Ma Quỷ Mê Hồn


Cố Du rất muốn thử kiểm chứng, nhưng sau khi suy nghĩ, cô nhận ra không thể ôm Vân Cẩn Ngôn để thực hiện được điều đó.

Cô lo rằng sẽ bị hút về và lại phải đối mặt với quỷ ở bệnh viện, mất công phải chạy đến chạy lui và gánh chịu nhiều phiền toái.

Vì vậy, Cố Du quyết định tạm gác sang một bên ý định này và nhờ Vân Cẩn Ngôn nghiên cứu và tìm hiểu vấn đề này.

Ít nhất như vậy, cô có một hướng đi cụ thể hơn thay vì tiếp tục đâm đầu vào những việc không hiệu quả.

Cố Du ngồi trên đùi Vân Cẩn Ngôn và chia sẻ mọi suy nghĩ của mình mà không giấu diếm.

Khi thấy Vân Cẩn Ngôn im lặng, Cố Du tự nghĩ liệu anh ta có sợ bị cô hút hết dương khí rồi ngủm chết không? Cô nghĩ đến điều đó nhưng sau đó quyết định bỏ qua.

Cô nhớ rằng trong truyện Thiện nữ u hồn, có thể bị quỷ hút dần dần mất dương khí mà chết.

Nhưng cô không muốn nhắc đến điều đó, vì cho dù chết thì cũng không làm hại được đạo hữu bất tử.

Trong lòng, cô vẫn còn giữ mối hận với Vân Cẩn Ngôn.

Nếu có cơ hội, cô sẽ không ngần ngại kéo anh xuống chết thay vì mình.

Khi diễn ra buổi hôn lễ, nếu không phải vì Vân Cẩn Ngôn và Tạ Diễn Chi, cô không bao giờ sẽ gặp phải tai nạn đáng tiếc như vậy.

Ai lại tham dự buổi hôn lễ của bạn gái cũ như thế!

Mặc dù cô không thể thu hút được sự chú ý của mọi người, nhưng mục đích của việc gửi thiệp mời chủ yếu là để dằn mặt họ.

Cô muốn họ biết rằng bây giờ cô đã trở thành một thiên kim hào môn, họ không còn ở trong cùng một tầm nhìn nữa!

Cô sẽ đứng bên cạnh một người đẹp trai và giàu có, một đối tác đáng ngưỡng mộ!

Có lẽ bây giờ, khi tôi đã đứng ở đỉnh cao như vậy, những người từng lạnh lùng với tôi không còn sức mạnh nữa!

Ừm...

Bây giờ, tôi và họ thực sự ở trong hai thế giới khác nhau.

Tôi không còn là một người nữa!

"Này!"

Càng nghĩ càng tức giận, đại tiểu thư gọi lên.

Thấy Vân Cẩn Ngôn ngồi yên từ lúc trước đến giờ, khi cô gọi anh một tiếng, anh nhìn lại cô làm cô cảm thấy lúng túng.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể bám vào đùi anh này thôi.

"Xin cậu đấy.

Hãy nhớ đến quan hệ trong quá khứ và giúp tôi đi..."

Suốt đời này, Cố Du chưa bao giờ trở nên nhỏ nhen như thế.

Dù thời điểm trước đây cô đã la liếm nhưng cũng phải la liếm theo phong cách của mình!

Trước lời van xin khẩn cầu của cô, Vân Cẩn Ngôn vẫn tỏ ra thản nhiên.

Anh trả lời một cách chậm rãi: "Giúp tôi, cô sẽ có lợi gì?"
Cố Du sửng sốt.

Đây có phải là Vân Cẩn Ngôn mà cô biết không vậy?! Sao giờ cậu ta lại trở thành như vậy!! Không phải cậu không coi trọng đến tiền bạc à!!

"Cậu muốn thứ gì?"

Dù hình tượng Vân Cẩn Ngôn có nứt chút xíu trong lòng, Cố Du vẫn không thể hiện trên mặt mà bình tĩnh hỏi.

"Tôi còn chưa giúp được cô.

Chờ đến khi đó rồi nói sau, dù sao bây giờ có nói cô cũng không thể cho tôi được."

Nghe ý Vân Cẩn Ngôn có vẻ sâu xa.

"Thôi được.

- Cố Du đáp ứng một lèo.

Cô bây giờ đúng là chỉ có hai bàn tay trắng thật nên cũng chẳng để bụng.

"Ngày mai nói, tôi đi ngủ."

Mọi chuyện cứ thế đã quyết, Vân Cẩn Ngôn kéo chăn lên nằm xuống.

Anh nhắm mắt lại như ngủ thật.

Lần này Cố Du không quấy rầy anh nữa, cô bay qua một bên ngồi ngẩn ngơ nhìn ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ.

Chán muốn chết!

Đúng rồi.

Vốn dĩ lúc đầu là cô cho rằng ngày mai là ngày cuối cùng cô còn trên dương gian nên cô lên lịch đến chỗ Tạ Diễn Chi.

Nghĩ đến đây, Cố Du nhìn thoáng qua Vân Cẩn Ngôn nằm trên giường.

Hình như anh ngủ rồi, đến cả lúc ngủ mà cũng đẹp đến vậy làm cô muốn đùa giỡn lắm nhưng cô lại chẳng có tâm trạng.

Chỉ còn mấy tiếng nữa trời sẽ sáng, trên đường cũng ít quỷ hơn rồi, bây giờ cô có bay đi thì sẽ đến nhà Tạ Diễn Chi nhanh thôi.

Nói là làm, Cố Du vẫy vẫy ống tay áo rồi bay đi.

Nhưng đến nhà Tạ Diễn Chi rồi thì anh lại không có ở nhà.

Cố Du cũng không thấy bất ngờ.

Cậu ta là cảnh sát mà, nếu có án lớn thì cậu sẽ ở qua đêm tại đồn.

Cố Du đành đi dạo vòng quanh ngôi nhà.

Đang lúc chuẩn bị rời đi thì anh lại về.
So với Vân Cẩn Ngôn, vết thương Tạ Diễn Chi để lại cho cô càng sâu hơn, có lẽ cũng do mối quan hệ giữa họ mới chỉ mới gần đây.

Mặc dù không phải là quãng thời gian dài, nhưng cũng đủ để tạo ra ấn tượng sâu sắc.

Sự nghiệp của anh thì thăng tiến một cách đáng ngạc nhiên, từ một viên cảnh sát nhỏ bây giờ đã leo lên cấp bậc cảnh giám, chỉ còn cách một bậc so với cảnh đốc.
Hồi đó Cố Du thậm chí còn nghi ngờ có phải cậu tiềm quy tắc hay leo lên được con gái của mấy người chức lớn trong Cục Cảnh Sát hay không kìa.

Nhưng quen biết nhiều năm như vậy cũng đủ để cô hiểu con người của cậu ấy.

Nói cũng lạ, nhớ năm đó cậu có vẻ chậm hiểu lắm.

Người khác có bắt chuyện thì cậu cũng phải mất rất lâu mới trả lời lại được.

Nghe đồn ba cậu có chứng bạo lực, mẹ cậu chịu không nổi nên bỏ đi từ khi cậu còn rất nhỏ.

Sau này ba cậu bị bắt để lại cậu sống côi cút với ông bà già yếu.

Mấy đứa trong trường đồn thổi với nhau có khi cậu ta bị ba đánh quá bay não luôn rồi, ngoài phản xạ chậm ra cậu còn hay nhìn chằm chằm vào mặt người khác nên làm ai cũng thấy bực mình.

Không ai ngờ đến người trông có vẻ không được bình thường, gia cảnh bần cùng còn thường xuyên trốn học như cậu lại trở thành cảnh sát giúp người đâu, đã thế mà sự nghiệp còn phất lên như diều nữa chứ.

Cố Du nhớ lại hồi đó mình nói sẽ nuôi cậu trước mặt mọi người liền cảm thấy có chút ngượng.

Lúc đó cô thật lòng thấy thương cảm cho cậu, tuổi còn nhỏ mà nên chưa có kiểu cách cao cao tại thượng như bây giờ.

Cô đã nói, đầu óc không bình thường cũng không sao, cô có nhiều tiền này còn thích cậu như vậy, cậu muốn làm gì cô cũng đều ủng hộ hết.

Kết quả là bị cậu từ chối thẳng thừng.

Nói đến là thấy lạ nữa, sao lúc đó cậu có vẻ bình thường vậy nhỉ, đến từ chối cũng quyết đoán lắm.

Nhớ tới chuyện cũ, Cố Du lại thấy giận trong lòng.

Cô bay tới trước mặt Tạ Diễn Chi thấy anh đang cởϊ áσ, chắc là đang định đi tắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui