Ma Quỷ Mê Hồn


Vân Cẩn Ngôn bị Cố Du lải nhải không ngừng nên bất đắc dĩ đẩy cửa phòng bệnh bước vào.

Cố Du không chút do dự, lập tức bay tới trước mặt anh.

Đã hai lần quen thuộc, lần này cô cố ý đứng cao hơn anh nửa cái đầu, một tay ôm mặt anh, tay kia ấn vào sau đầu anh, sau đó hít sâu vài hơi.

Không lâu sau, người nằm trên giường bệnh mở mắt ra.

"Giúp tôi một tay."

Vì không còn sốt ruột như ban ngày, Cố Du cảm thấy chân tay mình bây giờ nặng trĩu hơn, khó khăn lắm mới nhấc lên được.

Vân Cẩn Ngôn vừa cúi người chuẩn bị đỡ cô lên, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Đôi mắt Cố Du vốn đang hé mở bỗng nhiên mở to.

Ôi trời, có phải là đến bắt gian trên giường không? Không...!không phải, đây là phòng bệnh.

Cô là người thực vật, dù có bị bắt cũng không liên quan gì đến cô, không ai vô tội hơn người đang bất động như cô!

Nhưng Vân Cẩn Ngôn còn phản ứng nhanh hơn, đã nấp sẵn sau màn.

Trong phòng bệnh không bật đèn, ánh sáng mờ mịt, các góc tối tăm không có chút ánh sáng nào.

Chỉ cần anh im lặng thì khó có ai phát hiện ra.

Cố Du vừa mới ôm Vân Cẩn Ngôn lên hít mấy hơi thật sâu, bây giờ linh hồn cô chưa bị ép ra ngoài.

Cô thầm thở dài trong lòng, đành phải nhắm mắt lại, giả vờ là người thực vật, chỉ đành xem diễn biến tình hình từ góc nhìn của người thứ ba.

Cửa phòng bị đẩy ra, người kia bước vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nằm trên giường bệnh, Cố Du có chút sợ hãi, cũng có chút tò mò.

Người này sao lại lén lút như vậy?

Người kia bước đến bên giường, nhìn chằm chằm vào mặt cô một lúc rồi mới chậm rãi nói, giọng hạ xuống vô cùng phiền muộn.

"Chị, nghe nói chị đã tỉnh, cho nên liền tới xem chị."

Nghe được giọng quen thuộc này, Cố Du giật mình, gần như không nhịn được giả chết.

Nói xong, cậu ta dừng lại, sau đó đưa tay chạm vào mặt cô.
Cố Du cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp của cậu ta nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, lướt qua lông mày và mắt, mang đến cảm giác ngứa ngáy và tê dại.

Cô cố gắng hết sức chịu đựng, thậm chí không dám thở.

Đúng lúc cô sắp chết ngạt, cậu ta mới rút tay lại.

Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cô đã nghe thấy tiếng vải sột soạt cọ vào nhau, sau đó trên môi truyền đến cảm giác mềm mại.

Cố Du: "?!"

May mắn thay, linh hồn cô đã bị ép ra ngoài đúng lúc.

Cố Du nhẹ nhõm như được giải thoát, lần này cô thực sự cảm thấy may mắn.

Chàng trai trẻ hôn cô, môi cậu tách ra ngay khi chạm vào, sau đó tiếp tục chạm vào mặt cô, nắm tay cô và chăm chú nhìn người trên giường bệnh.

Cử động và biểu cảm của cậu đủ để thể hiện tình cảm của mình đối với cô.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Cố Du trong lòng thở dài.

Nghĩ đến Vân Cẩn Ngôn, cô lại cảm thấy chột dạ.
Cô nguyên bản cho rằng hắn đối cô thích khẳng định là giả vờ, cho nên lúc trước đoạn đến muốn nhiều dứt khoát có bao nhiêu dứt khoát, cô cảm thấy chính mình dù sao tiền cấp đủ rồi, thanh toán xong.
Cậu ta đội một chiếc mũ bóng chày, bên tai treo chiếc khẩu trang màu đen rủ xuống một bên mặt.

Với chiếc áo len sáng màu và quần jean, ngay cả khi cúi đầu, rũ mắt, cũng toát lên vẻ trẻ trung, điển trai.

Khi biết cậu đến gặp mình, tâm trạng Cố Du vô cùng phức tạp.

Cô từng nghĩ tình yêu của cậu dành cho mình chỉ là hư tình giả ý, nên đã dứt khoát cắt đứt mối quan hệ.

Cô cảm thấy mọi việc đã giải quyết ổn thỏa, mình cũng đã chu cấp tiền bạc sòng phẳng.

Chàng trai này là quá khứ đen tối của cô, thậm chí còn đen tối hơn cả lúc cô mặt dày theo đuổi Vân Cẩn Ngôn và Tạ Diễn Chi.

Dù sao cũng có liên quan đến hai người đàn ông này.

Khi đó, mối quan hệ của cô liên tiếp gặp phải hai đả kích lớn khiến cô tinh thần sa sút, không muốn ra ngoài làm bất cứ điều gì.

Cô thậm chí còn rơi vào trạng thái nghi ngờ sâu sắc về bản thân và cảm thấy mình chẳng có giá trị gì ngoài việc giàu có.

Ngay khi cô đang đắm chìm trong sự tủi thân và cảm thấy sẽ không bao giờ yêu ai nữa, thì một chàng trai trẻ đã lọt vào mắt cô.

Đó là trong một buổi tiết mục tuyển chọn tài năng.

Bên trong đều là những thiếu niên trẻ tuổi tuấn tú, màn hình tràn ngập khí chất trẻ trung.

Chàng trai trẻ lọt vào mắt cô thoạt nhìn cũng rất tầm thường, không có gì nổi bật.

Nhưng với cặp mắt tinh tường của mình, từng duyệt qua biết bao nam sắc, cô có thể thấy rằng ngoại hình của chàng trai thực sự nổi bật nhất trong nhóm.

Chỉ do trang điểm kém và tóc mái dày che đi nét đẹp của cậu mà thôi, không biết có phải bị người chèn ép.

Nhưng có một điều cô chắc chắn là cậu không có chỗ dựa, nền tảng công ty cũng không quá mạnh nên có rất ít cảnh quay.

Bất ngờ nhìn thoáng qua, Cố Du đợi rất lâu nhưng cậu vẫn không xuất hiện.

Cô cố tình tìm kiếm trên Internet để tìm một số clip về cậu.

Càng xem, cô càng hưng phấn.

Cậu ấy giống như sự kết hợp giữa Vân Cẩn Ngôn và Tạ Diễn Chi.

Khi cậu ấy im lặng và trầm mặc đều làm cô nhớ đến hai người họ.

Nỗi buồn đọng lại trong lòng cô những ngày qua, vào lúc này sự xuất hiện của chàng trai này dường như xua tan mây mù, giúp cô nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa.

Cậu giống như một món quà mà ông trời đặc biệt chuẩn bị cho cô!

Sau hai lần thất bại, Cố Du cảm thấy lần này mình sẽ dùng mọi cách để chinh phục cậu ta.

Trong giới này, cô đã nghe thấy không ít nhà giàu mới nổi hoặc phú nhị đại thích bao dưỡng tiểu minh tinh mới nổi.

Thỏa thuận tiền bạc xong, thì đáp ứng theo như nhu cầu của kim chủ.

Tham gia một cuộc thi tài năng như vậy là tự nhiên muốn nổi tiếng.

Chàng trai hiện đang ở tình thế bất lợi, như một viên minh châu bị vùi trong cát bụi, nên cô tốt bụng và sẵn sàng giúp đỡ cậu.

Vì vậy, Cố Du đã lén lút thực hiện vài quy tắc ngầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui