Ma Thần Hoàng Thiên

Cố Sở lặng người không nói nên lời.

Suy nghĩ và hành động của Hoàng Thiên từ lâu đã không phải là một thứ mà lão có thể nắm bắt. Hắn, mỗi một lần đều đưa lão từ bất ngờ ngày đến những bất ngờ khác, đều khiến lão không thể nào mà không thán phục.

Thậm chí, lão còn thấy bản thân thật may mắn khi năm đó gặp được chủ nhân chỉ là ngẫu nhiên, mà không phải bị hắn tính toán từ trước. Nếu không, chính lão cũng không thể đoán được bản thân sẽ bị hắn bố cục thê thảm đến mức nào nữa.

- Mà khoan! Thuận Thiên Kiếm… Bất Chu Sơn… thông tin Thượng Cổ… hình như…

Chẳng hiểu sao khi nghĩ đến đoạn này, lông tơ của Cố Sở bỗng nhiên dựng đứng hết cả lên.

Chuyện năm đó mặc dù bề ngoài giống như đều là ngẫu nhiên xảy ra, nhưng mà ngẫm lại lại thấy có quá nhiều điều trùng hợp. Dường như, việc lão nhận Hoàng Thiên làm chủ cũng không phải là ngẫu nhiên như lão nghĩ.

- Được rồi, ngươi chuẩn bị một chút, ba ngày nữa chúng ta tới Khương Gia.

Khi mà Cố Sở đang suy tư sâu, Hoàng Thiên bỗng nhiên tiến tới vỗ vai lão mà nói.

Một hành động tưởng chừng như rất bình thường, vậy mà lại khiến cho vị chí cường giả trong mắt thế nhân này run lên như vừa gặp quỷ, a ô gật đầu.

Thiên Phương đã sớm tiến lại gần Hoàng Thiên, ánh mắt lấp lánh nhìn lấy hắn không rời. Nếu như có kẻ nào tinh ý, hoàn toàn có thể nhìn ra được trên môi nàng đang lộ ra một tia cười thoả mãn.

- Từng ấy năm, không nghĩ nó vậy mà thật sự trở thành con người. Năm đó Thiên nói nó sớm hay muộn cũng sẽ trở thành thủ hạ đắc lực của mình, hoá ra là ý tứ này. Vòng Càn Khôn, ngươi thật đáng thương, trốn vào luân hồi rồi nhưng vẫn không thể nào thoát nổi bàn tay của hắn.

Như vì một người nào đó sắp tai hoạ mà mặc niệm trong lòng, nhưng ý cười trên môi Thiên Phương chẳng hiểu sao lại càng ngày càng rạng rỡ. Cứ như đối phương năm xưa từng đắc tội nàng, bây giờ tai vạ nên nàng mới vui mừng như thế vậy.



Hoàng Thiên tới Cố Gia, mặc dù làm loạn nơi cửa lớn, nhưng cũng không khiến gia tộc này biến hoá bao nhiêu. Một phần là vì hắn không muốn bản thân bị vạn chúng chú mục nên để Cố Sở ra lệnh giữ kín. Một phần khác là chuyện này dù có lộ ra ngoài thì cũng được mấy người tin là thật, chuyện cười mà thôi.

Chuyến đi Khương Gia không có quá nhiều thứ để chuẩn bị, tối hôm đó Cố Sở vẫn cùng người trong gia tộc tổ chức giao thừa và đón năm mới như bình thường, ăn uống linh đình, ca múa cả đêm.

Trái ngược hẳn với không khí rộn ràng đó, nơi lầu các Hoàng Thiên nghỉ ngơi lại an tĩnh đến lạ thường. Hắn đứng đó nơi cửa sổ lầu cao, phóng tầm mắt của mình đi khắp phủ đệ Cố Gia.

Lẳng lặng ngắm nhìn mấy chục ngàn con người sung túc bên người thân, từng người từng người tươi cười rạng rỡ, cùng nhau đón lấy một năm mới an vui và không bận lòng suy nghĩ, hắn bất giác siết chặt lấy tay Thiên Phương, cúi gục đầu.

Hắn không khóc, nhưng hắn buồn lòng, hắn bi thương. Đó là một cỗ cảm giác mà không bút mực, không ngôn từ nào có thể miêu tả thành lời. Nó là thèm khát, nó là nhớ nhung, là da diết miên man trong ký ức. Từng chút từng chút, chúng lớn dần rồi chiếm ngự trong thâm tâm nơi hắn. Để hắn bỗng nhiên cảm thấy mình cô độc đến điêu tàn.

Chưa bao giờ, hắn thèm khát được ở bên gia đình như lúc này.

