Một lúc sau khi đã đợi Tà Huyết hoàn toàn ngủ say, Hải Lam nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra khỏi người nàng, để hắn nằm xuống giường, còn nàng thì ngồi dậy, mặc lại bộ váy xanh lam bị Tà Huyết vứt vương vãi.
"Cô đến từ khi nào vậy?" - Âm thanh lạnh lẽo vang lên từ miệng Hải Lam, ánh mắt nàng trở nên lạnh lùng như cũ, nhìn về phía phòng khách.
Trên chiếc bàn đá giữa phòng, một cô gái mặc váy lụa quý tộc đang ngồi.
Huyết Băng vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng gương mặt đã hơi thay đổi so với lần trước, nhưng mái tóc dài bồng bềnh và đôi mắt như hồng ngọc của nàng vẫn được bảo lưu lại.
Phía sau lưng nàng là hai nữ người hầu, cũng mặc váy màu đỏ.
Nhưng điểm lạ là ánh mắt hai cô gái này vô hồn, giống như những con búp bê hơn là người.
Huyết Băng cầm trên tay một ly rượu máu, đôi môi đỏ mọng nhấp nháp chất lỏng trong ly một cách chậm rãi, hồi lâu sau mới trả lời.
"Tôi đến lâu rồi..." - Huyết Băng nở nụ cười quỷ dị, nụ cười khiến nàng càng trở nên xinh đẹp, nhưng ẩn ẩn trong nụ cười đó lại là khí chất quỷ mị, khiến người đối diện hơi hơi sợ hãi.
"Vậy cô đến đây để làm gì? Muốn trừng phạt tôi vì chuyện vừa rồi sao?" - Hải Lam e dè hỏi, nàng chỉ là một hóa thân của Huyết Băng, việc nàng tự ý chấp nhận lời cầu hôn của Tà Huyết, rồi còn cùng hắn ân ái có lẽ đã khiến Huyết Băng tức giận.
Huyết Băng vẫn nở nụ cười, khẽ lắc lắc đầu.
"Bản thể! Việc này tất cả đều là lỗi của tôi, Tà Huyết không biết gì về thân phận của chúng ta.
Nếu cô muốn trách tội thì phạt tôi là được, đừng làm hại chàng." - Huyết Băng không trả lời càng làm cho Hải Lam chột dạ, nàng hiểu rất rõ tính cách của Huyết Băng, làm việc vô cùng độc ác quyết đoán.
Nàng sợ Huyết Băng sẽ vì tức giận mà giết chết Tà Huyết.
"Cô đứng lên đi, không cần tỏ ra nghiêm trọng như vậy đâu.
Ta với cô là một, ta trách phạt cô có khác gì đang tự đánh ngón tay của mình." - Huyết Băng nở nụ cười trả lời.
Nghe Huyết Băng nói càng khiến Hải Lam lo lắng hơn.
"Vậy cô muốn gì? Cô không được làm hại Tà Huyết, nếu không tôi sẽ liều mạng với cô." - Hải Lam lớn tiếng đe dọa, thân thể nàng phát ra lam quang, chỉ một giây sau một bộ áo giáp và thanh kiếm băng đã xuất hiện.
"Ha ha ha, cô đừng làm ta cười chứ, cô chỉ là một hóa thân, ta muốn xóa bỏ cô lúc nào chẳng được." - Huyết Băng vẫn nở nụ cười ma quái, cánh tay thon dài khẽ phẫy, bộ áo giáp và thanh kiếm của Hải Lam liền vỡ ra thành vô số mảnh băng lam, rơi lả tả trên mặt đất.
"Vậy cô muốn gì? Cô trừng phạt tôi như thế nào cũng được, nhưng hãy tha cho chàng." - Hải Lam gương mặt trắng bệt, đứng trước bản thể quả thực nàng vô cùng nhỏ yếu, hoàn toàn không có sức chống cự, chỉ có thể ra sức van xin.
"Yên tâm đi, hắn là em trai của cô, cũng là em trai của ta.
Dù không tận tay chăm sóc cho hắn, nhưng tất cả những gì cô làm cho hắn hay tình cảm hắn dành cho cô thì ta đều cảm nhận được."
"Thậm chí cảm giác hạnh phúc vừa nãy của cô ta cũng cảm nhận được.
Đã từ rất lâu rồi ta không cảm nhận được cảm giác đó." - Huyết Băng thở dài một hơi, ánh mắt mông lung buồn bã.
"Nếu không phải tới để trách phạt, vậy cô đến để làm gì?" - Hải Lam càng lo lắng hơn, nàng suy nghĩ mãi vẫn không đoán được ý đồ của bản thể.
"Cô có cảm thấy chúng ta tách ra đã quá lâu rồi hay không?" - Huyết Băng nở nụ cười, hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Cô muốn chúng ta dung hợp trở lại?" - Hải Lam nghe xong liền hiểu, nàng hỏi một câu để xác nhận.
"Đúng vậy! Hóa thân và bản thể chia tách quá lâu sẽ sinh ra khác biệt về suy nghĩ, lâu dần sẽ tổn thương thần hồn, muốn dung hợp lại như cũ cũng không được."
"Vậy nên tốt nhất là chúng ta nên dung hợp trở lại."
"Vậy Tà Huyết thì sao? Ai sẽ chăm sóc cho chàng?" - Hải Lam lo lắng hỏi, nàng không sợ việc bản thân mình biến mất, mà chỉ quan tâm đến Tà Huyết.
"Hắn lớn rồi, sau khi cô đi thì có lẽ hắn sẽ rất buồn, nhưng rồi hắn sẽ quên cô, vài năm sau sẽ cưới một người vợ, sống hết đời với cô ta."
Ánh mắt Hải Lam trở nên dao động, giống như không nỡ rời xa Tà Huyết.
"Cô nên nhớ cô chỉ là một hóa thân của ta, trách nhiệm của cô là chăm sóc hắn đến khi trưởng thành, việc cô yêu hắn là nằm ngoài dự kiến."
"Cô không thể sống với hắn cả đời được, ta sẽ không để cho chuyện đó xảy ra.
Vậy nên chia tay sớm bớt đau khổ, chúng ta dung hợp lại như cũ thôi." - Huyết Băng để ly rượu xuống bàn, lạnh lùng nói.
"Tôi hiểu rồi, để tôi viết một lá thư.
Được chứ?" - Hải Lam thở dài, nàng biết không thể phản kháng lại ý muốn của bản thể, chỉ đành phải nghe theo.
Dù sao Huyết Băng nói cũng có lý, đêm hôm qua chỉ là một sai lầm, một phút yếu lòng của nàng.
Hải Lam ngồi xuống kế bên Huyết Băng, lấy ra một tờ giấy trắng.
"Em trai thân yêu, bây giờ em đã trưởng thành, chị không thể ở bên cạnh em mãi được.
Chị sẽ đi đến kinh thành gặp một người bạn cũ.
Em nhớ tự chăm sóc bản thân thật tốt, sau này hãy cưới một cô gái tốt làm vợ.
Tạm biệt! Chị của em, Hải Lam." - Hải Lam chậm rãi đọc từng câu từng chữ, hai giọt lệ nhẹ lăn trên gò má nàng, rớt vào bức thư trong tay.
Âm thanh của nàng hóa thành những dòng chữ mềm mại uyển chuyển, in lên trên tờ giấy.
Nàng thẫn thờ đặt bức thư lên bàn, dùng một tách trà đè lên trên.
Trong lòng nàng tràn ngập sự không cam lòng, không nỡ rời xa Tà Huyết.
"Cô đừng biến ta thành kẻ ác chứ.
Chúng ta chỉ dung hợp lại mà thôi, tình cảm và ký ức của cô và hắn sẽ không biến mất."
"Trở về thôi." - Huyết Băng cầm lòng không được, lên tiếng thúc giục.
Hải Lam khẽ gật đầu, toàn thân nàng phát sáng rực rỡ, biến thành một cái bóng màu xanh rời khỏi cơ thể.
Nàng bay về phía Huyết Băng, vỡ tan ra thành vô số đốm sáng, chui vào bên trong cơ thể của Huyết Băng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Huyết Băng khẽ nhíu, quá trình dung hợp linh hồn có chút khó khăn bởi vì hai người đã chia tách quá lâu.
Nhưng rồi mọi chuyện cũng xuôn xẻ, linh hồn của hai người hòa vào làm một như cũ.
Huyết Băng nhìn về bộ xương khô ngã trên mặt đất, không có Hải Lam trú ngụ, bộ xương biến lại như cũ, chỉ là một cỗ khô lâu lạnh lẽo.
Huyết Băng phất tay bắn ra một luồng sáng, khiến cho cả bộ xương lẫn chiếc váy của Hải Lam vỡ vụn, hóa thành vô số điểm sáng tiêu tán.
Rồi nàng nhìn về phía Tà Huyết, hắn vẫn đang ngủ một cách ngon lành, không hề biết những gì đang diễn ra.
"Em trai thân yêu, trông em thật là giống Huyết Sát.
Nếu em thực sự là chàng thì quá tốt rồi, chúng ta sẽ có thể sống chung mãi mãi." - Huyết Băng nhìn Tà Huyết, rồi nở một nụ cười quyến rũ.
Nàng đi lại gần, đặt tay lên trán hắn, từ bàn tay nàng lóe lên huyết quang, chui vào trong đầu Tà Huyết.
"Hãy quên chuyện tối qua đi, tất cả chỉ là một giấc mơ của em.
Hãy tìm một cô gái tốt, kết hôn với nàng, rồi sống một cuộc sống vui vẻ.
Hãy quên ta đi." - Miệng của Huyết Băng thì thào, giống như đang đọc chú ngữ.
Một lúc sau nàng thu tay về, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Nàng ngắm nhìn gương mặt ngủ say của Tà Huyết thêm một lúc.
Rồi đột ngột cúi xuống, áp môi lên môi hắn.
Dù đang ngủ nhưng Tà Huyết vẫn cảm nhận được làn môi mềm mại của Huyết Băng.
Hắn bất ngờ vòng tay ôm lấy làn, tham lam mút chặt làn môi thơm.
Huyết Băng cùng hắn hôn một hồi lâu thì nàng mới gỡ tay hắn ra.
"Thật sự là sắc quỷ!" - Gương mặt của Huyết Băng ửng đỏ, mắng yêu Tà Huyết một câu.
Rồi nàng quay trở lại chiếc bàn, cầm lấy bức thư nàng viết.
Bỏ bức thư vào trong ngực.
Sau khi dung hợp trở lại thì suy nghĩ của nàng cũng thay đổi, cảm thấy vẫn sẽ còn gặp lại Tà Huyết, nên quyết định lấy đi bức thư.
Thân ảnh Huyết Băng và hai người hầu dần trở nên mờ ảo, lóe lên rồi biến mất.
Để lại Tà Huyết đơn độc trong căn phòng trống vắng..