Ma Thần Hoàng Thiên

Lời của Đặng Đạt Đa dù rất khó nghe, nhưng cũng không phải là sai. Mặc dù từ trước tới nay không có quy định nào đi chúc tết là phải tặng lễ, nhưng mà việc này từ xưa đã là truyền thống của nhân gian. Thậm chí một số nơi còn xem việc chúc tết không tặng lễ là có ý xem thường gia chủ.

Âm thanh của Đặng Đạt Đa vốn không lớn, nhưng không hiểu sao lại có thể truyền đi khắp đại điện. Nhất thời, toàn bộ ánh mắt đều nhìn tập trung về phía nhóm người bọn họ.

- Ai vậy, đi chúc tết mà không có quà mừng sao?

- Ha ha, không có quà mừng cũng dám tới. Da mặt cũng thật dày.

Thanh âm xì xào bắt đầu vang lên khắp phía, kẻ chỉ người trỏ, trào phúng vô cùng.

Cố Anh nhìn thấy tình hình không ổn, vừa giận vừa sợ nhìn xem thái độ của Hoàng Thiên. Không sợ sao được, khi mà tên đần kia lại dám đánh chủ ý đến hai người này. Nếu để cho bọn họ thực sự nổi giận, chỉ e sẽ xảy ra đại sự.

- Hai vị thấy thế nào? Chẳng lẽ chỉ một chút lễ mừng cũng không dám bỏ hay sao?

Trông thấy Hoàng Thiên vẫn điềm nhiên ngồi ăn uống, nét cười trên môi Đặng Đạt Đa càng thêm nồng đậm, tiếp tục ép hỏi.

- Đặng…

Cố Anh đang định mở lời, cánh tay Hoàng Thiên đã vung lên khiến hắn không thể không ngưng, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Thiên như đang cầu khẩn hắn đừng làm điều gì quá mức.

Chỉ một hành động này liền khiến cho rất nhiều người nghẹn họng, thần sắc không thể tin được mà nhìn. Bởi bọn họ lại có cảm giác, Cố Anh rất e sợ người thanh niên này. Hay nói cách khác, trong nhóm bọn họ Hoàng Thiên mới là người có địa vị cao nhất.

Thanh niên này rốt cục là ai?

- Một con chó sủa bậy mà thôi, không giết được thì hãy bơ nó đi.

Hoàng Thiên cầm lấy một trái Huyết Long Nhãn ném vào miệng, ngoảnh đầu nói với Cố Anh.

Lời nói vừa ra, liền khiến cho toàn trường như bùng nổ. Kẻ này, lại dám chửi Đặng Đạt Đa là một con chó sủa bậy, quả muốn lật trời.

- Ngươi… ngươi nói ai là chó… muốn chết.

Chẳng khác nào bị người tát thẳng vào mặt, Đặng Đạt Đa giận đến vặn vẹo cơ mặt, trừng mắt quát lên. Hắn thật không nghĩ tên này vậy mà to gan đến thế, dám ở trước mặt mọi người chửi mắng mình.

Một cái vỗ tay đem bàn tiệc suýt nổ tung thành mấy mảnh, hắn lăng không bay qua, rất trực tiếp ra tay với Hoàng Thiên.

Chỉ thấy Long Lân giáp trên thân hắn sáng rực hào quang, toát ra trận trận phù văn rực rỡ. Nơi bàn tay nhanh chóng được bọc bởi lớp lớp ma trảo, sắc bén tột cùng.

Không cần phải nói, tốc độ của hắn rất nhanh, trong cùng lứa tuyệt đối được xếp vào hạng đầu. Khoảng cách năm mét tốn không đến một phần hai mươi giây đã tiếp cận Hoàng Thiên. Hai cái ma trảo sắc lẹm ác độc chém vào cổ đối thủ.

- Vút!

Gần như trong tích tắc, thời điểm mà móng vuốt của hắn sắp chạm được tới cổ Hoàng Thiên thì bên hông bỗng nhiên truyền tới một cỗ áp lực kinh người. Cỗ áp lực này cường đại vô biên, tuyệt đối không thua kém một chiêu toàn lực của hắn chút nào.

- Phanh!

Không đủ can đảm để lưỡng bại câu thương, hắn không thể không cắn răng đảo chiều công kích, cùng với cỗ áp lực kia va chạm vang lên tiếng nổ doạ người. Liên tục văng ra mười mấy bước mới dừng lại được, ánh mắt hắn như nổ ra tia lửa nhìn về phía người vừa ra tay ngăn mình.

- Cố Anh, ngươi muốn đối nghịch với ta?

Đúng là Cố Anh đã ngăn cản hắn.

Một chiêu giao thủ vừa rồi, hắn biết được vị đệ nhất thiên tài Cố Gia này với mình chính là một chín một mười. Nếu đối phương quả thực muốn bảo hộ Hoàng Thiên, chỉ sợ hôm nay hắn khó lòng làm gì được.

Mà với tính cách của hắn, làm sao có thể tha cho Hoàng Thiên dễ dàng như thế.

Cố Anh từ chối cho ý kiến, ánh mắt chưa hề rời khỏi Đặng Đạt Đa. Khí thế của hắn bắt đầu leo lên, càng ngày càng khủng bố. Thân phận của Hoàng Thiên là khủng khiếp bực nào, há lại có thể để cho một tên nhóc con khinh nhục.

- Được… được…

Thấy Cố Anh không có ý định lùi bước, Đặng Đạt Đa lửa giận càng thêm thịnh, liên tiếp nói được hai lần. Khí thế cũng bắt đầu được hắn đẩy lên, hạo hạo đãng đãng như sóng lớn, cách không đối chiến cùng với Cố Anh.

- Đủ rồi, các ngươi tới để chúc tết hay là tới để đánh nhau vậy?

Đúng lúc mà bọn họ sắp bùng nổ đại chiến, Khương Hồng đã quát lên, thần sắc lạnh xuống cực điểm. Đồng thời với lời nói, quanh thân nàng bỗng nhiên bốc lên hào quang màu lửa, tôn lên ở nàng một cỗ khí thế vượt xa người thường.

Thần diễm hừng hực, nương theo bàn tay trắng noãn của nàng lan về phía khí thế của hai người Cố Anh và Đặng Đạt Đa đang giao chiến, chớp mắt phá vỡ thế cân bằng mà lan thành vụ nổ, đẩy lui cả ba người ra bên ngoài.

Chỉ nghe đùng một tiếng như sấm rền, chiếc bàn ngọc cứng rắn đều bị đánh cho nổ tung thành trăm ngàn mảnh. Thậm chí sàn nhà cũng không thoát khỏi kiếp số, bạo ra liên tiếp vết nứt dài, chẳng khác nào chịu phải địa động dư chấn.

- Thật mạnh mẽ.

Rất nhiều người trong nội tâm kinh hô, đại chấn nhìn về phía Khương Hồng. Mặc dù trước đây bọn họ nghe nói nàng có thể sánh ngang với Cố Anh, nhưng hôm nay trực tiếp nhìn, vẫn khó lòng mà dằn lại hoảng sợ. Vị thiên tài Khương Gia này, so với lời đồn càng thêm mạnh mẽ.

- Khương Hồng, không phải ta cố ý gây chuyện, mà là bọn hắn quá mức càn rỡ.

Bị khí thể của Khương Hồng đẩy lui, sắc mặt của Đặng Đạt Đa càng thêm âm trầm, chỉ tay về phía Hoàng Thiên mà nói.

- Càn rỡ? Ha ha, Đặng Đạt Đa, ngươi quá tự đề cao bản thân thì phải.

Cố Anh phảng phất nghe được chuyện tiếu lâm, phá lên cười.

Âm thanh của hắn còn chưa dứt, khí thế quanh thân lại một lần nữa leo trở về, mạnh mẽ không gì sánh nổi. Hắn cách không vỗ ra một chưởng, vậy mà kéo lên cương phong cuồng bạo, xuyên qua khoảng cách mấy chục mét muốn kích thẳng lên người Đặng Đạt Đa.

- Oành!

Ngoài dự liệu là Khương Hồng lúc này bỗng vọt lên ngăn cản, bàn tay ngọc lấp loé ngọn lửa vô hình, thiêu rực lên cương phong, trực diện hoá giải cường kích của Cố Anh.

- Cố Anh, ngươi không coi lời của ta ra gì sao?

Không cần phải nói, hành động này của Cố Anh khiến nàng thật sự nổi giận, ngữ khí tràn đầy lạnh lẽo.

Quả thực nàng không thể nào ngờ được chính bản thân mình đứng ra đứng ra ngăn cản, Cố Anh vẫn không chút để ý muốn tiếp tục gây sự. Điều này có khác gì không cho nàng và Khương Gia mặt mũi. Cố Anh mà nàng biết trước đây làm sao lại không biết đạo lý như vậy, hắn thay đổi sao?

- Ca ca.

Trông thấy Khương Hồng nổi giận, đám người Cố Gia cũng cảm thấy nếu còn tiếp tục sẽ khó vãn hồi. Cố Lệ Yên vẫn là người đầu tiên lên tiếng, kéo lại tay của Cố Anh.

Cố Anh không nói một lời, ánh mắt nhanh chóng chuyển rời về phía Hoàng Thiên, như là đang hỏi ý kiến của hắn vậy. Điều này khiến cho Khương Hồng không thể không nhìn lại Hoàng Thiên một lần nữa, ánh mắt tràn đầy sự ngưng trọng.

Người này rốt cục là ai? Vậy mà có thể khiến Cố Anh đối đầu với nàng, thậm chí không tiếc đắc tội Khương Gia chỉ vì muốn bảo hộ hắn.

- Không cần để ý tới hắn nữa, đến lúc làm chính sự rồi…

Khiến cho tất cả mọi người ngạc nhiên là Hoàng Thiên lúc này lại có ý để Cố Anh thu tay. Chỉ nghe hắn lưu lại một câu không đầu không cuối, sau đó nắm tay Thiên Phương mà ly khai nơi này.

- Mẹ kiếp, đứng lại đó cho ta.

Chỉ là hắn muốn bỏ qua, nhưng đối phương thì không. Đặng Đạt Đa thấy hắn muốn bỏ chạy, thân hình thoắt cái bay ra chắn lại, khí thế hung hăng ngợp trời.

Hắn từ khi sinh ra tới giờ còn chưa bao giờ bị người xem thường như thế, Cố Anh là siêu cấp thiên tài thì cũng thôi đi, đằng này một cái tên vô danh tiểu tốt cũng dám mắng hắn, còn muốn rời đi? Mơ tưởng.

- Cút!

Hoàng Thiên cước bộ khẽ dừng, liếc qua đối phương một cái, lạnh lùng mà quát. Tên này đã thành công chọc giận hắn rồi.

- Muốn rời khỏi, quỳ xuống xin lỗi...

Đặng Đạt Đa ánh mắt dữ tợn, từng chữ gằn ra.

Nhưng mà hắn còn chưa kịp nói ra hết câu, đã không còn cơ hội để nói tiếp nữa. Khí thế của Hoàng Thiên bất chợt lan ra khủng bố, vù một cái đã vươn tay nắm ấy cổ hắn mà xách lên.

Một nắm này, không có kinh thiên uy thế, nhưng lại hoàn toàn khiến cho đệ nhất thiên tài Nạp Lan không chút nào phản kháng nổi.

- Cái gì...

Diễn biến quá bất ngờ khiến cho mọi người chẳng kịp phản ứng, mãi cho tới một hai giây sau mới thất thố hô lên. Đặng Đạt Đa, vậy mà trước mặt thanh niên này không chịu nổi một kích.

- Ngươi thật nghĩ rằng ta không dám giết ngươi sao?

Bàn tay siết chặt tới mức cổ của Đặng Đạt Đa vang lên tiếng xương nứt, Hoàng Thiên kéo mặt hắn lại gần mình mà nói. Một lời, lại khiến cho toàn bộ mọi người lông tơ dựng đứng, thậm chí hoảng sợ lui về sau.

Bởi sát ý trong nó, quá doạ người.

- Công tử, hạ thủ lưu tình.

Đúng lúc mà Đặng Đạt Đa cảm thấy tuyệt vọng nhất, một thanh âm từ xa vang lên khiến hắn chợt nhìn thấy được hi vọng.

Khương Bá sau khi đưa Cố Sở đi vào trong trọng địa, lúc này trở ra trông thấy một màn thì sợ đến run người, vội vàng chạy tới can ngăn. Hơn bất cứ người nào tại Khương Gia này, lão biết được Hoàng Thiên đáng sợ cỡ nào. Một khi hắn động sát ý, chỉ sợ mười cái Đặng Đạt Đa cũng không đủ cho hắn giết.

Mà Đặng Đạt Đa bị giết tại Khương Gia, tuyệt đối là đại phiền phức. Phải biết, hắn là cháu nội của chí cường giả, Đặng Dung. Lửa giận của Quy Nguyên, dù là thế lực đỉnh cấp như Khương Gia cũng khó lòng thụ nổi.

- Công tử, nể mặt Khương Gia, tha cho hắn một mạng đi.

Không hề có tư thái của một vị phó gia chủ đại tộc, Khương Bá lúc này chẳng khác nào một người bình thường hướng về phía Hoàng Thiên cầu tình. Trong lòng thật sự mong rằng Hoàng Thiên có thể tha cho Đặng Đạt Đa.

Cũng may là Hoàng Thiên thật không có ý giết người. Khi nghe thấy Khương Bá cầu tình, hắn khẽ gật đầu với lão, sau đó đem người ném bay ra ngoài.

Diễn biến này để cho hầu hết mọi người đều không thể nào tiếp thụ nổi, từ việc Đặng Đạt Đa trước mặt người không chống nổi một chiêu, cho tới việc phó gia chủ Khương Gia phải hạ thấp mình cầu tình, mỗi một cái đều như phá vỡ thường thức con người.

Một tên thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi, chiến lực siêu việt đỉnh cấp thiên tài. Tại đại điện Khương Gia náo loạn mà không việc gì, ngược lại còn khiến phó gia chủ phải cầu tình, đây rốt cục là chuyện gì xảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui