Ma Quân Không Đứng Đắn!


Sau khi mũi tên bắn ra, đột nhiên tim Bạch Hành đập thình thịch, hắn lập tức biến mất tại chỗ rồi xuất hiện trong sân.

Thiếu niên bạch y trên mái nhà đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, trường cung trong tay thuận theo biến mất, thân ảnh giống như con diều đứt dây rơi từ trên mái nhà xuống.

Một thân bạch y trông chói mắt ở trong đêm tối.

Bạch Hành lao người lên đỡ được Trọng Tà rồi vững vàng đáp xuống sân, nhìn thấy bạch y của Trọng Tà bị lây dính vết máu, trong mắt hắn lập tức bộc phát sát ý dày đặc, lấy Bạch Hành làm trung tâm, hàn khí cường đại lan ra bốn phía, nháy mắt đóng băng toàn bộ Từ phủ.

Sau đó toàn bộ sân không ngừng vang lên tiếng băng vỡ "răng rắc" "răng rắc", những quỷ hồn bị đóng băng cũng vỡ vụn rơi đầy đất, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.

Tư Mệnh cố gắng tránh khỏi những hàn khí lạnh thấu xương đang không ngừng lan ra, sợ Bạch Hành không cẩn thận đem mình cũng những ác linh đó "răng rắc" giết chết, ban đầu trong lòng còn cảm kích Trọng Tà đã hỗ trợ, hiện tại chỉ cảm thấy đau đầu muốn chết.

Nhìn xem nam nhân nhà ngươi này, tức giận thôi mà cũng đáng sợ quá đi!!!
Sau khi giải quyết xong những ác linh còn sót lại, hàn khí một lần nữa quay về trên người Bạch Hành, Bạch Hành bế Trọng Tà lên, đưa lưng về phía Tư Mệnh nói: "Chuyện còn lại nhờ ngươi, chờ Trọng Tà tỉnh lại ta sẽ dẫn y tới Thái Ngô Sơn trước."
Khó được Bạch Hành dùng từ "nhờ", Tư Mệnh thụ sủng nhược kinh*, bỗng nhiên giống như gà con mổ thóc điên cuồng gật đầu: "Được được được, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ......" hoàn thành tốt nhiệm vụ......!
*Thụ sủng nhược kinh: đột nhiên được sủng ái mà hoảng sợ.

Tư Mệnh vừa ngẩng đầu thì phát hiện Bạch Hành và Trọng Tà đã sớm biến mất không còn bóng dáng.

Về điều này, Tư Mệnh chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy số mình quá khổ, đồng thời lại vì khúc mắc giữa Bạch Hành và Trọng Tà mà chua xót, y suy nghĩ một lúc cũng không tính lại đa sầu đa cảm, xoay người đi làm chính sự, thu lại kết giới trong phòng Từ Kỳ An, thả đám người Sở Bắc Ninh ra.

Về phần Từ Tư An và Từ Kỳ An, Tư Mệnh đã xem qua bọn bọ, hai người này cũng không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là có thể tung tăng nhảy nhót.

Tư Mệnh lúc này đang đứng bên mép giường Từ Kỳ An, nhìn Sở Bắc Ninh chiếu cố Từ Kỳ An không rời, trong lòng nhịn không được lại thở dài.

Năm đó Sở Bắc Ninh cùng Từ Kỳ An yêu nhau, ước nguyện đến chết không phai lời thề, lại không biết ý trời trêu người, một người là công chúa đương triều, một người là Thái Tử mất nước, huyết hải thâm thù ngăn cách trái tim hai người, vẽ ra một vết nứt thật dài, chung quy không thể bên nhau.

Cho đến khi Sở Bắc Ninh chết, Từ Kỳ An mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hai người ước nguyện lời thề, muốn đời đời kiếp kiếp gặp nhau hiểu nhau yêu nhau, đem tên của đối phương và mình hóa thành chấp niệm khắc cốt ghi tâm, chỉ mong kiếp sau gặp lại.

Kiếp sau muội như cũ họ Sở tên Bắc Ninh, vẫn cứ yêu huynh Từ Kỳ An.

Tư Mệnh xem qua quá nhiều đời người, gặp qua quá nhiều sinh ly tử biệt thề non hẹn biển, trong đó đặc biệt chú ý Sở Bắc Ninh và Từ Kỳ An, xem qua bọn họ làm người, vì yêu, mỗi lần đều yêu đến khắc cốt ghi tâm, rồi lại vì đủ loại nguyên nhân mà phải chia lìa.

Hiện giờ đã là kiếp thứ chín, cho dù là chấp niệm gì cũng không thể vượt qua chín kiếp, sau khi kiếp này chấm dứt, chấp niệm kia sẽ bị đánh tan, kể từ đó, kiếp sau Sở Bắc Ninh sẽ không lại tên Sở Bắc Ninh, người cô yêu cũng không nhất định là Từ Kỳ An.

Đều do ta không nhìn được các ngươi yêu mà không được.

Tư Mệnh lắc đầu, sau đó lấy ra sổ mệnh cách, mở ra tờ của Từ Kỳ An, nhìn mình lúc trước viết thêm một câu -- "Gặp quý nhân, hóa tử kiếp".

Được rồi, làm người tốt thì thì làm đến cùng vậy, trừng phạt nặng hay nhẹ cũng không sao, Tư Mệnh nghĩ thông suốt một lúc rồi lấy ra bút mệnh cách, cẩn thận viết thêm một câu vào cuối tờ -- "Thê tử Sở Bắc Ninh, phu thê ân ái, gia đình hòa thuận, con cháu đầy nhà."
Sau khi viết xong, Tư Mệnh cất sổ mệnh cách vào người, cuối cùng nhìn thoáng qua Sở Bắc Ninh và Từ Kỳ An, lén lút lui ra ngoài.

Còn về phần Từ Tư An bên kia, Tư Mệnh cũng không quá lo lắng, dựa theo mệnh cách ban đầu của nàng, sau đó là bị phát hiện ra thiên phú kinh doanh, dần dần thay thế được Từ Kỳ An kế thừa gia nghiệp.

Điều này cũng là mục đích Từ Tư An giao dịch với quỷ tộc, nàng từ nhỏ thông minh hiếu học, có thiên phú kinh doanh cực cao, đáng tiếc Từ lão gia chỉ một lòng nghĩ bồi dưỡng Từ Kỳ An kế thừa gia nghiệp, để Từ Tư An sớm tìm một gia đình tốt gả đi, cho nên Từ Tư An rất oán hận Từ Kỳ An, mới có thể nhất thời bị ma quỷ ám.

Nhưng mà thiên phú của Từ Tư An đều được tất cả mọi người trong cửa hàng Từ gia thấy rõ, tất nhiên họ cũng sẽ đưa ra ý kiến với Từ lão gia, đến lúc đó Từ Tư An có thể thành công kế thừa gia nghiệp hay không còn phải xem bản lĩnh của nàng.

Cuối cùng, Tư Mệnh nhìn hai cái chai trong tay đang làm loạn, cúi đầu nói thầm: "Ta cũng không biết thuật mê hoặc, kêu ta làm sao xử lý đây!!!"
Sau đó Tư Mệnh đột nhiên nhớ tới điều gì, quay đầu nhìn thoáng qua con chó già và con mèo già trong sân Từ phủ, hôm nay không biết vì sao con chó hay đuổi theo Tư mệnh để cắn một phát không có ở đây, chỉ có cha nó và mèo mẹ, mà con chó già và con mèo già này chỉ còn lại mấy ngày, không sống được lâu.

"Hay là cứ làm như vậy đi?" sau khi nói xong, Tư Mệnh lại yên lặng khẳng định ý nghĩ của mình dưới đáy lòng, cầm cái chai đi về phía chúng nó, sau đó nhốt hồn phách Phương Khuê vào cơ thể con chó già, lại nhốt hồn phách An Vãn vào cơ thể con mèo già.

Hai con quỷ dần dần khôi phục ý thức: "......"
"Ai sai các ngươi tới đoạt Quỷ Linh Thảo?"
"Gâu!" Phương Khuê kích động kêu một tiếng.

"Meo." An Vãn lạnh nhạt meo một cái.

Một con nói không biết, một con nói không nói cho ngươi......!Tư Mệnh bất lực đỡ trán, ngay sau đó nghĩ tới chuyện khác, bế Phương Khuê lên nói bên tai hắn: "Năm đó An Vãn gả vào Cao gia là bởi vì phụ thân ngươi bệnh nặng không có tiền chữa trị, ngươi lại không hẹn ngày về, tất cả rơi vào đường cùng đành phải vào Cao gia làm thiếp, nhưng phụ thân ngươi đã bị bệnh nguy kịch, trị một thời gian dài cũng không thấy tiến triển, cuối cùng vẫn là buông tay nhân thế."
Nghe xong, Phương Khuê ở trong lòng ngực Tư Mệnh "hu hu" vài tiếng, nhảy xuống dưới đi đến bên cạnh An Vãn, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm bộ lông của nàng, sau đó liền nhận được vết mèo cào.

Phương Khuê cũng không giận, cứ như vậy ngoan ngoãn ngốc ở bên người An Vãn, tùy ý nàng dùng móng vuốt cào mình.

Vừa rồi Tư Mệnh nói An Vãn cũng nghe được, nếu Tư Mệnh không nói, người kiêu ngạo như nàng cũng sẽ mặc kệ Phương Khuê hiểu lầm, nhưng bị người mình thương hiểu lầm đâu phải mùi vị dễ chịu, vì thế sau khi cào Phương Khuê vài cái thì quay ra cảm tạ Tư Mệnh, kêu "meo meo meo" nói ra toàn bộ sự việc mình còn nhớ rõ.

Mê hoặc An Vãn chính là một nam tử áo đen, còn mang mặt nạ, An Vãn cũng không biết hắn là ai, chỉ nhớ được hắn có một đôi đồng tử màu tím.

Sau đó nàng một đường tìm kiếm, đi tới Từ phủ, nhưng phong ấn của Quỷ Linh Thảo có khắc chế quỷ tộc, nàng không có cách nào mang đi, may mắn là Từ Kỳ An và Từ Tư An đã giải được hai tầng phong ấn, vì thế An Vãn chọn ẩn núp ở Từ phủ, tìm mọi cách để Từ lão gia tới giải phong ấn thứ ba.

Về phần Phương Khuê, An Vãn sau khi tới Từ phủ mới gặp được hắn, trước đó hắn đã làm gì, như thế nào bị mê hoặc, An Vãn đều không biết.

Nhưng Tư Mệnh nghĩ, hẳn là cùng một người đã mê hoặc An Vãn, chỉ là kỹ năng mê hoặc này lại rất giống Trọng Tà....!
Hỏi xong việc nên hỏi, Tư Mệnh cũng không đi quản một chó một mèo vờn nhau, xoay người đi đến phòng Bạch Hành.

Vừa mới mở cửa, Tư Mệnh đã thấy Bạch Hành ngậm lấy Quỷ Linh Thảo đã luyện hóa, nhẹ nhàng hôn môi Trọng Tà, đút dược vào trong miệng y.

Tư Mệnh: "!!!!"
Ối trời ơi, mẹ của ta ơi!!
Ta đã nhìn thấy gì cái đây, có phải ta sắp chết rồi không!
Tư Mệnh đóng "rầm" cửa lại, nhanh chóng chạy xa khỏi căn phòng này, đã thấy được chuyện không nên thấy, Tư Mệnh cảm thấy mình không thể bình tĩnh lại được.

Y không phải chưa thấy qua Trọng Tà hôn Đế quân, nhưng y Chưa! Thấy! Đế! Quân! Hôn! Trọng! Tà!
Toàn bộ đầu óc đều là hình ảnh Đế quân hôn Trọng Tà, tuy rằng chỉ là đút dược, nhưng Đế quân thế nhưng lại hôn y!!
Không thể tưởng tượng được!
Mà lúc này, trong một khách điếm ở Yến Quy Trấn.

Một nam nhân mặc trường bào màu đen, mái tóc dài đen nhánh tùy ý buông thõng xuống vai, một đôi mắt đào hoa mang theo ý cười nhẹ, đuôi mắt có một nốt ruồi đỏ hết sức yêu nghiệt, đôi môi mỏng như chu sa nhẹ nhàng cong lên, mang theo bảy phần tà mị ba phần lạnh lùng.

Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện hắn có vài phần giống Trọng Tà.

"Ma quân, cứ như vậy để bọn họ lấy được Quỷ Linh Thảo sao, có phải quá tiện nghi cho bọn họ không?" thuộc hạ quỳ trước mặt Trọng Ác, nhăn chặt mày.

"A...." Trọng Ác cười nhẹ một cái, sau đó đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, môi mỏng khẽ mở: "Nếu ta có ý muốn lấy, cần gì phải phái hai tên phế vật đi?"
Thanh âm Trọng Ác có vài phần mờ ảo, nghe như có như không có chút lạnh lùng, dường như có thể nhẹ nhàng ăn người đến không còn một mảnh, ngay cả xương cốt cũng không để lại.

Nghe xong lời này, U Minh khó hiểu nhìn về phía Trọng Ác, cảm thấy với tính tình của Ma quân, thật sự sẽ không đơn giản buông tha bọn họ như vậy.

Trọng Ác cúi đầu chuyên chú thưởng thức con dao găm trong tay mình, thỉnh thoảng lại mỉm cười một cách khó hiểu, qua hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà, ta vẫn rất khó chịu nha."
Trong lòng U Minh nhịn không được run rẩy một chút, theo sau cúi đầu, trầm giọng nói: "Ma Quân có gì phân phó?"
"Giết hai tên phế vật kia." Trọng Ác cười thật sâu, gương mặt đẹp đẽ hiện lên một tia quái dị, làm người không rét mà run: "Hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể luân hồi."
"Vâng, thuộc hạ đi làm ngay."
"Từ từ." Trọng Ác gọi U Minh lại, giống như nhớ tới chuyện thú vị gì đó: "Chờ hai người kia đi rồi, ta sẽ đích thân làm."
"Loại việc này sao có thể làm phiền Ma Quân?"
"A...." Trọng Ác đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới khách điếm người qua người lại trên phố, ý xấu trong xương cốt không an phận lại nổi lên, hận không thể đi xuống tàn sát thoải mái, làm máu tươi nhiễm đỏ toàn bộ Yến Quy Trấn.

Nhưng hôm nay đại kế chưa thành, hắn không nghĩ đi trêu chọc Bạch Hành, chỉ đành phải ngăn lại cơn khát máu trong lòng.

Trọng Ác mang theo nụ cười giả tạo nói nhẹ: "Tiểu Huyền Thanh không phải cũng ở chỗ này sao? Đến lúc mang người về điện Ma Quân rồi."
"Chăm sóc thật tốt."
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Mệnh: Ta luôn thấy một ít cảnh không nên thấy [ tang thương.jpg ]
Chú ý: Là luyện hóa thành viên thuốc ngậm trong miệng hôn, không phải trực tiếp ngậm một cây cỏ đút qua.

Mấy chương tiếp theo sẽ là nguyên nhân kiếp trước, sau khi kể xong phải chuyển tới quyển tiếp theo.

Vốn dĩ tính kết thúc phần Quỷ Linh Thảo ở chương 30, kết quả phát hiện viết không xong _(:D)∠)_
【 Tiểu kịch trường -- luyện chữ 】
Bạch Hành (lấy giấy bút ra): Ngoan ngoãn viết cho ta.

Trọng tà (rất là tủi thân): Bạch Hành ~
Trọng tà (cười nhẹ nhàng): Tướng công ~
Bạch Hành (cảm động): Viết được chữ đẹp thì bỏ qua cho ngươi.

Trọng tà (vung bút lên, viết xuống tên Bạch Hành): Thế nào?
Bạch Hành (cầm lấy): Không tồi, như thế nào......!
Trọng tà: Viết nhiều sẽ đẹp.

Bạch Hành (lại cảm động): Vậy ngươi còn có mấy chữ viết đẹp
Trọng tà (lại lần nữa vung bút, viết xuống -- "Phu nhân của ta")
[ Bạch Hành ném ba quyển sách vào mặt Trọng Tà ]
Bạch Hành: Chép xong.

[ mỉm cười.jpg ]
Lúc sắp ngủ nghĩ đến, ha ha ha..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui