉ Tô Linh Phong, đáng thương thay cho Đoàn Tử bé nhỏ, phải theo chủ nhân máu lạnh như vậy...
Tá Dịch nhìn sang Đoàn Tử dốc sức liều mạng tuôn nước mắt, khẽ cười khổ, trong lòng của hắn tự nhiên sinh ra một loại cảm giác, hắn và nhóc này là đồng mệnh tương liên, anh không ra anh, em không ra em...
Cô bé ngồi trên mặt đất kia vẫn không lên tiếng, khổ sở nhìn Đoàn Tử, đáy mắt bỗng nhiên áy náy, môi nàng giật giật, muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói được gì, chỉ ôm chặt quả cầu tím nhỏ đang run rẩy trong ngực...
"Tốt! Ta đánh cược cùng ngươi! Có điều..." Trong mắt cô ả áo hồng hiện lên vẻ tính toán, lại nói: "Nếu như ngươi là người đưa ra diều kiện trận này, vậy ta muốn làm người đầu tiên xuất thủ!"
"Được." Tô Linh Phong không thay đổi, sảng khoái mà nói.
Mọi người nghe vậy không khỏi lắc đầu, cô bé này còn làm bộ thông minh, quả nhiên là kẻ ngu...
"Đoàn Tử." Tô Linh Phong thầm gọi Đoàn Tử.
"Mẹ..." Đoàn Tử thút tha thút thít, lên tiếng.
"Yên tâm đi, sẽ không đổi nhóc đi đâu." Tô Linh Phong trấn an Đoàn Tử.
"Thật vậy không? Mẹ?" Mắt Đoàn Tử sáng rực lên, vui vẻ vỗ mông ngựa Tô Linh Phong, "Mẹ quả nhiên không nỡ bỏ Đoàn Tử mà..."
"Đoàn Tử, cho ta mượn lực phòng thủ của nhóc, thắng thua do nhóc định!"
"Được mẹ!" Đoàn Tử thoáng "Vụt ——" một cái nhảy lên trên đỉnh đầu Tô Linh Phong, trong miệng ê a chú ngữ không ai hiểu...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui