Quân Thanh Tùng cũng rất ngạc nhiên, không ngờ tới lại thật sự có thể cùng nói chuyện với Tiên Tôn thần bí.
Hắn âm thầm kìm nén kích động trong lòng, cung kính nói: “Linh lực của đứa nhỏ này bị cướp mất.
Linh hạch gần như nát vụn, đành phải mời Tiên Tôn ra tay cứu giúp.”
Một trận gió nâng Quý Thẩm lên, đưa vào động trong phủ.
Gió nâng hắn bay ba vòng bảy lượt, cuối cùng nhẹ nhàng đặt hắn vào một gian phòng băng.
Quý Thẩm tâm tình rất phức tạp, sự tình phát triển quá mức nhanh chóng, một bước đánh trúng vào tận xương tủy đối phương.
Kiếp sống nằm vùng này của hắn nếu làm không tốt thì chưa kịp bắt đầu thì đã phải kết thúc.
Hắn có thể cảm nhận được có người đang nhìn hắn.
Lúc đang do dự xem không biết có nên trực tiếp đối diện hay không, người nọ đã nhẹ nhàng mở miệng nói: “Nếu đã tỉnh, hà tất cần phải giả bộ ngủ?”
Đành phải tùy cơ ứng biến thôi.
Quý Thẩm mở mắt, đối diện với một cặp mắt thờ ơ.
Người nọ mặc trên người cả một bộ y phục màu bạch nguyệt, trên mặt như có một lớp sương mù che phủ, chỉ lộ ra đôi mắt tĩnh lặng như trăng thanh, lẳng lặng đứng cách đó không xa.
Quý Thẩm rũ mắt, cố gắng ngăn chặn ý muốn khiêu chiến của bản thân, nhẹ giọng nói: “Ta vẫn chưa phải là đệ tử chính thức của Liên Hoa Môn, bởi vậy không thể mở mắt.”
Bạch y Tiên Tôn quả là bất phàm, tay vừa nâng, Quý Thẩm liền bay đến bên người y.
Y thăm dò mạch đập của hắn qua một lớp màn, nhẹ nhàng nói: “Tĩnh tọa* đi, thi triển Uẩn Linh tiên pháp.”
*Tĩnh tọa: ngồi xếp bằng, giống ngồi thiền
Quý Thẩm chớp chớp mắt, vẻ mặt bối rối: “Tiên Tôn, ta chưa được học Uẩn Linh tiên pháp…… Ta còn chưa có nhập môn.”
Bạch y nhân hơi hơi cau mày, rồi sau đó không biết từ chỗ nào lấy ra một quyển tâm pháp ném về phía hắn: “Vậy từ giờ trở đi coi như ngươi đã nhập môn, cho ngươi nửa canh giờ.”
Quý Thẩm: “……”
Để cho một tay gà mờ học tuyệt kỹ Uẩn Linh tiên pháp tròng vòng nửa canh giờ? Cái này còn nhanh hơn cả nằm mơ nữa.
“Nửa canh giờ quá ngắn, ta học không nổi.”
Bạch y nhân cũng đã tĩnh tọa trên đài băng trong gian phòng, có một vầng sáng tỏa ra bao lấy quanh thân y, nhìn dáng vẻ đã tiến vào trạng thái xuất thần.
Vậy mà dám ở trước mặt kẻ xa lạ tĩnh tọa?
Quý Thẩm nhìn tâm pháp trên tay, lại nhìn Tiên Tôn đang hồn nhiên tĩnh tọa, rồi xuất thần.
Trong mắt lóe lên một tia sáng lờ mờ.
Tĩnh tọa kiêng kỵ nhất là bị ảnh hưởng, nhẹ thì công lực phản phệ tu vi giảm đi đáng kể, nặng thì tẩu hỏa nhập ma tu vi mất hết.
Tĩnh tọa ở trước mặt kẻ thù thì chẳng khác nào tự sát.
Mà kẻ thù đang ở trước mặt mình tĩnh tọa…… Đây quả thực là cơ hội tốt trời cho, ai không biết nắm lấy kẻ đó chính là tên rùa đen rụt đầu*.
*Nguyên tác là vương bát đản: ba chữ 王八蛋 (riêng chữ đản nghĩa là trứng sẽ được coi là hình tròn) lồng vào nhau tạo thành hình còn rùa rụt cổ.
Ý chỉ kẻ hèn nhát.
Quý Thẩm tay cầm sách đi qua đi lại: “Tiên Tôn, những lời này ta không hiểu lắm……”
Hắn đi đến trước mặt bạch y nhân, duỗi tay định chạm vào, lại bỗng nhiên cảm giác có một luồng lực đạo khủng khiếp lập tức đánh hắn văng ra, mà một góc áo của người nọ hắn còn chưa kịp chạm tới.
Quý Thẩm liên tục lùi lại vài bước mới đứng vững được thân hình, cổ họng tanh ngọt.
Trái lại bạch y nhân lại vẫn ngồi cao cao tại thượng ở chỗ kia nhắm mắt nghỉ ngơi, lông mi cũng không chút lay động.
Hừ, hóa ra có kết giới hộ thân.
Quý Thẩm trong lòng tràn đầy tiếc nuối, nhưng không có biện pháp nào khác, đành phải chấp nhận số mệnh ngồi xuống lật xem cuốn sách vừa dày vừa khó nhằn* này.
*Nguyên tác là “Đại đầu thư” ý chỉ mấy quyển sách dày, có tính học thuật cao, có hệ thống kể chuyện phức tạp, nội dung bao quát, nghiên cứu chủ đề tương đối sâu, có tính hệ thống và có thể có nhiều tập hoặc không.
Hơn một nửa canh giờ từ từ trôi qua, đang lúc hắn tính toán làm thế nào phá bỏ kết giới hộ thân của bạch y nhân, bỗng nhiên cảm giác có một luồng linh lực cực lớn dao động.
Tiếp đó, bạch y nhân ngồi trên đài băng kia đột ngột phun ra một ngụm máu! Linh lực xoay chuyển điên cuồng tán loạn trong phòng.
Quý Thẩm vui mừng khôn xiết, bỗng dưng bật dậy.
“Lẽ nào gã này sắp tẩu hỏa nhập ma rồi sao?”
Hắn đang muốn ra tay châm thêm cho y một mồi lửa.
Linh lực hỗn loạn trong không khí rất nhanh đã biến mất, vết máu trên đài băng cũng nhạt dần rồi tan biến không còn tung tích.
Bạch y nhân mở đôi mắt phượng ra, vẻ ngoài vẫn lạnh lùng không nhiễm bụi trần, như thể chuyện xấu hổ vừa rồi mới xảy ra chỉ là ảo giác.
“Sao thế?” Y nhẹ nhàng mở miệng.
Quý Thẩm lòng tràn đầy thất vọng: “Gã này hóa ra lại cường hãn đến như vậy, tẩu hỏa nhập ma mà cũng có thể nhanh chóng hồi phục.”
Nhưng thất vọng thì thất vọng, trên mặt hắn vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào không đáng có.
Hắn hơi cân nhắc tới trình độ hiện tại của Thẩm Sơ Ngôn, sau đó thận trọng trả lời: “Đệ tử chỉ hiểu được ba, bốn phần.”
Tiên Tôn hơi hơi gật đầu: “Tạm được.” Rồi sau đó y hất tay một cái, một vầng hào quang màu trắng liền bao phủ quanh Quý Thẩm.
Linh lực có thể che trời lấp đất, tràn nhập khắp tứ chi, thấm vào tận xương tủy.
Linh hạch gần như khô cạn lập tức tràn đầy, khí thế mạnh mẽ làm cả người hắn gần như muốn nổ tung.
Bản năng sinh tồn khiến hắn vội vàng thi triển Uẩn Linh tiên pháp mới học được tới hấp thụ chuyển hóa.
Linh lực tươi mới và dồi dào như du long tùy ý làm loạn ở trong thân thể hắn, vô số huyết mạch bị tắc nghẽn được mạnh mẽ khai thông.
Quý Thẩm chỉ cảm thấy cổ họng tanh ngọt, rồi phun ra một ngụm máu.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, cố gắng bình ổn linh lực trong cơ thể.
Biện pháp của người này thật ra tương đối đơn giản nhưng thô bạo.
Thiếu linh lực chứ gì? Linh hạch vỡ nát chứ gì? Vậy dùng linh lực dìm chết ngươi, chỉ cần ngươi không chết đuối, ngươi mặc nhiên sẽ khỏe lại.
Điều này tương đương với đưa cho người sắp chết một viên Hoàn Hồn Đan* thượng hạng.
Một là ngươi sẽ lập tức có chuyển biến tốt, hai là ngươi sẽ vì được tẩm bổ quá mức mà chết.
*Hoàn Hồn Đan: Thuốc hồi sinh
Hiện tại, hắn cảm giác mình sắp vì được tẩm bổ quá mà chết đến nơi rồi.
Thân thể Thẩm Sơ Ngôn căn bản không chịu nổi linh lực cường đại tới như thế.
Cái thân thể này bị hỏng chỉ là chuyện chốc lát nữa thôi.
Ngay khi Quý Thẩm cảm thấy mình sắp không chịu nổi được nữa, một nguồn sức mạnh khác từ sau lưng nhẹ nhàng xâm nhập, dịu dàng và tỉ mỉ chữa trị tất cả kinh mạch bị đứt gãy, rồi dẫn đường cho linh lực đang hỗn loạn trong cơ thể trở lại phương hướng bình thường…..
Quý Thẩm cảm thấy căng thẳng và áp lực, nhịn không được thở một hơi, lại nghe thấy người nọ ở phía sau lạnh lùng nói: “Tập trung!”
Hắn lập tức hoàn hồn, lúc này mới phát hiện không biết khi nào mình đã ngồi xếp bằng trên đài băng, còn bạch y Tiên Tôn đang ngồi ở sau lưng hắn!
Thân thể Quý Thẩm cứng đờ, gần như muốn nhảy dựng lên.
Nhưng bây giờ là thời khắc mấu chốt, nếu là thất thần hắn sẽ trực tiếp bị nổ thành pháo hoa.
Bởi vậy hắn không thể bận tâm nhiều như thế.
Không biết qua bao lâu, bạch y nhân dần thu hồi lại công lực, linh lực trong thân thể hắn cũng đã ổn định trở lại.
Người nọ ở sau lưng nhẹ nhàng phất tay một cái, Quý Thẩm liền không tự chủ được ngã xuống.
Dò xét linh lực trong cơ thể, phát hiện Linh hạch đã sớm được tu bổ hoàn chỉnh, khôi phục được nửa tu vi tầng thứ nhất.
Thân thể cũng trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng hơn, như thể được thay máu gột rửa thân thể.
Quý Thẩm nỗ lực vuốt mông ngựa: “Tiên Tôn quả nhiên không hổ là Tiên Tôn, không chỉ có từ bi để ý chúng sinh, y thuật cũng thuộc hàng đỉnh cao, ngài đứng hạng hai không ai dám đứng hạng nhất!”.
||||| Truyện đề cử: Đừng Thích Em Như Vậy |||||
Bạch y Tiên Tôn đối với lời khen tặng của hắn không có nửa điểm phản ứng, lạnh lùng mở miệng: ” Vì sao hồn phách trong cơ thể lại không ổn định như thế này?”
Quý Thẩm trong lòng trầm xuống, y thăm dò hồn phách của hắn.
May mắn hắn vừa đưa ra một quyết định sáng suốt — chuyển tất cả hồn phách của hắn nhập vào thân xác này.
Nếu để y phát hiện thiếu một hồn phách nào, thì nhất định y sẽ đi tìm hiểu…… Nhưng bởi vì thời gian quá gấp, một nửa ba hồn bảy phách của hắn vẫn chưa thể ổn định.
May mắn, hồn phách của hắn ở trong thân thể Thẩm Sơ Ngôn vẫn chưa bị nhận ra.
Nếu thật bị nhận ra thì nhất định sẽ bại lộ!
Ban đầu, hắn còn đang băn khoản không biết nên xuất hồn chạy trốn hay là nhập toàn bộ hồn phách vào cơ thể này.
Cuối cùng, Quý Thẩm quyết định đánh cuộc một phen! Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.
Bỏ chạy như vậy không phải phong cách hắn.
Huống hồ xuất hồn bỏ chạy còn có vẻ nguy hiểm nhiều hơn, có thể bỏ chạy về một cách nguyên vẹn hay không quả thực là vấn đề lớn.
Hồn phách của hắn một khi đã xuất ra toàn bộ, ma khí lập tức sẽ phát ra.
Xin khẳng định Liên Hoa Môn đầu tiên sẽ bày ra thiên la địa võng để bắt được cá lớn là hắn.
Thậm chí không cần đến người của Liên Hoa Môn ra tay, hắn tin tưởng chỉ cần một khi hắn bị bại lộ, vị Tiên Tôn đang ngồi như sóng yên biển lặng trước mặt này khẳng định trực tiếp nổi giận đập hắn thành quả dưa chuột.
Thấy Quý Thẩm nửa ngày không nói, bạch y nhân mất hết kiên nhẫn, quyết định tự mình tìm câu trả lời.
Y phất tay kéo lấy thiếu niên tới trước mặt, lòng bàn tay sáng lên, bao phủ đỉnh đầu hắn!
“Lòng hiếu kỳ của gã này sao lớn thế chứ!” Quý Thẩm gần như muốn chửi đổng.
Đúng lúc đó một tia chớp tóe lửa đánh xuống, Quý Thẩm bỗng nhiên lợi dụng cơ hội đó lao lên, túm lấy ống tay của bạch y Tiên Tôn, vẻ mặt tràn đầy đau đớn nói: “Chắc là do vết nứt trên Linh hạch lúc trước quá lớn dẫn! Do đó nên hồn phách của ta theo đó cũng bị xuất ra mấy phần! May mắn thay nhờ có Tiên Tôn diệu thủ hồi xuân chữa lành.
Tiên Tôn! Ta hiện tại cảm thấy vết nứt kia vẫn chưa kín, ngài có thể nào giúp ta gia cố thêm không? Nếu vạn nhất chuyện đó lặp lại, ta cũng không biết phải làm thế nào…… Ui chà ôi, nếu là ngài cảm thấy phiền, vậy thì không sao, ngài có thể trực tiếp thu nhận ta? Ta có thể làm bất cứ chuyện gì!”
Cú bổ nhào chết tiệt đó của hắn thiếu chút nữa khiến bạch y nhân từ trên đài băng rớt xuống đất.
Ánh mắt bạch y nhân lạnh băng, nhìn thẳng tắp về phía móng vuốt dám cả gan túm lấy tay áo của hắn, dáng vẻ như muốn băm vằm hắn: “Buông ra!” Giọng nói lạnh lùng, sát khí đùng đùng, đủ để dọa bất cứ kẻ nào đứng trước mặt y phải nhũn chân.
Nhưng da mặt Quý Thẩm sớm đã tu luyện dày như tường thành, hắn vẫn túm gắt gao lấy ống tay người nọ, cố gắng rao bán bản thân: “Ta không chỉ tinh thông cầm kỳ thư họa, tài nghệ nấu nướng càng phải gọi là đỉnh cao.
Ngài chỉ cần giữ ta lại, ta cam đoan sẽ hầu hạ tới khi ngài cảm thấy thoải mái dễ chịu mới thôi.
Đảm bảo cơm bưng nước rót, thay áo cởi đai, ngài sẽ không phải làm gì cả, sung sướng như thần tiên!”.