Cố Du muốn thêm một lần nữa bày tỏ quan tâm, nhưng cô lo lắng rằng sẽ làm phiền Vân Cẩn Ngôn quá lâu và kéo dài thời gian của anh ta.
Cô hiểu rằng ngày mai còn dài và không muốn gây ra quá nhiều phiền toái cho anh, khiến anh phải thức đêm và buộc phải làm việc vào ngày mai.
Tuy nhiên, trên đường trở về, tình hình của Vân Cẩn Ngôn không được tốt lắm, anh gần như gặp tai nạn giao thông khi lái xe, điều này khiến Cố Du sợ hãi và nghi ngờ.
Liệu những lo lắng của cô trước đây có thành sự thật không?
Nghĩ đến "dương khí" mà cô đã hút hết của anh, cô cảm thấy lo lắng.
Cô cẩn thận quan sát khuôn mặt của Vân Cẩn Ngôn và nhận ra anh đang trông suy nhược, điều này làm cô lo lắng hơn.
Cố Du cảm thấy buồn bã, lúc đầu cô chỉ muốn uống cola để thỏa mãn, nhưng bây giờ cô cảm thấy áy náy về tương lai của mình và về tình hình hiện tại của Vân Cẩn Ngôn.
Anh hiện đang đối xử tốt với cô và cô sẽ hối hận nếu có điều gì xảy ra với anh.
Cô thầm nghĩ rằng nếu có bất kỳ vấn đề nào, cô phải giải quyết ngay.
Cố Du quyết định không làm phiền Vân Cẩn Ngôn nữa.
Khi anh ta đi tắm, cô rời đi và lang thang một mình.
Cô bay lang thang một thời gian, sau đó tình cờ đến nhà Tạ Diễn Chi.
Nếu cô có thể nhìn thấy anh không mặc quần áo, ít nhất cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Kết quả lại là thất bại, Tạ Diễn Chi không ở nhà.
Cảm giác của Cố Du giống như một chiếc lá bị cuốn trôi trên dòng nước, không biết nơi nào là điểm đến.
Cô nghĩ rằng đã tìm ra phương pháp để tỉnh táo, nhưng như một chiếc xe cần tiếp tục được nạp năng lượng, cô cần phải liên tục tìm kiếm sự hỗ trợ để gắn kết tâm hồn và thân xác của mình.
Rõ ràng, đây chỉ là một giải pháp tạm thời, không phải là phương pháp chữa trị lâu dài.
Cảm giác uể oải tràn về, cuối cùng Cố Du quyết định quay lại nhà Vân Cẩn Ngôn, nơi cô có thể tìm thấy sự hiện diện của mình.
"Cô đi đâu vậy?"
Vân Cẩn Ngôn cũng không ngủ, nhìn thấy Cố Du đi qua, anh hỏi.
Cố Du ngẩn ngơ một chút trước khi trả lời, "Tôi ra ngoài đi dạo, sợ làm phiền cậu."
Cố Du, người hầu như không bao giờ nói dối, bây giờ lại phải lấy lời nói dối để che giấu.
Vân Cẩn Ngôn không tiếp tục hỏi, cô cảm thấy an tâm.
"Đến đây," anh ta kêu cô.
Cố Du lập tức bay đến trước mặt anh ta.
Nhưng sau đó cô nghĩ, không đúng a , lúc anh mời cô đến thì cô lại tới, đây không phải là cô đang mất giá trị sao?
Tuy nhiên, Cố Du cho rằng cô đã bị giảm xuống trạng thái không phải người cũng không phải ma, còn để ý gì đến tôn nghiêm và thể diện.
"Tôi biết cô đang lo lắng điều gì, không phải vì sức khỏe mà đầu óc tôi thất thần khi lái xe đâu ." Vân Cẩn Ngôn nghiêm túc giải thích với cô.
"Vậy là chuyện gì ?" Cố Du hỏi.
"Tôi đang nghĩ một sự tình "
Vân Cẩn Ngôn nói xong, liền nhìn thấy Cố Du trong ánh mắt mơ hồ có chút cảm động.
Anh quá tốt bụng, cơ thể gần như bị cô đào hết mà vẫn muốn an ủi cô.
"Tôi hiểu rồi, nhanh đi ngủ đi, ngày mai cậu còn phải đi làm." Cố Du thúc giục.
Vân Cẩn Ngôn xem cô biểu tình rõ rành không tin , anh thở dài, cuối cùng hỏi.
"Cô và Tống Huyền ..."
Anh đang suy nghĩ nên diễn đạt thế nào thì thấy người phụ nữ vừa rồi quan tâm đến anh trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác.
Cậu muốn biết rõ cuộc sống riêng tư của cô phải không? Hay là muốn biết tin đồn về các minh tinh lớn ?
Nhưng theo sự hiểu biết của cô về Vân Cẩn Ngôn , anh rõ ràng không phải là người tò mò chuyện của người khác.
Vân Cẩn Ngôn vốn muốn tìm từ nói cho khéo hơn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của cô, cuối cùng anh cũng nói thẳng ra.
"Tôi mấy lần bị người qua đường nhầm lẫn với Tống Huyền , cùng với một cô bé của đơn vị chúng tôi.
Còn nói rằng tôi và cậu ta lớn lên rất giống ."
Nghe được lời của anh , đầu Cố Du bỗng nhiên ong ong.
Quả nhiên, anh đoán được.
Cố Du vô thức muốn ngụy biện, nhưng thất bại trước đó khiến cô trực tiếp lựa chọn im lặng.
"Cố Du , cô có phải..."
Không phải! Cô không có! Anh nhưng đừng nói bậy!
Cố Du trong lòng , đang điên cuồng gào thét nhưng nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Vân Cẩn Ngôn lúc này, cô không thể nói được gì.
Đầu cô cúi xuống, còn lấy tay che mặt vì xấu hổ.
"Vân Cẩn Ngôn! Tên khốn kiếp! Biết tại sao còn nói như vậy!" Cô tức giận mắng.
Trên thực tế, khoảnh khắc Cố Du phát hiện ra Vân Cẩn Ngôn có thể nhìn thấy mình và cho rằng tất cả những hành vi tiết tháo mà cô làm với anh đều bị anh nhìn thấy, Cố Du cảm thấy xấu hổ đến mức muốn chui xuống khe nứt trên sàn nhà!
Điều cô vốn muốn chính là giành lại mặt mũi của mình trước mặt họ và cho họ biết rằng cô đã hoàn toàn buông bỏ, nhưng bây giờ hóa ra sự không cam lòng và nỗi nhớ mãi không quên của cô đã hoàn toàn bị phơi bày trước mặt anh!
Cố Du thực sự muốn chạy trốn và không bao giờ muốn gặp lại anh nữa , nhưng cô lại đang cô đơn aaa !
Ngoại trừ ma quỷ bên ngoài, không một ai có thể nhìn thấy hoặc nghe thấy cô cả
Đối với tất cả mọi người trên thế giới này, cô giống như không khí, không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào.
Cố Du mắng xong, cô đợi một lúc, Vân Cẩn Ngôn hồi lâu cũng không lên tiếng, cô buông tay xuống nhìn anh, chỉ thấy anh đang lặng lẽ nhìn cô chăm chú.