Hắn nhớ về ngày xưa, nhớ về một người cha từng nói với con mình, rằng sẽ có một ngày nó phải một mình đối mặt với cuộc đời mà không có gia đình ở bên, sẽ có một ngày nó cảm thấy bản thân lẻ loi đến tột cùng. Ông hỏi nó rằng nó có sợ, nó ngây ngô mà đáp rằng… không.

Bây giờ nó mới ngẫm ra, nó sai rồi. Nó đã sợ, sợ đến mức điên cuồng vùng vẫy, nó đã cố gắng kiếm tìm nhưng không thấy, gia đình của nó… giờ ở đâu?

- Thiên!

Như cảm nhận được nỗi lòng của Hoàng Thiên, cánh tay Thiên Phương chợt dừng ở lưng chừng. Lẳng lặng nhìn lấy khuôn mặt bi thương ấy, nàng không biết làm sao để mở lời. Nàng hiểu hắn, hiểu cả cảm giác mà hắn đang trải qua, hiểu tất cả những gì mà hắn đang gánh chịu.

Nhưng lại không thể giúp hắn xoa dịu đi nỗi đau ấy.

Vùi đầu vào lồng ngực to lớn, nàng ôm hắn chặt hơn, siết hắn mạnh hơn, như sợ rằng khi nàng buông tay hắn sẽ biến mất đi khỏi cuộc đời nàng vậy.

Rồi như có một phép màu nào đó, thanh âm của nàng dần kéo hắn ra khỏi mớ cảm xúc miên man. Cánh tay thô ráp có chút ngây ngô ôm lấy thân thể thiếu nữ, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên tóc nàng một nụ hôn, rồi tự mình thì thào trong tâm trí:

- Gia đình của ta… chính là nàng.

Đứa trẻ, đã tìm thấy gia đình.



Ba ngày sau, trời tờ mờ sáng.

Cố Sở sau một phen tất bật chuẩn bị đã xuất hiện tại cửa phòng của Hoàng Thiên, lẳng lặng chờ đợi chủ nhân của mình tỉnh giấc để cùng lên đường đi tới Khương Gia.

Chẳng để lão phải chờ quá lâu, chưa tới mười phút trôi qua, Hoàng Thiên đã nắm tay Thiên Phương mà bước tới. Sau biến hoá của đêm giao thừa, quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước thật dài, thân thiết vô cùng.

Hai người theo Cố Sở đi tới vị trí thiết lập truyền tống trận, đã thấy nơi đây tập trung một nhóm người. Lần này xuất hành lấy bề ngoài là đến Khương Gia chúc tết, cho nên ngoài Hoàng Thiên, Thiên Phương và Cố Sở ra thì còn mấy người trẻ tuổi ưu tú nữa, trong đó có Cố Anh và Cố Lệ Yên.

Hoàng Thiên nhìn một chút mấy người sẽ cùng mình đồng hành, thoáng dừng tại Cố Lệ Yên một hồi rồi mới rời mắt đi, không nói lời nào. Đám người này phân nửa đều nằm trong mấy chục tên trẻ tuổi hôm trước, tính cách để hắn có chút không ưa.

Mục tiêu lần này đến Khương Gia là muốn mượn nhờ Phượng Hoàng Niết Bàn hoả để phục sinh Hàn Lâm. Nếu như để bọn chúng gây chuyện làm ảnh hưởng đến đại sự, hắn chắc chắn sẽ không nể tình.

Người tới đã đông đủ, Cố Sở nhanh chóng dẫn mọi người vào trung tâm của truyền tống trận, sau đó đánh ra pháp quyết khởi động trận pháp. Siêu cấp truyền tống trận này gần đây mới được ba nhà Cố - Khương – Cao hợp tác xây dựng, có thể trực tiếp truyền tống tới lãnh địa của nhau.

Dưới sự thúc dục của Cố Sở, ba mươi sáu cây thạch trụ nhất tề vận chuyển, toát ra trận trận thần văn, khí thế không gian ngập tràn khắp chốn.

Năng lượng bắt đầu theo dịch chuyển của trận pháp mà bóp vỡ không gian, từng làn hơi sương mờ mờ bắt đầu bao phủ lên toàn bộ mọi người, thoắt cái đem bọn họ chuyển di khỏi không gian nơi này.

Là một trong năm toà đại lục của Nguyên Giới, sự rộng lớn của Tuyết Vũ so với Thiên Nguyên cũng không kém bao nhiêu. Đối với một phàm nhân mà nói, có thể xưng là rộng lớn đến vô biên vô hạn.

Khương Gia là siêu cấp cự đầu của Tuyết Vũ, toạ lạc tại vùng đất Cửu Chân[1] của Giao Châu. Nghe nói danh tự Cửu Chân này là do tiên hiền của Khương Gia năm xưa khai phá ra vùng đất này mà đặt cho. Chân trong quy chân, tượng chưng cho gốc, Cửu trong dương chi biến dã, tượng trưng cho trời.

Đây quả thực là một vùng đất địa linh nhân kiệt, đã từng dưỡng ra không ít thiên tài tuyệt thế. Mỗi một đời đều có người đi tới đỉnh cao, xưng bá suốt trong từng ấy năm của tiến trình lịch sử. Về sau thế nhân thậm chí còn đồn thổi rằng, chính vì toạ tại vùng đất này mà Khương Gia mới vĩnh thế không suy, trường tồn cùng lịch sử.

Có lợi ích là sẽ có tranh đấu, từ xưa tới nay đương nhiên có không ít thế lực muốn chiếm lấy nơi này. Nhưng đáng tiếc rằng Khương Gia quá mạnh, mọi cuộc tiến công đều không có kết quả, thậm chí dẫn đến hoạ diệt môn. Cũng vì vậy mà từ đó đến nay, không còn một thế lực nào nổi lên tâm tư đó nữa.

- Ong… ong!

Bên trong khu vực truyền tống trận của Khương Gia, cảnh vệ sâm nghiêm. Khói trắng nhè nhẹ vờn quanh, mười mấy cái bóng người từ hư vô chầm chậm xuất hiện giữa tràng. Bọn họ vừa tới, liền đưa mắt quan sát cảnh vật xung quanh, ánh mắt đều như nhau lộ ra sự tán thán.

Không hổ là siêu cấp thế lực xuyên suốt mấy trăm vạn năm lịch sử, khí thế thật kinh người. Không chỉ có thiên địa linh khí nồng đậm, mà cảnh tượng xung quanh thực để người rung động, chẳng khác nào động phủ tiên gia.

Sơn hà hùng tráng, cổ thụ ngút trời. Liên tiếp những toà công trình kiến trúc đồ sộ treo leo nơi vách núi, cổ điện ngọc quỳnh trôi nổi trong mây. Từng đoàn lại từng đoàn chiến thuyền du đãng, thể hiện ra sự phồn hoa mà hùng vĩ vượt quá lẽ thường.

Nhất là tại khu vực trung tâm có một ngọn thần sơn to lớn, phun ra huyết quang ngút trời. Huyết quang này đậm đặc tới mức chỉ vừa nhìn vào nó, liền khiến cho người ta có cảm giác nóng rực trong người, khí huyết cũng vì vậy mà sôi trào theo.

Hoàng Thiên một mực nhìn vào ngọn thần sơn, đúng hơn là nhìn vào dị tượng huyết quang đó, trong lòng kích động vô cùng. Bởi hắn nhận ra được dị tượng đó, chính là dị tượng bên ngoài của Phượng Hoàng Niết Bàn Hoả.

- Không ngờ lại là tiền bối đích thân tới, Khương Bá tiếp đón chậm trễ, xin tiền bối đừng trách.

Mấy người Hoàng Thiên vừa bước chân ra khỏi khu vực truyền tống, phía trước đã vang lên tiếng chào nồng nhiệt. Chỉ thấy nơi cửa ra, một nhóm năm sáu người đã đứng chờ từ lâu. Người lên tiếng chính là lão đầu đã cho Hoàng Thiên và Cố Sở đi nhờ chiến thuyền hồi sáu năm trước – Khương Bá.

Chuyện Hoàng Thiên muốn mượn nhờ Phượng Hoàng Niết Bàn hoả, lão đã sớm bẩm báo với cao tầng Khương Gia. Mặc dù không biết các vị lão tổ quyết định như thế nào, nhưng lão vẫn phải tiếp đãi nhóm người này thật cẩn thận. Dù sao, Cố Sở cũng không phải là người tầm thường, mà là một vị chí cường giả Quy Nguyên, cùng với Nhất tổ của bọn lão ngang hàng đồng phận.

Quan trọng nhất là, trong tất cả mọi người của Khương Gia, chỉ duy nhất có mình lão là biết được người muốn mượn lửa có thân phận đáng sợ nhường nào.

Hắn không phải là con cháu hay hậu bối của Cố Sở, mà là chủ nhân của lão - Hoàng Thiên.

Và hắn có một người vợ mà Cố Sở chỉ nghe tên là đã tái mét mặt mày, kinh hồn táng đảm – Thiên Phương.

[1] Cửu Chân: (chữ Hán: 玖甄) là một địa danh cổ của Việt Nam. Qua các thời kỳ mà có tên gọi và phân chia vị trí khác nhau. Ở đây ý nói tới Bộ Cửu Chân, là một trong mười lăm bộ của Văn Lang, bao gồm địa phận tỉnh Thanh Hóa và một phần tỉnh Ninh Bình ngày nay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui