"Vân Cẩn Ngôn! Tôi làm được rồi! Tôi vừa tỉnh lại được một lúc đấy!" - Cố Du hớn hở nói, giọng điệu như súng liên thanh.
"Làm ơn đi, giúp tôi lần này đi.
Tôi không biết khi nào mấy bé chó nhà tôi mới đến bệnh viện nữa.
Phiền cậu nhanh nhanh đi với tôi một chuyến!"
Vân Cẩn Ngôn ngồi trước bàn điều khiển, dù nghe cô nói nhưng vì có người ở đó nên anh không đáp, chỉ ngước mắt nhìn Cố Du đang sốt ruột.
"Cứu một mạng người là xây bảy tháp chùa đó! Xin cậu mà!"
Vân Cẩn Ngôn muốn sửa miệng cô là "chó" chứ không phải "người", nhưng thấy cô nôn nóng như vậy, anh quyết định cởi bộ đồ pháp y, tháo bao tay và đi ra ngoài.
Thấy anh phối hợp, Cố Du vui mừng đến nỗi tưởng chừng có thể rơi nước mắt, dù chẳng có lệ để rơi.
Cô đi theo phía sau Vân Cẩn Ngôn.
Anh sải bước, dáng người tuấn lãng, mê hoặc.
Vốn dĩ anh là một đại soái ca văn nhã thanh tuấn.
Khi anh đang rảo bước trên hành lang, từ phía trước tiến vào là một thân cảnh sát.
Cố Du thoáng nhìn, phát hiện ra đó là Tạ Diễn Chi.
Hình bóng hai người tiến lại gần nhau, Vân Cẩn Ngôn lễ phép gật đầu chào Tạ Diễn Chi.
"Hai người quen nhau à?" - Cố Du tò mò hỏi.
"Một người là cảnh sát, một người là pháp y.
Cô nói thử xem có quen nhau không?" - Vân Cẩn Ngôn hỏi ngược lại.
Thấy Cố Du im lặng, Vân Cẩn Ngôn bổ sung: "Trong công việc có tiếp xúc qua."
Vân Cẩn Ngôn cố ý giải thích quan hệ của họ khiến Cố Du ngạc nhiên.
Thật ra cô thầm nghĩ cũng không cần phải giải thích làm gì, hai người có thân quen thế nào cũng không liên quan đến cô.
Vân Cẩn Ngôn lái xe đưa cô đến bệnh viện.
Cố Du vừa định chỉ đường thì xe của Vân Cẩn Ngôn đã dừng ngay trước bệnh viện.
Cô chợt nhớ lại lời anh từng nói về việc đã đến thăm cô, còn nhắc đến Phó Tư Niên.
"Cậu...!cậu đã gặp Phó Tư Niên rồi à?" - Cố Du hỏi.
"Đi dự đám cưới ai mà chưa gặp cô dâu với chú rể?" - Vân Cẩn Ngôn đáp, khiến cô nghẹn lời.
"Không phải ý đó, ý tôi là lúc cậu đến bệnh viện thăm tôi, cậu đã gặp Phó Tư Niên à?"
"Ừm, lúc đó anh ta đang ngồi bên cạnh cô."
Nghe Vân Cẩn Ngôn nói Phó Tư Niên "có tình có nghĩa" như thế, dù biết đó chỉ là diễn xuất, Cố Du vẫn không khỏi cảm động.
Rất nhanh, Vân Cẩn Ngôn đã đến cửa phòng bệnh.
Anh không vào mà ngồi trên hàng ghế bên ngoài.
"Tôi vào xem thử, cậu ngồi đây chờ chút nhé."
Nói xong, Cố Du liền vội vã bay xuyên qua tường.
Cô thấy quản gia cùng với mấy bé chó của mình.
Lúc này, quản gia đang nói chuyện với Phó Tư Niên nhưng Cố Du không để ý, cô gấp gáp bay ra ngoài, buột miệng: "Vân Cẩn Ngôn, nhanh nhanh cho tôi hút một chút đi!"
Vân Cẩn Ngôn: "..."
Đã có kinh nghiệm hai lần, lần này Cố Du cố sức hít một hơi thật lớn.
Vì anh đang ở đây, cô không cần chạy tới chạy lui nữa, hết tác dụng vẫn có thể bổ sung tiếp.
"Tiểu thư!" - Trong phòng bệnh vang lên tiếng vui mừng của quản gia.
Phó Tư Niên, đã trải qua một lần, nên giờ anh bình tĩnh hơn, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì nhờ có cô tỉnh dậy mà quản gia không còn nhắng nhít bên tai anh nữa.
Cố Du không nói chuyện với quản gia mà nằm trên giường gọi hai tiếng: "Chi Chi! Ngôn Ngôn!"
Vân Cẩn Ngôn ở ngoài cửa phòng bệnh nhảy dựng.
"Bé cưng của mẹ! Mau mau tới đây cho mẹ ôm một cái nào!"
Không biết có phải do vừa nãy hít mạnh quá không mà lần này Cố Du tỉnh lại được hơn một phút, đủ để dỗ dành hai bé chó.
Cô dặn chúng nhất định phải ăn cơm, ra ngoài chơi, chờ cơ thể mẹ hồi phục.
Quản gia đứng bên cạnh nhìn cảnh ấm áp này mà không cầm lòng được, lau nước mắt.
Sau đó, người trên giường lại hôn mê lần nữa.
Phó Tư Niên đã chuẩn bị tâm lý trước nên không sao, còn quản gia thì không ngừng gọi "tiểu thư, tiểu thư".
Hai bé chó cũng từ nức nở chuyển sang sủa gâu gâu nôn nóng.
Phòng bệnh trở thành một khung cảnh gà bay chó sủa.
Có vách tường và cửa phòng cách trở nên ngoài hành lang yên tĩnh hơn nhiều.
Vân Cẩn Ngôn nhìn Cố Du.
"Ngôn Ngôn?" - Anh nhép miệng hai chữ.
Cố Du cắn môi.
Có vẻ cô đã đắc tội anh, chắc giờ anh không muốn cho cô hít nữa nhỉ?
Thôi, đại tiểu thư Cố cũng thừa nhận, trước đây cô muốn trả thù nên lấy tên hai người bọn họ đặt cho chó của mình.
Chỉ cần gọi Chi Chi và Ngôn Ngôn, hai bé chó liền chạy tới, thân mật liếm láp cô.
Cảm giác này...!thật quá đã!
Nhưng hồi đó cô đâu ngờ Vân Cẩn Ngôn lại thấy chó của cô!