Ma Quỷ Lộ

Sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời lên cao, ánh nắng ban mai xuyên thủng qua những làn sương mờ cố gắng đánh thức lũ tân sinh thức giậy để tham gia một sự kiện trọng đại có thể là quan trọng nhất trong đời của bọn hắn.

Lê Hỏa thức giậy vào khoảng 7 giờ sáng trong khi đa phần những người khác vẫn đang ngủ, cũng phải thôi, ai tham gia một cuộc thi căng thăng về cả mặt thể chất lẫn tinh thần thì sự mệt mỏi in sâu trong cơ thể là không thể tránh được, Lê Hỏa thức dậy, ra vại nước rửa mặt đánh răng cho tỉnh táo, do không có việc gì lên cậu quyết định đi dạo.

Lê Hỏa đi ra vách núi dựa vào lan can ngắm nhìn phong cảnh ở đây, núi rừng kéo dài cho đến khuất tầm mắt, những con sông lớn như những con rắn màu xanh trong rừng, những thác nước to và hùng vĩ để ta có thể cảm nhận được sức mạnh của trời và đất mạnh mẽ như thế nào, Lê Hỏa càng ngắm càng cảm tương rằng con người sẽ không bao giờ có thể thắng được trời đất.

Lúc Lê Hỏa đang nhìn xa xa thì thấy một bóng ảnh màu xanh nhảy qua nhạy lại các cành cây, Lê Hỏa chắm chú nhìn lại thì thấy đó là một con khỉ, thân cao khoảng 60 cm, chân tay của nó cân đối với cơ thể, nó có những cái vuốt sắc nhọn ở đôi bàn tay trước, nhưng cái chân được cấu tạo linh hoạt cho việc cầm, năm, giữ, cành cây, cả người được bao phủ bởi bộ lông màu xanh lá cây đậm, rất hòa vào các tán lá của rừng rậm, điều đặc biệt ở con khỉ này thì chỉ có đôi mắt của nó, một đôi mắt màu trắng như người bị lác, nhưng chắc chắn con khỉ này không lác rồi, nó nhìn về phía Lê Hỏa, gầm thét lên đe dọa, để lộ ra những cái răng sắc nhọn màu ố vàng rồi hóa thành một đạo tán ánh biến vào trong rừng.

Lê Hỏa phải bất ngờ về tốc độ của nó, quá nhanh, hơn hơn cả cậu khi đạp hạc diệp bộ toàn lực, mà nhìn nó có vẻ như chưa dùng hết sức, thật là một con vật thú vị.

Lê Hỏa đang suy nghĩ về con khí đó thì có một giọng nói vang lên.

- đó là khí mắt trắng, hay lục mao hầu, một loại âm thú cấp thấp ở Quỷ Thần tống này, thỉnh thoảng ta cũng có thể bắt gặp nó ở bên ngoài, loài khỉ này thì trừ có tốc độ ra thì thứ khác của nó rất kém.

Lê Hỏa liếc lại nhìn, đó là một thân ảnh cao dáo, thân mặc chiếc áo dài màu hồng đơn giản nhưng lại tôn lên cái eo thon gọn cùng bộ ngực phát triển trước tuổi của mình, gương mặt không quá đẹp nhưng thuộc hàng thanh tú, nhưng ở gương mặt của cô ta có một điểm nhấn là đôi mắt, đôi măt của sự khôn ngoan cùng thông minh, kết hợp với mái tóc đen nhánh thả sau lưng cũng làm con người ta phải mê mệt vì người ây.

Nhưng Lê Hỏa lại không thích, vì đôi mắt của cô ta lóe lên sự thông minh quá mức, từ bé Lê Hỏa đã ghét những kẻ có học, vì những kẻ đó cậy vào đó mà khinh thương những kẻ vô học được cho là ngu dốt như Lê Hỏa, những cô tiểu thư thiếu gia thì luôn luôn dùng cái thứ được gọi là thơ văn để giáo dục nô tài, để chứng tỏ là mình thông minh lên Lê Hỏa mới ghét những kẻ thông minh, với lại đâu ai thích những người phụ nữ quá thông minh, phải không ?

Bây giờ Lê Hỏa đang e ngại cô gái này thì hơn, cái bộ pháp vô thanh của cô ta Lê Hỏa cũng đã được nhìn một hai lần nhưng không quá quan tâm vì tốc độ của nó khá bình thương, như bây giờ Lê Hỏa đã cảm nhận được sự nguy hiểm của nó, cô ta có thể tiếp cận Lê Hỏa từ đằng sau mà cậu lại không có bất kỳ phản ứng nào, nghĩ mà xem cô ta muốn giết bất kì ai để xem nào, từ từ đi ra đằng sau họ mà kẻ đó lại không hay biết gì, cầm con dao lên và... thật là lạnh sống lưng à, dĩ nhiên đó là vơi những kẻ khác, nếu có ý định giết người thì sẽ phải có sát khí, nhưng Lê Hỏa đã quá nhạy cảm với cái thứ đó lên trò đó của cô ta vô dụng với Lê Hỏa, chỉ cần cô ta bước vào phạm vi 15m mà có sát khí là Lê Hỏa có thể nhận biế được, 15m là quá đủ thời gian để né.

Lê Hỏa dùng ánh mắt dò xét không kiên lể với cô gái áo hồng đó, giêng với những cô gái bình thường thì sẽ coi đó là sự súc phạm và chán ghét Lê Hỏa nhưng cố ta vẫn cươi tười nói.

- tôi tên là Trần Âm Nguyệt, tên anh là gì?

- Lê Hỏa.

Cậu lạnh nhạt trả lởi rồi lại tiếp tục dựa vào lan can ngắm phong cảnh.

Cô ta cũng lại gần lan can ngắm phong cảnh cùng Lê Hỏa.

- quê anh ở đây vậy.

Lê Hỏa không thèm nhìn mặt lạnh lùng đáp.

- cô muốn gì nói luôn đi.

- đó không phải là cử trỉ tốt để nói với một cô gái xinh đẹp nhỉ?

Gương mặt của cô ta lúc này như cười mà không phải cười.

- cô không cảm thấy nhàm chán sao Trần Âm Nguyệt, vào chủ đề chính đi.

Trần Âm Nguyệt thay đổi 180°, bây giờ gương mặt của cô ta rấ tỉnh tảo, lạnh lùng, cả cơ thể đột nhiên toát ra một luồn khí vô hình, rất hấp dẫn người, nói đúng hơn là hấp dẫn Lê Hỏa, phải nói thế nào nhỉ, rất bản lỉnh, rất tự tin, rất khôn ngoan, chàn đầy nhựa sống, đó là những gì mà Lê Hỏa cảm nhận được từ thân ảnh bên cạnh mang lại cho cậu.

- tôi muốn tìm một cái ô che cho mình.

Giọng nói rất khí thế dù cho lời nói có vẻ không thích hợp với khí thế đấy.

Lê Hỏa nở nụ cười chế nhạo.

- ô che sao? Cô đùa tôi à, Trần Âm Nguyệt, cô có thể che dấu ai chứ không bao giờ che dấu được tôi, 16 tuổi khí cảm, mấy ai được như cô hắc hắc hắc.

Trần Âm Nguyệt nheo mắt lại nhìn Lê Hỏa, có lẽ cô ta không bao giờ tin được là mình lại có thể bị phát hiện.

Nếu như là vài ngày trước thì Lê Hỏa có thể không phát hiện được cô ta đã là khí cảm đâu, từ lúc bước vào quỷ thần tông này, khí cảm của Lê Hỏa lại tăng lên, bây giờ chỉ cần tập trung một chút là Lê Hỏa hoàn toàn có thể cảm nhận được nguyên khí trong bán kính 600 m, lúc hoàn thành bài thi, Lê Hỏa lúc nào cũng nhập định hấp thụ nguyên khí để nhanh chóng hồi phục sức khỏe và cũng vô tình phát hiện vài người cũng đang làm vậy, trong đó có Trần Âm Nguyệt.

- được rồi, tôi muốn đại diện cho gia tộc họ Trần ở kinh thành Cổ Loa muốn kết thân với anh Lê Hỏa.

Trần Âm Nguyệt thở dài nói.

- kết thân, với cô.

Lê Hỏa nhăn mắt hỏi.

- dĩ nhiên là không rồi, ở Trần gia có không ít những cô gái xinh đẹp đâu, sẽ không làm anh phải thất vong.

Cô ta lại quay lại gương mặt cươi cười.

- ta xin miễn, với ngươi thì được.

Lúc này thì có tiếng nói vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.

- 73 thí sinh đã hoàn thành cuộc thi nhanh chóng tập hợp để chuẩn bị di chuyển đến địa điểm tiếp theo.

- hẹn gặp lại.

Trần Âm Nguyệt chào Lê Hỏa rồi đi.

Lê Hỏa nhìn theo bóng lưng của Trần Âm Nguyệt, nói đúng hơn là nhìn cái bờ mông to tròn của cô ta, cười hắc hắc không biết nghĩ gì.

Lê Hỏa đứng một chút rồi mới đi, khi vừa đến nơi thì Nguyên Bảo lại ra đứng đàng sau Lê Hỏa.

- đại ca.

- ừm, vết thương khỏi chưa?

- dạ khỏi rồi.

- tốt.

Lúc này thì lại có một đám mây bay đến, đúng là Mộc Lão hôm qua, ông ta liếc nhìn đám Lê Hỏa một cái rồi hạ đám mây xuống, đám mây từ từ to ra, lan đến hết mọi người, nâng họ lên, lúc này thì mộc lão lại di chuyển mấy người bọn họ bay lên.

_________

Hơn hai tiếng sau, đám Lê Hỏa lại được đến một cái sân được lắt bằng đá xanh, có bồn hoa, có cây cảnh... chông rất là đẹp.

Lúc này ở đây đã có hơn 100 người, đứng tụ vào một khu vực sếp hàng chờ đợi được khảo sát, cái đám hơn trăm tên kia đa phần đều chỉ là phàm nhân, một số ít thì là luyện thể luyện lực hoặc luyện thể nhị trọng, đây chắc là đám phàm nhân được tuyển chọn như bạch hạc viết đây, ở trước mặt họ là một cái bàn, ở trên có 3 quả cầu, một quả cầu màu trắng đục, một quả màu đỏ cùng một quả trong suốt.

Các ngươi cứ đứng đây đợi, tý nữa sẽ có người gọi tên thì đi lên làm theo hướng dẫn, nói xong lão lại bay đi mặc kệ lũ tân sinh.

Đám Lê Hỏa không ai nói gì cứ đứng ngây một chỗ, ai đấy đều có gương mặt âm trầm hoặc lo sợ, còn Lê Hỏa vẫn cứ lạnh nhạt trả quan tâm.

Một lúc sau có vài tên đệ tử tạp dịch bê bàn cùng mấy quả cầu ra, sắp xếp xong thì bọn hắn lại đi ra, lần này lại là Phan chấp sư đi ra khảo sát, Phan chấp sư ngồi xuống nhìn một tờ giấy rồi gọi.

- Hàn Thủy.

Hàn Thủy nghe thế thì vác cái gương mặt lạnh lùng như tảng băng của mình lên, cái bản mặt này thật sự là rất muốn đấm một cái thật mạnh vào giữa mặt của hắn.

Phan chấp sự kệ mẹ hắn lạnh nhạt nói.

- đặt tay lên quả cầu màu trắng đục.

Hàn Thủy làm theo, hắn ta đặt tay lên thì đột nhiên quả cầu lóe sáng một lúc rồi tắt, lúc này quả cầu hiện lên 6 vòng tròn màu đen.

Phan chấp sự lạnh nhạt nói.

- tư chất, 6 vòng trung đẳng, nhỏ máu của ngươi vào quả cầu màu trong suốt cùng màu đỏ.

Hàn thủy cũng làm theo, hắn ta rút từ trong ngực ra một con dao ngắn cắt vào đầu ngón tay cho chảy máu, nhỏ vào hai quả cầu.

Tách tách.

Giọt máu ngấm vào cả hai quả, quả màu đỏ thì không có phản ứng gì nhứng quả trong suốt lại đổi sang màu lam nhat, tỏa ra chút hơi lạnh.

- băng linh thể cấp 1 thượng đẳng.

Phan chấp sư ghi ghi lại vào một tờ giấy đưa cho Hàn Thuy.

- lui xuống.

Hàn Thủy khuôn mặt âm trầm cúi đầu đi xuống.

Phan chấp sư vẩy tay một cái tất cả quả cầu lại như bình thường.

- Đỗ Hải.

Một người lại bước ra.

Theo như những gì mà bạch hạc viết thì tư chất được chia làm 3 cấp, hạ, trung, thượng đẳng,1-3 vòng là hạ, 4-6 là trung, 7-9 vòng thượng, ngoài ra còn có vài tư chất hiếm nữa gọi là địa cùng thiên, địa là 10-11 vòng, thiên là 12-13 vòng, nhưng hai tư chất này thì cả triệu người may ra có một, chỉ cần vừa xuất hiện thì sẽ được các tông môn bảo vệ như tinh mạng vì theo lý thuyết thì chỉ cần không chết trẻ thì sẽ lên được kết đan trong 150 năm, rất tuyệt phải không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui