Buổi tối, bên ngoài biệt viện không còn tiếng ồn ào từ xa truyền đến, tiệc đã tàn, nam nhân kia vui vẻ về phòng tân hôn.
Ngoài hành lang 24 phòng đều treo đèn lồng đỏ sáng rực, nhưng chỉ có một phòng duy nhất sáng đèn chờ đợi hắn.
Tiết khí số 8, phòng Tiểu Mãn, nữ yêu đứng ở cửa trông coi, nhìn thấy hắn đến liền hành lễ cung nghênh.
Hắn nhỏ tiếng cho người tắt hết đèn ngoài hành lang, trong biệt viện rộng lớn cũng không giữ lại bất kì người nào, hắn mở cửa bước vào trong cực kỳ nhẹ nhõm.
5 lần tổ chức hôn lễ, lần nào hắn cũng đều mang tâm trạng vui mừng hồi hộp, cũng không giấu được chút lo âu lẫn vào.
Hắn đứng giữa phòng tân hôn hoa lệ, ngước mắt đánh giá màu đỏ lộng lẫy vừa bụng.
Phía sau tấm rèm chuỗi ngọc lấp lánh chính là bóng tân nương tử mà hắn yêu thương nhất, nàng ngồi im trên giường không động đậy, bộ dạng ngoan ngoãn như cún con.
Hắn không vội vào với nàng, chỉn chu lại tóc tai quần áo, còn kiểm tra mùi trên cơ thể, mùi rượu nhàn nhạt thoảng trong không khí không thể giấu.
Hôm nay là ngày tân hôn, hắn đích thực đã uống rất nhiều rượu hỷ, khó tránh khỏi cả người toàn mùi rượu nồng nặc.
Hắn cố gắng phẩy tay cho mùi hương dịu bớt, sau đó mới khiễng chân từng bước nhẹ nhàng vào trong.
Y Ngạn ngửi được mùi hương khó ngửi từ người hắn, khẽ động đậy, dưới mặt sàn thanh thúy là đôi giầy đỏ của tân lang.
Nam nhân ấy đã đứng rất gần nàng, bước thêm vài bước liền ngồi cạnh nàng, bàn tay mạnh mẽ của hắn chạm vào khăn trùm đầu, chững lại một chút, hắn ngắm nghía đóa sen Tịnh Đế do chính tay hắn và nàng cùng thêu, hài lòng nói.
" Ngạn Nhi, lang quân xin phép mở khăn "
Nàng khẽ gật đầu ưng thuận, khi tấm khăn đội đầu được lấy xuống là tân nương xinh đẹp phá lệ kiều diễm, hoa dung mĩ miều mê động lòng người.
Tinh Vương Minh thong thả nâng mặt nàng lên, nàng cười e thẹn không dám nhìn thẳng làm hắn cảm thấy toàn thân nóng như lửa đốt.
" Ngạn Nhi "
Nụ cười duyên của nàng như có mị lực dụ hoặc, khiến hắn thập phần điên đảo, ngón tay lạnh lẽo không yên phận vuốt ve gò má phiếm hồng, thỏa mãn nói.
" Ngạn Nhi, có phải ta đang mơ ? "
" Không ! Là thật, từ giờ ta là ma hậu của chàng, mãi mãi "
Giọng nói uyển chuyển, nàng duỗi tay mạnh dạn chạm vào một bên góc cạnh sắc sảo trên mặt hắn, từ từ trượt xuống cần cổ cứng cáp, dừng lại một lúc rồi thu tay về áp chặt bàn tay đang trêu đùa trên mặt nàng vào má.
" Vương Minh, Tinh Y Ngạn ta mãi mãi là thê tử của chàng "
Nàng đặt nụ hôn vào lòng bàn tay ấm áp, màu son đỏ tươi mới in vào đó.
Hắn không đợi thêm được nữa, tay rời đi mất mát lưu luyến, đứng dậy rót hai chum rượu hợp cẩm, một ly cho nàng, một ly cho hắn.
" Ngạn Nhi, cùng ta uống cạn chính thức thành phu thê nhé "
" Được "
Y Ngạn không chần chừ cầm ly cùng hắn uống cạn, rượu xuống bụng thành đôi phu thê.
Hắn vừa thở một hơi hạnh phúc còn chưa kịp vào chuyện chính nàng lại đột nhiên đi đến lấy bình rượu, rót thêm vào ly hắn, yểu điệu yêu cầu.
" Vương Minh, ta muốn chàng uống thêm 3 chum nữa
1 chum cho Tố Như
1 chum cho nhân giới
Và...chum còn lại cho Vệ gia "
" Có được không ? "
" Là tạ lỗi ư ? "
Tinh Vương Minh chốc chốc nhận ra ý của nàng, chẳng đợi nàng mở lời tiếp nhu thuận làm theo, nàng rót ly nào hắn uống cạn ly đó.
Hết 3 ly, coi như tạ lỗi xong xuôi, nàng vừa đặt bình rượu lên bàn hắn đã mất kiên nhẫn sang đó bòng nàng về giường.
Nàng ngồi ngoan ngoãn trên đùi hắn, đôi tay mềm yếu choàng lên cần cổ mạnh mẽ, tựa người vào trước ngực hắn yểu điệu.
Không hiểu sao hắn đang cảm thấy hưng phấn lại có chút choáng váng, mùi rượu từ chính miệng hắn nồng nặc phảng phất lên, xộc vào hai bên cánh mũi.
Có lẽ vì ngày vui mà hắn uống có phần quá chén, dẫn đến đầu óc lâng lâng như người trên mây.
Hắn cố gắng điều chỉnh tâm trí, bình tĩnh thong thả nâng cằm nàng lên, nàng còn vội hơn cả hắn, kéo người cúi đầu hôn lên môi nàng, nụ hôn triền miên khó rời.
Bàn tay không yên phận bắt đầu cởi áo ngoài, nàng rất phối hợp, mò mẫm trước ngực hắn, vị ngọt ngào của nàng khiến hắn trầm luân quên cả mở mắt.
Cơn hưng phấn đang lên cao trào trước ngực bỗng truyền đến cơn đau dữ dội, hắn lập tức mở mắt nhìn chòng chọc.
Khóe mắt của nàng đang ửng lệ bi thương, nàng cắn lấy môi hắn chẳng rời, hắn liếc mắt hướng xuống, bàn tay mềm mại của nàng từ lúc nào lại đâm xuyên vào ngực hắn.
Nó bóp một cái làm hắn gần như không thở nổi, cơ thể tê liệt lạ thường, từ sâu trong trái tim dường như cảm nhận được tâm ma đang ẩn náu bị chính tay nàng chế ngự không thể thoát sang vị trí khác.
Y Ngạn từ từ buông môi hắn, bóp thêm cái nữa khiến hắn trào máu tươi từ trong miệng ra.
Hắn nhất thời không thở nổi, hai tay duỗi lên gắt gao siết chặt tay nàng, nước mắt mất khống chế tuôn ra vài giọt.
Ngày tân hôn sao lại đổ máu ? Hắn cuối cùng vẫn không hiểu, tại sao nàng lại làm vậy ?
" Ngạn Nhi...!"
Thanh âm nặng nề, ngón tay thon dài rõ rệt từng khớp xương vương tới, lướt qua mặt nàng chạm vào gò má ửng hồng nhiễm nước.
" Nàng...muốn giết ta ? "
Nước mắt thống khổ rơi lã chã, nàng cười thật tàn nhẫn cũng vương tay vuốt lên mặt hắn, chua xót nói.
" Ta không giết chàng
Làm sao ta có thể giết người mình yêu "
" Vương Minh...
Hoa nở hoa tàn đều có lúc
Tình đẹp đến mấy cũng sẽ tan "
" Thân ta trọng trách diệt tâm ma, kiếp này ta không thể ở bên chàng
Ta đổi trái tim cho chàng, chỉ mong chàng nửa đời sau sống bình yên "
" Đổi tim ? "
Hắn chợt nhận ra nguy hiểm, nàng đây là muốn lấy trái tim chứa tâm ma nương náu vào thân nàng, cùng nó đồng quy vô tận.
" Đừng Ngạn Nhi, tâm ma sẽ chiếm lấy cơ thể nàng đấy !
Nàng không giết được nó đâu "
Cánh tay của hắn ra sức kéo tay nàng, hắn muốn dùng thần lực ngăn cản nhưng cơ thể hình như có vấn đề.
Toàn thân yếu ớt như người phàm trần, hắn nhìn sang bình rượu kia, cuối cùng cũng ngộ ra tất cả.
Y Ngạn ảm đạm nhóm người khẽ hôn lên trán hắn, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, chua chát nói.
" Vương Minh, đừng chống đối, 3 chum rượu đó đã bị ta bỏ cỏ u hồn rồi "
" Chàng có nhớ không ? Vương Minh, năm đó chàng cũng cho ta uống cỏ u hồn, bây giờ ta chỉ trả lại cho chàng thôi "
" Ngạn Nhi, đừng, nàng đừng làm vậy "
Hắn lắc đầu vô lực, đáy mắt ửng đỏ đau thương, nhưng không đau bằng trái tim bị nàng bóp lấy.