Vân Cẩn Ngôn đang làm việc thì bất ngờ nhìn thấy Cố Du với vẻ mặt hoảng hốt bay xuyên qua tường.
Cô nhìn anh như thể gặp được cứu tinh, liền bay ngay đến chỗ anh.
Nhưng khi thấy anh mặc áo blouse trắng và đang mang đôi găng tay cao su trắng ngà nghiên cứu đống chất nhầy khả nghi, cô lập tức lùi lại, bay tót lên trần nhà.
"Vân Cẩn Ngôn! Cậu mau giúp tôi đi! Cục cưng của tôi sắp chết rồi!!" - Cố Du hét lớn từ trên trần nhà xuống, giọng đầy lo lắng.
Vân Cẩn Ngôn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cô.
"Mấy ngày nay không thấy tôi, cục cưng không ăn không uống, sắp chết đến nơi rồi!!" - Cố Du vội vàng giải thích.
Nhưng anh không trả lời ngay mà tháo găng tay rồi đi ra ngoài.
Lúc này, Cố Du mới nhận ra có một người khác trong phòng, cũng mặc áo bờ-lu trắng, hoà lẫn vào tường trắng nên cô không để ý.
Nghĩ lại, nếu Vân Cẩn Ngôn bị phát hiện nói chuyện với không khí, chắc lại bị xem là tâm thần như trước đây.
May mà anh cẩn thận.
Cố Du không còn thời gian cảm thương quá khứ của anh, cô lo cho hai cục cưng của mình.
Cô bay theo anh vào một phòng dụng cụ không người.
Anh đóng cửa lại rồi mới hỏi:
"Cục cưng?"
"Ừm." - Cố Du gật đầu, sau đó nhớ ra mình chưa giải thích rõ: "Là hai bé chó nhà tôi nuôi.
Bọn nó không thấy tôi nên không ăn uống, giờ yếu lắm rồi!!"
"Thế cô muốn tôi giúp thế nào?" - Nghe vậy, nếp nhăn giữa mày Vân Cẩn Ngôn càng sâu.
"Cậu..." - Cố Du bị hỏi đến ngẩn người.
Cô đang tuyệt vọng, chỉ có thể nói chuyện với Vân Cẩn Ngôn nên mới tức tốc đến tìm anh.
Không thể bảo anh đi trộm chó được, mà có trộm được thì chúng vẫn không ăn nếu không thấy cô.
"Cậu tìm hiểu giúp tôi biện pháp hoàn hồn chưa vậy?" - Cố Du hỏi.
"Tôi mới đi làm được nửa tiếng." - Vân Cẩn Ngôn trả lời, ngụ ý rằng anh không rảnh.
Cố Du nhìn anh, nhớ đến hai cục cưng ở nhà ốm yếu, không chịu ra ngoài chơi, nằm ỉu xìu ngoài cửa trông chờ cô.
Hình ảnh thảm thương đó cùng tiếng than thở của dì bảo mẫu với quản gia làm lòng cô tan nát.
Cố Du thầm nghĩ, kệ cha, có còn hơn không!
Chờ Vân Cẩn Ngôn nghĩ cách thì chắc hai bé chó nhà cô chết đói hết rồi.
Cô bay đến trước mặt Vân Cẩn Ngôn, bốn mắt nhìn nhau, cô nói: "Cậu cho tôi hút một chút đi."
Lần trước đánh bậy đánh bạ, cô chỉ hớp được một hơi nhỏ xíu nên chỉ tỉnh được có một giây.
Cố Du nghĩ chắc là hút nhiều thì thời gian tỉnh cũng lâu hơn nhỉ.
Thấy Vân Cẩn Ngôn không trả lời, cô áp sát mặt lại, hai cánh tay cô lắc lắc trên người anh nhưng tất nhiên là cô lại xuyên qua vì cô chẳng có cơ thể sống.
"Đừng keo kiệt như vậy mà, nhớ hồi đó có gì ngon tôi đều chia sẻ cho cậu mà, bây giờ cậu cho tôi hút lại một xíu thôi!"
Cố Du không nói cho cô hôn hôn một xíu bởi vì bây giờ cô chỉ là một linh hồn nhỏ bé, có da chạm da được đâu nên cái này không tính.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng thấy ánh mắt Vân Cẩn Ngôn nhìn mình chăm chú, môi cô cũng chỉ cách môi anh có một chút, cô lại cảm thấy hồi hộp.
"Hả miệng nhả khí cho tôi đi." - Để che giấu cảm xúc của mình, cô lớn tiếng quát.
Vân Cẩn Ngôn tuy không lộ chút biểu cảm gì nhưng đôi môi mỏng vẫn hơi hé mở, Cố Du liền lập tức hút hơi thở từ trong miệng anh như người đói khát.
Cô sợ lỡ tạm dừng một lát thôi cũng như kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vì thế cô hút lấy hút để không dám ngắt hơi, toàn bộ tinh thần đều tập trung trên môi của anh.
Tuy nói cô không có cảm giác, cũng như khi chạm vào cơ thể anh cô cũng không có cảm giác gì nhưng bây giờ cô lại có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp đó một cách rõ ràng.
Còn cả hương vị và hỗn hợp nước sát trùng trên người anh nữa, không thơm nhưng cũng không khó ngửi làm đầu óc cô có chút mơ hồ, nhất thời không biết cô đang nơi nao, bây giờ là lúc nào.
Cố Du cố hết sức mình nhưng cũng không duy trì được lâu lắm, cô thở ra một hơi thì quả nhiên giống y như lần trước, đến khi mở mắt ra đã thấy mình nằm trên giường bệnh, cũng không còn cảm giác bay bay nữa mà cơ thể cô nặng hơn, cũng chân thật hơn.
Cô không có thời gian quan sát xung quanh mà ngồi bật dậy, vừa định quay đầu lại kêu người đến thì bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông đang ngồi bên cạnh giường.
Trong trí nhớ của Cố Du, người đàn ông với đôi mắt trầm tĩnh như hồ không gợn sóng đó lúc này lại như thấy một chuyện động trời.
Cô thấy sự khϊếp sợ trong mắt Phó Tư Niên.
Đổi lại là cô trong trường hợp của anh ta, bỗng nhìn thấy người trong tình trạng thực vật bật dậy như xác chết vùng dậy này chắc cô đã hét tới chói tai rồi.
Nhưng bây giờ Cố Du chẳng có tâm trạng quan tâm đến tâm tư của anh chồng mới cưới này đâu, tuy anh cũng có tình có nghĩa đó, còn biết đến thăm cô trong lúc khó khăn thế này làm cô có một tí xíu cảm động thật nhưng cô đang sốt ruột trong lòng đó!!
"Chó của tôi!! Mau mau dẫn chó tôi tới đây!!"
Cố Du duỗi tay ra định kéo tay áo sơ mi Phó Tư Niên nhưng cô phát hiện tay mình không còn chút sức lực nào, ngón tay cô tê cứng.