Sau đó, Vân Cẩn Ngôn đột nhiên trở nên xa cách, phớt lờ Cố Du, thậm chí còn không thèm nhìn cô.
Cố Du nhớ lại, trước kia anh ta cũng từng lạnh nhạt như vậy với cô.
Khi ấy, cô đã quyết định kết giao với những bạn nam đẹp trai khác để xoa dịu cơn giận.
Nhưng sau khi nguôi giận, cô nhận ra rằng Vân Cẩn Ngôn vẫn là người hợp gu mình nhất, vì thế cô từ từ hạ mình, xuống nước trước.
Nhưng bây giờ, chỉ có Vân Cẩn Ngôn mới giúp được cô.
Việc cô đặt tên anh ta cho con chó cưng của mình, thật sự có quá đáng chút xíu.
Mặc dù Vân Cẩn Ngôn không để ý tới, Cố Du vẫn lơ lửng bên cạnh anh, cái miệng vẫn không ngừng lãi nhãi.
"Vân Cẩn Ngôn, cậu không bằng làm người tốt thì làm tốt cho đến cùng.
Bọn họ buổi tối đi hết rồi, cậu lại giúp tôi một lần có được không? Chờ tôi tỉnh lại, mặc kệ cậu muốn ích lợi gì, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ đáp ứng cậu."
Cố Du nghĩ, dù sao bây giờ cô cũng chẳng còn gì để mất.
Lời hứa của cô không phải nói suông.
Cô có tiền, và tiền có thể sai khiến ma quỷ.
Cô nhất định sẽ thực hiện những lợi ích mà anh ta mong muốn.
Vân Cẩn Ngôn nghe được cô nói, nhưng vì đang ở bên ngoài nên không trả lời.
Lúc này, anh đã rời bệnh viện và tìm thấy một nhà hàng gần đó.
"Cậu đây là đồng ý giúp tôi rồi?"
Thấy anh không có ý định rời đi, Cố Du đột nhiên vui mừng khôn xiết.
Có vẻ anh đã bị cô thuyết phục.
Cho dù Vân Cẩn Ngôn không đáp lại, Cố Du cũng không để ý, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Vân Cẩn Ngôn đang xem thực đơn, cô cũng nghiêng người nhìn vào, vừa xem vừa thở dài trong lòng.
Thoạt nhìn, tất cả đều ngon.
Cô rất muốn ăn.
Đã nhiều ngày cô không được ăn, bây giờ nếu có một lon Coca đá, cô cũng có thể cảm thấy như thăng lên thiên đường!
“Muốn ăn gì?” Vân Cẩn Ngôn đặt điện thoại lên bàn, giả vờ như đang nói chuyện riêng.
Cố Du vừa lấy lại tinh thần, cô lập tức hưng phấn, dùng đầu ngón tay chọc vào thực đơn.
Mỗi lần nhắc đến tên món ăn, cô đều nuốt một ngụm nước bọt không hề tồn tại, như thể có thể ăn được ngay lập tức.
Vân Cẩn Ngôn thực sự gọi những món mà Cố Du muốn.
"Cậu gọi nhiều như vậy, một mình cậu có thể ăn hết sao?" Cố Du tò mò hỏi.
Vân Cẩn Ngôn khẽ mỉm cười, "Không phải còn có cô sao? Cô có thể nhìn tôi ăn."
Cố Du: "..."
Tại sao trước đây cô không nhận ra người đàn ông này hẹp hòi như vậy, thậm chí còn trả thù.
Các món ăn được bày ra nhanh chóng, tuy đều là món tự nấu nhưng tay nghề của đầu bếp rất tốt.
Mùi thơm lừng, độ nóng vừa phải, thịt gà cay đỏ béo ngậy, thịt hấp mềm trong như pha lê, rau muống nhìn ngon không cưỡng lại được.
Cố Du bên cạnh bất lực nhìn, mắt và miệng ngứa ngáy vì thèm ăn.
Cuối cùng, cô không kìm được mà bật khóc.
Từ khi trở thành một linh hồn, cô lang thang không mục đích trên đường phố.
Thấy quỷ cô cũng chưa từng khóc, vậy mà bây giờ lại vì đồ ăn mà khóc.
"Ô ô ô...!Vân Cẩn Ngôn, cậu thật quá đáng.
Tôi giờ thành ra thế này rồi mà còn bắt nạt tôi."
Cố Du muốn lợi dụng tình huống này.
Hầu hết đàn ông đều không thể chịu được nước mắt của phụ nữ, đặc biệt khi cô lại xinh đẹp như vậy.
Cô không bỏ lỡ cơ hội, đôi khi nước mắt rơi đúng lúc khiến người ta mềm lòng, dù là Vân Cẩn Ngôn hay Tạ Diễn Chi, thái độ của họ lập tức dịu lại và muốn dỗ dành cô.
Dù có tác dụng nhưng không giải quyết được tận gốc.
Họ không thích cô, nên cô có khóc cũng vô dụng.
Cô cũng không muốn dùng nước mắt làm vũ khí thường xuyên.
Nhưng có lúc không kìm được, khóc xong lại cảm thấy mất mặt nên về sau cô mới chọn thời điểm không có ai để khóc.
Có lẽ hóa đau thương thành sức mạnh, từ đó cô mới không thèm khóc nữa.
Hồi đó cô kiêu ngạo và vụng về vì thích anh, nhưng bây giờ thì khác, cô chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân.
“Tối nay tôi sẽ gói lại cho cô nếm thử.” Vân Cẩn Ngôn bất đắc dĩ nói.
“Thật sao?” Cố Du lập tức nín khóc mỉm cười, "Vân Cẩn Ngôn, cậu thật tốt bụng!"
Cô lập tức đi vòng ra phía sau anh, giả vờ ôm anh.
“Đúng rồi, đột nhiên cậu bỏ việc có ổn không?” Cố Du giả vờ quan tâm.
"Tôi là chủ nhiệm."
Trong nhà hàng lúc này không có nhiều người, Vân Cẩn Ngôn lại ngồi ở trong góc nên cũng không ai chú ý tới anh vừa gắp đồ ăn vừa nói chuyện điện thoại.
Khi hai người trò chuyện đến mức này, Cố Du giả vờ vỗ mông ngựa khen ngợi anh ta vài câu.
"Cố Du."
"Sao?"
“Cô có biết không, thời điểm khen ngợi người khác nghe có vẻ hơi âm dương quái khí?” Vân Cẩn Ngôn châm biếm nhận xét.
Cố Du: "..."
Cô thực sự không hề khoe khoang.
Nhưng cô chính là một thiên kim hào môn, làm sao mà không biết khen ngợi người khác? Cô từ nhỏ đến lớn được vô số người nịnh hót mà!
Hiếm khi cô lại khen ngợi ai đó một lần, lại bị đối phương chán ghét nên Cố Du dứt khoát không nói nữa.
Bởi vì cô nhận biết rõ ràng tình huống của mình và có thể co được dãn được.
Cuối cùng cũng đến buổi tối, đêm khuya tĩnh lặng, tòa nhà trong bệnh viện rất ít người.
"Tôi sẽ đợi cô ở bên ngoài."
Vân Cẩn Ngôn đã ngồi xuống chiếc ghế dài ở hành lang.
"Không được, cậu phải đi vào phòng bệnh."
Do đã thay đổi thái độ trước đó, Cố Du trở nên cực kỳ kiên trì.
“Tôi sợ quỷ.” Cô yếu ớt nói.
Sợ Vân Cẩn Ngôn không đồng ý, Cố Du nằm ngửa trên người anh không nhúc nhích.
"Cậu có vào hay không! Nếu cậu không vào, tôi cứ nằm vậy trên người cậu không xuống!"
"Nhỡ có người đụng phải tôi thì sao, dù sao hiện tại cô đã kết hôn."
Vân Cẩn Ngôn nhắc nhở.
“Cho dù kết hôn cũng có thể ly hôn!” Cố Du vừa đấm vừa xoa, lại ra vẻ nịnh nọt.
"Vân Cẩn Ngôn, đưa Phật thì đưa đến Tây a!"