Cố Du quay đầu lại và nhận ra, ở góc tường bên kia, Tống Huyền đang cầm trên tay một lon cà phê dựa vào tường.
Cố Du: "..."
Một khoảng thời gian mà cô tưởng đã kết thúc bỗng nhiên xuất hiện tại đây.
Cô bị kẹt và không thể di chuyển, phải làm sao bây giờ?!
Trong đầu Cố Du xuất hiện một loạt suy nghĩ.
Việc nói cho Tống Huyền biết rằng anh đã nhận nhầm người là không khả thi, chỉ khiến anh ta nghi ngờ hơn.
Nhưng làm sao cô có thể giải thích rằng trước đó cô đang ở trạng thái thức dậy và bây giờ lại đang uống Coca ở đây?
Hơn nữa, cô là một phụ nữ đã kết hôn, vậy người đàn ông bên cạnh đây là ai?
Sau một cơn hoảng loạn, Cố Du trở nên bình tĩnh và quyết định không giải thích.
Cô đã giúp anh ta xây dựng sự nghiệp.
"Ừ."
Sau khi Cố Du bình tĩnh đáp lại, tình hình giữa họ thay đổi trong một nháy mắt, Tống Huyền trở nên không tự nhiên hơn.
Anh nhớ lại những gì đã xảy ra trong phòng bệnh.
"Chị...!bạn ổn chứ?" Anh hỏi, diện mạo lo lắng.
Dù anh đã chứng kiến một kỳ tích y học, nhưng khi thấy cô tỉnh lại, anh không khỏi hạnh phúc.
Cố Du: "..."
Mỗi lời nói đều khiến tình hình trở nên phức tạp hơn.
Thấy cô im lặng, Tống Huyền liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, dù không tham gia dự hôn lễ nhưng anh cũng biết Phó Tư Niên trông như thế nào.
"Anh ấy là ai?"
"Bạn."
Thái độ của Cố Du có phần lạnh lùng, nhưng Tống Huyền đã quen, anh nhớ rằng cô không thích bị hỏi nhiều về bản thân, vì vậy anh cũng im lặng.
Mặt khác, Vân Cẩn Ngôn hiển nhiên không có ý định tham gia vào cuộc trò chuyện giữa hai người, bầu không khí đột nhiên trở nên có chút ngột ngạt.
“Đã muộn lắm rồi, cậu …..”
Cố Du chỉ muốn cậu rời đi, nhưng hóa ra thời gian của cô đã hết.
Vì vậy, Tống Huyên trơ mắt nhìn Cố Du , người vừa nói chuyện với cậu , không hề báo trước...!đột nhiên ngã thẳng ra sau, cậu khϊếp sợ vô thức đưa tay ra đỡ cô.
Nhưng người đàn ông bên cạnh cô lại di chuyển nhanh hơn cậu một bước , cánh tay đưa ra của Tống Huyên lại trượt, cậu nhìn người đàn ông kia một tay ôm lấy cô vào l*иg ngực
“Cô ấy chỉ thỉnh thoảng tỉnh lại thôi.”
Vân Cẩn Ngôn giải thích với cậu ta .
Tống Huyền lại lần nữa lâm vào trầm mặc , ánh mắt không khỏi rơi vào trên khuôn mặt đang hôn mê của cô.
Hai người đàn ông đầu tiên nhìn vào khuôn mặt của cô, nhưng sau đó tầm mắt không hẹn mà cùng dừng lại vào lon coca trên tay cô.
Cô hôn mê thế nhưng không buông tay ra, vì do cơ thể nghiêng về phía sau nên một nửa chai Coca tràn ra ngoài, quần áo cũng có chút vấy bẩn.
Lúc này, Vân Cẩn Ngôn nghe được đứng bên cạnh anh Cố Du đang kêu gào.
"A! coca của tôi!!"
Tuy rằng có thể lập tức hút lại chút khí , nhưng cô không muốn nói chuyện với Tống Huyền trước mặt Vân Cẩn Ngôn, như người ta nói, nói nhiều sẽ mắc sai lầm, nên cô thích giả chết hơn.
Vân Cẩn Ngôn thấy cô lơ lửng ở một bên, không có ý định quay lại, liền cố ý bế cô lên, chuẩn bị đưa cô về phòng bệnh.
Tống Huyền nhìn thấy anh ta đưa cô trở lại phòng bệnh, cậu vô thức đi theo sau từng bước một, không có ý định rời đi.
“Làm ơn lấy lon Coca ra dùm tôi .”
Vân Cận Ngôn quay sang cậu nói.
Anh ôm cô đi, lon Coca trong tay đi theo đong đưa , anh thực sự không muốn bị thứ đồ uống có đường này bắn đến trên người mình .
Nghe vậy, Tống Huyền lập tức đưa tay ra giật lấy lon Coca từ tay cô nhưng cậu lại gặp chút phiền toái .
Bởi vì ngón tay của cô đang nắm chặt, cậu không dám dùng sức lấy ra , sợ làm cô bị thương, ngay lúc cậu đang do dự, tay cô đột nhiên buông lỏng, cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi bắt được lon coca
Vân Cẩn Ngôn mặt không biểu cảm liếc nhìn Cố Du ở một bên, cô vừa mới hút khí của anh với tốc độ cực nhanh.
Giờ cô chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh lại, tuy trong lòng Tống Huyền có chút thất vọng nhưng lúc nãy thấy cô ấy tỉnh lại thật ra cũng là một tin tức tốt.
Cô ấy có lẽ sẽ không biết rằng cậu đã lo lắng như thế nào khi biết tin cô gặp tai nạn ngày hôm đó, hận không thể lập tức chạy đến xem cô ngay.
Nhưng cậu lại không dám.
Cô từng nói qua , không muốn ai biết chuyện của hai người, mà hiện tại cậu đang nổi tiếng trên ánh đèn sân khấu nên mọi hành động của cậu đều bị theo dõi.
Vì thế cậu chỉ có thể lặng lẽ chú ý đến tin tức của cô và bí mật đến thăm cô vào lúc nửa đêm.
Tuy nhiên, Tống Huyền đôi khi cũng nảy sinh một ý nghĩ xấu xa.
Nếu không có sự cố xảy ra với cô, có lẽ anh ta sẽ không có cơ hội gặp lại cô.
Cuối cùng, sau khi cô rời bỏ anh, cô chỉ chuyển cho anh một số tiền lớn, nói qua điện thoại rằng họ đã kết thúc và rồi cúp máy.
Anh chưa kịp nói gì, anh không cần tiền và thực sự thích cô.
Nhưng rốt cuộc, sự sợ hãi khi nói ra làm cho anh nghĩ rằng cô sẽ cảm thấy phiền lòng và muốn dây dưa với anh.
Thực tế, Tống Huyền hối hận sâu sắc.
Tại thời điểm đó, sự khác biệt trong suy nghĩ khiến cho hai người không bao giờ có địa vị bình đẳng từ đầu.
Cho nên, dù cô quyết định như thế nào, anh cũng không có quyền phản đối.
Sau đó, Tống Huyền đã gặp khó khăn trong một khoảng thời gian dài.
Nếu không có lịch trình bận rộn và những bản nhạc yêu thích để an ủi, có lẽ anh sẽ không thể kiềm chế được cảm xúc tiêu cực nén lại qua âm nhạc và anh sẽ tìm cách tìm cô.
Khi nghe tin cô kết hôn với một người có gia thế xứng đôi với cô, hai người trở nên hoàn hảo, Tống Huyền cảm thấy càng thêm xấu hổ và không dám tìm cô.
Mặc dù bây giờ anh rất nổi tiếng và kiếm được rất nhiều tiền, điều mà trước đây anh không thể tưởng tượng được và có rất nhiều người hâm mộ, nhưng anh biết rằng với những người trong vòng của cô, sự nghiệp của anh bị coi thường.
Bất kể nghề nghiệp của anh là gì, anh không bao giờ xứng đôi với cô.
Vì vậy, Tống Huyền làm việc chăm chỉ hơn, anh không bao giờ quên mục tiêu của mình là để nhiều người nghe những tác phẩm của anh.
Và cơ hội này chỉ như mây thoáng qua rất nhanh, anh phải nắm bắt cơ hội này.