Dưới tình huống đối phương chiếm hết ưu thế mà bên mình lại hoàn toàn không biết gì, chỉ có một sợi dây câu rũ xuống trước mặt mình, phải làm thế nào đây?
Đáp án rất đơn giản, lần theo sợi dây này bắt lấy kẻ ở đầu bên kia.
Hình Diệp có vô số cách đến hoàng thành, tại sao hết lần này đến lần khác chọn con đường mà người thao túng chuẩn bị? Là để tìm được kẻ sau màn.
Cơ hội sẽ vĩnh viễn giành cho người đã chuẩn bị, muốn chuyển bại thành thắng trong cạm bẫy đối phương bày ra thì cần chuẩn bị thật chu đáo.
Trên đường đi, Hình Diệp đã suy nghĩ hơn trăm điều, trước tiên là từ góc độ của hệ thống.
Bản thân trò chơi này muốn đạt được cái gì thông qua những người chơi như họ, chỉ cần hiêu rõ được điểm này mới có thể phân tích được quy tắc trò chơi đang giấu diếm anh.
Tiếp theo là từ góc độ của người thao túng.
Căn cứ vào biểu hiện của người hầu gái lớn tuổi, có thể thấy ba người thao túng có phương pháp liên lạc.
Nói cách khác, nhất định bọn họ đã thảo luận qua về kết cục thiết lập ban đầu.
Dưới tình huống chiếm hết ưu thế, nếu như là người thao túng, nhất định anh sẽ căn cứ vào chuyện cổ tích để thiết lập hai kết cục hoàn toàn tương phản.
Là Claire bị nữ hoàng giết và Claire chiến thắng nữ hoàng, người thao túng chỉ cần mỗi người lựa chọn một kết cục thì cho dù cuối cùng Hình Diệp có nghênh tiếp thế nào cũng sẽ chỉ có thất bại.
Hai kết cục này và thiết lập của người hầu gái lớn tuổi tuy có phương thức khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, xem ra bá tước Luka chỉ là một thí nghiệm, còn thứ chờ đợi Hình Diệp trong hoàng cung mới thật sự là trận chiến cuối cùng.
Cuối cùng là từ góc độ của Hình Diệp.
Có một số thời điểm, xuất phát từ chính bản thân, hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện phát sinh từ khi quét mã QR đến nay, có lẽ sẽ phát hiện thông tin ngoài ý muốn từ những chi tiết trong đó.
Ngoại trừ suy nghĩ những chuyện này, Hình Diệp còn tìm hiểu được quy tắc của thế giới này từ đoàn kỵ sĩ, sự phân biệt giữa bình dân và quý tộc, thế cân bằng giữa hoàng tộc, quý tộc và giáo hội.
Anh đã chuẩn bị đầy đủ, mới tự tin nói khích bác đội trưởng đội kỵ sĩ.
Thấy đội trưởng quả nhiên vô cùng phẫn nộ, Hình Diệp khe khẽ thở phào trong lòng.
Xem ra người của phe bên kia hình như vẫn coi thế giới trò chơi này như thế giới bình thường, chưa ý thức được đây là một thế giới được xây dựng hoàn chỉnh.
Mỗi một NPC đều là người có linh hồn, còn kẻ tùy tiện xông vào chính là người chơi bọn họ.
Với chuyện xét người, cách làm chính xác nhất phải là tách quý tộc và bình dân ra, đầu tiên là cung kính mời quý tộc đến chỗ ở, sau dó người có thân phận cao ra mặt nói rõ quan hệ lợi hại với chính huân tước.
Đợi sau khi nhóm huân tước đồng ý mới có thể phái người có địa vị ngang bằng với các kỵ sĩ đến soát người họ.
Trong thế giới phức tạp đến nhường này, nếu không cân nhắc đầy đủ các mặt, thì cho dù có quyền lực cũng không thể nào sai khiến người khác hành động theo ý nghĩ của mình được.
Đội ngũ của công tước Garcia hỗn loạn, câu nói không tôn trọng nhanh chóng truyền đến mỗi một góc hẻo lánh.
Những người dân thường đang chờ vào thành sẽ không thèm để ý đến những chuyện này, nhưng lúc này đã gần đến sinh nhật nữ hoàng, trước cửa thành đa số là đội ngũ của các quý tộc nơi khác đến tặng lễ.
Vốn việc xếp hàng chờ đợi đã khiến họ hết sức bất mãn, sau khi nghe những lời thuật lại, bọn họ cũng bắt đầu chống đối.
Hình Diệp – người khởi đầu tất cả mọi chuyện, sau khi kích động đội trưởng đội lỵ sĩ thì lặng lẽ lùi về trong đội ngủ.
Tin tức lan ra như thủy triều, nào có ai biết được đầu nguồn ở đâu?
Morse tiến đến bên người Hình Diệp, chưa từ bỏ ý định: “Lawrence, công tước Garcia đã đến hoàng thành trước, còn chúng ta sau khi kiểm tra sẽ vận chuyển hàng hóa đến phủ của ngài ấy.
Đến lúc đó tôi sẽ đề cử cậu nhận được danh hiệu kỵ sĩ ưu tú, cậu thấy sao?”
Hình Diệp không phản đối: “Được.”
Dọc đường Morse liên tục bị từ chối, lúc này thấy Hình Diệp gật đầu bèn vui vẻ đến mức suýt nữa nhảy dựng lên.
Hình Diệp sờ sờ tấm gương trong ngực, dư luận đã kích động, tiếp đó đúng là nên đi gặp công tước Garcia một lần.
Có điều đi gặp không phải vì muốn là kỵ sĩ, mà muốn thử nghiệm bàn tay vàng hệ thống cho anh một chút.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Một người nhìn như đội trưởng đi tới, như vô ý đứng bên cạnh đội ngũ công tước Garica: “Tại sao lại xôn xao lớn đến vậy?”
“Ngài chính là thị vệ trưởng của đội vệ binh hoàng tộc?” Đội trưởng đội kỹ sĩ bình tĩnh đi tới bày ra thủ thế bình đẳng: “Chúng tôi là đội kỵ sĩ của công tước Garcia, hàng hóa trên xe đều là lễ vật ngài công tước tặng cho nữ hoàng.
Ngài định ngăn đội ngũ như thế này của chúng tôi trước cửa thành, trước một đám dân thường, nô lệ và quý tộc nhỏ, rồi bị những kẻ chỉ là người bảo vệ cửa thành soát người ư? Xin hỏi, ngài hành động như vậy có nhận được sự đồng ý của công tước Garica không?”
Nghe thấy thân phận của hắn và công trước Garica, đội kỵ sĩ quý tộc xung quanh cũng ồn ào tụ tập lại, một đám người cùng phụ họa, yêu cầu hoàng tộc phải nể thể diện vốn có của các quý tộc.
Tình huống ồn ào khiến thị vệ hơi hoảng hốt, gã lập tức rút kiếm ra quát lớn: “Đây là mệnh lệnh của nữ hoàng.
Đội vệ binh hoàng tộc chỉ trung thành với nữ hoàng, chúng tôi sẽ chấp hành từng mệnh lệnh của ngài ấy.
Nữ hoàng cân nhắc cho an nguy của toàn đất nước, các ngươi muốn làm phản sao?”
Hình Diệp đang trốn trong đám người bí mật quan sát giơ tay đỡ trán.
Rõ ràng là gã thị vệ trưởng này là người thao túng thứ hai, kết cục gã lựa chọn là nữ hoàng bắt được Claire giấu tấm gương và xử tử nàng.
Thân phận của gã phù hợp hoàn mỹ với kết cục đã thiết lập, có điều trí thông minh này…
Có lẽ gã thị vệ trưởng coi thời đại này như thời quân chủ chuyên chế – vua chúa có quyền lực tối cao trong xã hội phong kiến Trung Quốc, lệnh của hoàng đế là thánh chỉ, kháng chỉ bất tuân sẽ bị tịch biên gia sản và chém đầu.
Đáng tiếc, thế giới mà họ đang tham gia lại là thời đại nơi mà vua chúa, quý tộc và giáo hội tạo thành thế chân vạc.
Quý tộc có đất đai và tư binh của mình, thậm chí chỉ cần có lợi ích đầy đủ họ sẽ tiến đánh nhà vua.
Đói nghèo và bệnh tật khiến thế lực giáo hội dần lớn mạnh, vì để chống lại giáo hội, hoàng gia còn phải mượn sức quý tộc, đâu đến lượt một gã thị vệ đi khiêu chiến uy quyền của quý tộc.
Chỉ cần nghĩ một chút, Hình Diệp đã có thể đoán được kết cục của gã thị vệ trưởng.
Mặc dù không rõ gã sắp xếp kết thúc cho mình như thế nào, nhưng chắc chắn không phải là kết thúc do Hình Diệp thiết kế cho gã.
Lời nói của thị vệ trưởng đã hoàn toàn khơi dậy lửa giận của các kỵ sĩ, họ đều là người có năng lực, tại sao phải tự nguyện cống hiến cho quý tộc, đương nhiên là vì tiền tài và địa vị cao hơn người khác.
Đội trưởng đội kỵ sĩ vẫn rất biết xử lý vấn đề, hắn đè nén lửa giận, nói: “Ngài rút kiếm trước mặt một vị kỵ sĩ, tôi có thể hiểu nó có nghĩa là ngài đang khiêu chiến mình không?”
Dứt lời, hắn lập tức rút kiếm ra nói: “Đã vậy, hãy để tôi dùng kiếm để giữ gìn vinh quang của công tước Garcia đi.”
“Không phải, ý ta không phải thế, đừng…”
Còn chưa nói xong, công kích như mưa rơi của đội trưởng kỵ sĩ đã đập vào mặt thị vệ trưởng.
Gã mới tránh mấy lần đã bị người ta giẫm dưới chân, kiếm chỉ xuống ngực.
Đội trưởng kỵ sĩ kiêu ngạo nói: “Là tôi thắng, ngài có thể để đội ngũ của chúng tôi đi qua chứ?”
Nhìn thị vệ trưởng vô cùng chật vật, Hình Diệp lại tổng kết ra một kinh nghiệm nữa, đó là thực lực của bản thân quyết định sức mạnh nhân vật trong trò chơi.
Dù có cho mình thân phận là kiếm sĩ đệ nhất vương quốc, thì dưới tình huống thực lực không xứng đôi gã cũng chỉ là hổ giấy, đến một cô gái bình dân như Claire cũng không sánh nổi.
Đội trưởng kỵ sĩ dùng kiếm thuật bảo vệ được tôn nghiêm của công tước Garcia, thủ vệ cửa thành cũng thấy được cuộc quyết đấu này.
Trong thời đại giàu tinh thần kỵ sĩ và địa vị tối cao như thế này, đám thủ vệ phải cho qua mà không dám nói tiếng nào, không ai dám ngăn trở.
Quá thuận lợi, Hình Diệp đứng trong đội ngũ âm thầm lắc đầu.
Lúc gặp người hầu gái lớn tuổi, anh đã hoài nghi có phải chiến lược của ba đối thủ có chút vấn đề.
Nhưng giờ anh đã xác định, ngay cả đầu óc đối phương cũng có vấn đề.
Lẽ nào trong thế giới tân thủ, kẻ địch cũng là người mới nên mới có thể yếu đến vậy sao? Hình Diệp âm thầm suy nghĩ.
Phủ của công tước Garcia trong hoàng thành rất lớn, mỗi kỵ sĩ đều có phòng riêng của mình, đây là đãi ngộ vốn có.
Mặc dù Hình Diệp không phải là kỵ sĩ, nhưng Morse và đám kỵ sĩ dồn dập tiến cử anh với công tước Garcia.
Cân nhắc đến việc có thể anh sẽ trở thành kỵ sĩ trong tương lai, quản gia cũng sắp xếp cho Hình Diệp một phòng riêng.
Cuối cùng cũng có phòng của mình rồi.
Hình Diệp yêu cầu nước nóng, sau đó thoải mái tắm rửa.
Gương còn sốt ruột hơn cả anh, nó muốn ngâm mình riêng trong một chiếc chậu nhỏ, từ chối cùng tắm rửa với Hình Diệp.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hình Diệp đổi một bộ đồ nữ bằng ren.
Kỳ lạ là sau khi mặc đồ nữ, khí tức mạnh mẽ của anh lập tức ôn hòa đi.
Tấm gương nằm trong chậu nước vô cùng cảnh giác: Anh muốn làm gì?
“Thử bàn tay vàng của tôi một chút.” Hình Diệp cầm tấm gương, sau đó dùng khăn mặt lau khô nó.
Gương: Anh có bàn tay vàng? Không thể nào, trong thế giới tân thủ, ngay cả kỹ năng ban đầu người chơi cũng không thể dùng.
Chỉ có người cực kỳ may mắn mới có thể phát hiện đạo cụ trong trò chơi.
Phe nghịch mệnh làm gì có giá trị may mắn như thế.
Hình Diệp cảm thấy trí thông minh của gương không cao hơn bao nhiêu so với ba người chơi kia.
Anh thở dài, thành khẩn nói: “Lời vừa rồi cậu nói đã để lộ ba tin tức.
Thứ nhất, cậu đã từng là người chơi trong phe phục mệnh; Thứ hai, cậu dùng ngữ khí khinh thường để nói với thế giới tân thủ, có nghĩa là cậu đã tham dự trò chơi này rất lâu, đã coi như người ở level cao rồi; Thứ ba, ngữ khí chắc chắn của cậu đã nói cho tôi biết, người chơi từng chiếm được đạo cụ ở thế giới tân thủ là cậu, chứ không phải nghe từ những người chơi khác.”
Gương: …
“Ngay cả sau khi thất bại thành tấm gương, cậu cũng coi như người chơi level cao, người của bên phục mệnh đều suy nghĩ vấn đề phiến diện đến thế sao?” Hình Diệp chỉ chưa nói ra chữ “Đần” nữa mà thôi.
Anh thật sự rất nghi hoặc.
Lần này tấm gương không giận, một lát sau mới hiện chữ: Chúng tôi không cần suy nghĩ.
“Tại sao?” Hình Diệp không hiểu.
Gương: Hệ thống tặng trang bị cao cấp cho anh, cho anh đi đánh một đám nick clone tay không tấc sắt, sẽ chẳng ai suy nghĩ cả, đạt được mục tiêu là được rồi.
“Ra vậy,” Hình Diệp gật đầu nói: “Nhưng với tôi, thứ từ trên trời rơi xuống nhất định không phải là đĩa bánh, mà là cạm bẫy.”
Gương im lặng.
Hình Diệp cũng không ép hỏi quá gấp, anh đã đoán được một chút chân tướng rồi.
“Đổi chủ để, nói chút về bàn tay vàng của tôi đi.” Hình Diệp nói với gương, “Hình như cậu là một tấm gương có phép thuật, vì để tôi giúp đỡ nữ hoàng, cậu sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ tôi.
Vậy tiếp theo, hỡi gương thần, hãy nói cho ta, ai là người đẹp nhất trên thế gian?”
Tấm gương bị khống chế mở miệng: “Là cô, Claire.”
Quả nhiên, khi anh nói ra câu thần chú này, tấm gương sẽ bị hệ thống khống chế mất đi bản thân.
Hình Diệp hơi nheo mắt, tiếp tục hỏi: “Công tước Garcia sẽ thích ta chứ?”
Gương: “Cô gái của ta, sẽ không có người đàn ông nào có thể từ chối sức hấp dẫn của cô.”
Hình Diệp mặc áo choàng, giấu lớp đồ nữa thật kín dưới áo choàng, đoạn nói với gương: “Mượn lời tốt lành của ngươi, chúng ta đi giải quyết thị vệ trưởng nào.” .