Ma Thần Tướng Quân

Tát Phân cố sức nuốt nước bọt, run giọng nói:"Lão đại, ông... ông nói là bọn ta đi đánh cướp Bắc Yết đảo sao?"

Dương Chính ừ một tiếng, như không hề biết đến sự lo lắng của Tát Phân, trái lại còn không vừa ý với cách xưng hô của y:"Đừng gọi ta là lão đại, ta đã nói với ngươi rồi, ngươi vẫn là đầu lĩnh của bọn hải tặc, hai người bọn ta chỉ hành khách."

Hành khách? Có loại hành khách cầm thú như vậy sao?

Tát Phân dở khóc dở cười, bất quá y chỉ còn cách dày mặt nói:"Dương tiên sinh, nhưng mà bọn ta chỉ có mấy chục người, còn trên Bắc Yết đảo lại là quân đội chính quy, thuyền của chúng cũng lớn hơn của bọn ta, trên thuyền còn có cao cấp ma pháp sư, bọn ta... bọn ta đánh không lại."

Dương Chính bình thản nói:"Tự nhiên là không bảo các ngươi chọi thẳng, ta đã bố trí một kế hoạch, nhiệm vụ chủ yếu của các ngươi là khống chế thuyền, còn tiến công thì để cho ta và tiểu Lai là đủ rồi."

"Mong là như vậy!" Tát Phân thầm nghĩ.

Y chỉ có thể cầu mong cho sự tình thực sự diễn ra thuận lợi như vậy, bất quá hiện tại không phải do y làm chủ.

So với việc tập kích Bắc Yết đảo thì y càng không nguyện ý xung đột với tên "quái vật" trước mặt này.

Mấy tên thủ hạ còn nằm dưới đáy thuyền không dậy nổi chính là bài học sinh động nhất.

Rốt lại, bọn chúng cũng không có cốt khí, chỉ là đổi lão đại khác mà thôi, còn sống mới là quan trọng nhất.

Dương Chính lúc này tự nhiên là không hơi đâu tìm hiểu Tát Phân đang nghĩ gì, bọn hải tặc này chẳng qua chỉ là ngư dân hoặc bọn lưu lạc không còn đường để đi, chỉ có thể cướp bóc người thường, sức chiến đấu cực kỳ thấp.

Lý do duy nhất Dương Chính đánh cướp bọn chúng là bọn chúng dễ khống chế.

Vì đường tới Ma Huyễn quần đảo quá xa nên Dương Chính cần phải tìm một bọn thủy thủ giúp hắn điều khiển thuyền.

Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có bọn hải tặc mới là nhân tuyển tốt nhất, một là thực lực chúng thấp kém, hơn nữa còn là tội phạm, Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư tránh được việc bại lộ thân phận, hai là bọn hải tặc này hàng năm đều phiêu bạt trên biển, tuy nói lực chiến đấu không cao nhưng thủy tính không tệ, cũng khá quen thuộc Lam Mộng hải, chỉ cần thao luyện thêm thì có thể làm thủy thủ được.

Dương Chính đã từng làm tướng quân nhiều năm ở Nam đại lục.

Nói về thao luyện thủ hạ thì hắn còn thua ai?

Bất quá chỉ có mấy chục người, Dương Chính chỉ cần một đêm thì đã chế định ra kế hoạch huấn luyện tường tận.

Ngày thứ hai, Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư dẫn bọn hải tặc đến một cô đảo.

Sau đó Dương Chính để cho Lai Qua Lạp Tư điều khiển Tật tốc phàm thuyền đi về qua lại Thái Gia Nhĩ để mua một lượng lớn thực vật, y phục và cả những đạo cụ dùng để kích khởi dục vọng của bọn hải tặc này.

Ngày huấn luyện thứ nhất.

Dương Chính lấy một cái rương lớn để trên bãi cát, một tay cầm roi gai dài ba mét.

Tát Phân dẫn thủ hạ tập hợp lại, tổng cộng 45 người.

Bọn chúng xôn xao đứng thành một vòng, không ai dám ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt.

Mấy ngày nay, bọn chúng đã hiểu rõ hai người cướp thuyền này. Chỉ có thanh niên tóc đen mới đáng sợ, còn nam nhân tuấn mỹ kia thì rất dễ nói chuyện, không chỉ không đánh mắng chúng mà còn giúp chúng trị liệu thương thế.

Chỉ cần bàn tay nam nhân đó chữa trị qua thì vết thương nghiêm trọng cỡ nào cũng nhanh chóng thuyên giảm.

Bọn hải tặc đã lâu không thấy nữ nhân thậm chí còn cho Lai Qua Lạp Tư là Thiên sứ, người thầm yêu thích y không biết bao nhiêu.

Đương nhiên là không có ai không tiếc mạng mà đi biểu lộ ra ngoài.

Vì bên người Thiên sứ thường thường chính là ma quỷ, Dương Chính so với danh tự này thì còn đáng sợ hơn.

Tịnh không phải là Dương Chính hung tàn. Hắn không giết người nào, hắn chỉ thích cười cười mời người ta xuống biển chơi đùa mà thôi, cho dù thủy tính ghê gớm cỡ nào nhưng bơi liên tục mấy giờ thì...

Ba!

Không khí phảng phất như bị ngọn roi xé rách, mấy tên hải tặc nhát gan run chân quỵ xuống đất.

Tên ma quỷ Dương mặt không chút biểu tình nhìn bọn hải tặc lôi thôi trước mắt.

Sau đó hắn vung chân đá vào cái rương phía trước thân người...

Màu vàng chóe chói mắt giống như nước triều đập thẳng vào mắt, bọn hải tặc mắt nheo lại, mấy tên đứng trước còn lấy tay che mắt.

Lúc bọn chúng nhìn rõ vật trong rương thì từng người đều không nhịn được mà nuốt nước bọt thèm khát.

Cả một rương kim tệ hiện ra, ít nhất cũng hơn 1 vạn đồng.

Từng đồng Kim tệ lóe sáng còn hấp dẫn hơn bầu ngực tròn căng của nữ nhân hiện ra, kích thích bọn hải tặc vô cùng, vì ý nghĩa cuộc sống của chúng chính là những thứ trước mặt đây. Hiện tại ngươi áo không đủ ấm, ăn không đủ no, cả đời phiêu bạt trên biển, không có người thân, không có người yêu, thậm chí còn không biết có thể nhìn thấy bình minh ngày mai hay không thì số Kim tệ này ý nghĩa thế nào.

Sinh mệnh cả đời chỉ để truy cầu những thứ này.

Tiền, chỉ có tiền, không có tiền thì lấy đâu ra nữ nhân, rượu mạnh, thịt nướng?

Những đồng tiền này có thể đổi được vô số cuộc vui chơi khiến người ta chìm đắm.

Chúng có thể giúp ngươi tạm thời quên đi vận mệnh nặng nề.

Chúng có thể giúp ngươi tìm được lạc thú của nhân sinh.

Chúng có thể giúp ngươi... kiếm được vợ!

Nhất thời, cả bãi cát chỉ còn tiếng thở nặng nề, không còn thanh âm nào khác, bọn chúng thậm chí còn quên cả tên ma quỷ đứng trước mặt, từng tên hải tặc trợn tròn mắt, hau háu nhìn vào đống tiền trước mắt.

Có mấy tên nỗ lực nuốt nước bọt, tay bất giác sờ vào thanh đao đeo trên hông.

Kim tiền có thể biến một dũng sĩ thành tên hèn nhát, cũng có thể biến một tên hèn nhát chớp mắt thành một dũng sĩ, thậm chí còn dám khiêu chiến ma quỷ.

Dương Chính nhếch mép cười, một chân giẫm lên rương tiền, một tay hắn đưa vào lòng. Bọn hải tặc gấp rút nhìn động tác chậm rãi của hắn. Dương Chính lấy ra vô số viên đá nhỏ màu tía trong những bao vải trắng, thả rơi trên đống Kim tệ.

Những viên đá nhỏ màu tía này nảy lên trên đống tiền, màu vàng và màu tía giao nhau vô cùng xán lạn.

Nếu như Kim tệ vừa rồi đã làm cho bọn hải tặc mất đi lý trí thì những viên đá nhỏ này còn làm cho bọn chúng triệt để điên cuồng.

Tử toản!

Không ngờ lại là tử toản!

Cho dù là Tát Phân đi nữa thì cả đời cũng chưa từng nhìn thấy mấy khối tử toản.

Cho dù có là Kiệt Khắc thuyền trưởng của bà chủ quán cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.

Thực sự khiến cho người ta không chịu nổi!

A!

Một tên hải tặc rống lên, hắn rút đao lao tới Dương Chính giống như một con trâu điên. Ánh mắt hắn trở nên tê dại, trừ màu vàng và màu tía ra thì trong đầu hắn không còn gì cả, cho dù trước mặt có là một con cự long thì hắn cũng xông tới chém một đao đứt thành hai đoạn.

Được lắm, nhưng đó chỉ là so sánh mà thôi.

Hắn chỉ có dũng khí sẵn sàng chiến đấu với cự long... Chỉ có dũng khí mà thôi!

Bốp!

Tên hải tặc điên cuồng đó la thảm, cả người lăn bảy tám vòng trên mặt đất, miệng sùi bọt mép nằm co giật không ngừng.

Ngọn roi trên tay Dương Chính giống như một con độc xà, sau khi cắn một cái liền nhanh chóng lui lại quấn trên tay hắn.

Hai phút im lặng tuyệt đối.

Thêm nhiều tiếng rống vang lên, bọn hải tặc toàn thân xú khí, y phục tồi tàn giống như chim cút lao chạy trên bãi cát. Bọn chúng miệng toàn nước dãi, cố sức quát lớn, giơ cao vũ khí sứt mẻ lao về đống Kim tệ!

Bốp, bốp, bốp...

Tiếng roi vang lên liêp tiếp như pháo nổ!

Tinh linh vương tử đứng cách đó không xa cất tiếng than, nhắm mắt thầm cầu đảo.

Tiếng gió biển mang theo tiếng la thảm truyền tới tai y...

Trên bãi cát, trừ hai người còn đứng, ngoài ra tất cả đều nằm lăn ra đất rên rỉ.

Dương Chính cầm roi nhìn những người còn đang miễn cưỡng chỏi dậy mỉm cười.

Tát Phân cố sức nuốt nước bọt.

Y cố sức cắn đầu lưỡi chảy máu để khống chế dục vọng xông tới, hiện tại y cũng sợ y cũng sẽ nằm dài ra đất như bọn thủ hạ ngu ngốc kia.

Lúc này Dương Chính cầm lên một viên tử toản liệng tới chỗ Tát Phân.

Tát Phân sắc mặt kinh hoàng vội chụp lấy, hiện tại đầu óc y vô cùng thanh tỉnh, tử toán đáng quý nhưng sinh mạng còn quý hơn.

Dương Chính chắp hai tay sau lưng đi lại giữa bọn hải tặc giống như nhà độc tài, thanh âm hồn hậu rõ ràng vang lên khắp bãi cát:"Một bọn phế vật ngu ngốc, thảo nào chỉ có thể làm lưu khấu trên biển, thảo nào bị người ta đánh đuổi như chó nhà có tang... Mới nhìn thấy một chút tiền đã biến thành thế này... Nói các ngươi đó, nhìn cái gì mà nhìn? Không phục sao?"

Dương Chính vung chân đá một tên hải tặc đang trừng mắt nhìn hắn, bọn hải tặc đang giận dữ vội vàng cúi đầu xuống.

"Bọn khốn các ngươi trong mắt ta còn không bằng cả loài chó, tự thân không có năng lực, còn tự xưng Bắc Yết hải tặc gì chứ? Phì, các ngươi mà là hải tặc sao? Chỉ dám cướp thuyền của ngư dân thông thường, đánh cướp lão bách tính, còn đụng phải thuyền quý tộc thì chạy ra xa. Đây là hải tặc sao? Các ngươi đừng vũ nhục danh từ hải tặc, các ngươi gọi là hải cẩu thì đúng hơn."

Tiếng rên rỉ dần dần không còn nữa, chỉ còn tiếng thở nặng nề cố nén của bọn hải tặc, đồng thời thanh âm của Dương Chính càng lúc càng khắc bạc:"Bọn các ngươi là bọn chó chỉ biết ăn phân, có phải các ngươi nghĩ là mệnh vận bất công, có phải nghĩ là bọn quý tộc khinh khi đàn áp các ngươi, có phải là nghĩ mình không còn đường sống phải đi làm hải tặc đúng không? Ta biết các ngươi nghĩ vậy, nhưng các ngươi chỉ biết sợ mạnh hiếp yếu, có giỏi thì hạ thủ với bọn quý tộc đi, hoặc là bò qua đây cướp tiền của ta?"

Dương Chính lúc này đã đi hết một vòng, trở lại trước đống Kim tệ, ngồi lên đó cười nói:"Các ngươi không dám sao? Vì ta không phải là bọn ngư dân vô dụng, vì các ngươi sợ chết, ta sớm đã sớm nhìn ra các ngươi chỉ là bọn chó ăn phân."

"Chỉ cần các ngươi bắt chước như chó bò qua đây, sủa cho ta nghe, liếm giày của ta thì ta sẽ thưởng tiền... Đến đây, đến đây! Ha ha!"

Dương Chính giẫm lên kim tệ, tiếng vàng chạm vào nhau nghe vô cùng dụ hoặc.

"Đừng nhìn ta như thế, ta không phải là bọn chó ăn phân như các ngươi, vì vậy không cần phải hoài nghi lời ta nói, chỉ cần các ngươi bò qua đây, liếm chân ta, sủa như chó thì các ngươi tùy ý lấy đống tiền này đi." Tiếng cười trào phúng của Dương Chính vang lên nhức tai vô cùng.

Bọn hải tặc sớm đã không còn rên rỉ, Dương Chính hạ thủ rất có chừng mực, tịnh không tổn hại đến xương cốt của chúng.

Thanh âm của Kim tệ và tiếng cười của Dương Chính hòa lẫn vào nhau vang lên bên tai bọn hải tặc.

Chỉ cần học theo chó, chỉ cần học theo chó là được!

Kim tệ, còn có tôn nghiêm!

Bọn hải tặc đưa mắt nhìn nhau.

Gâu gâu gâu gâu, một tên hải tặc đột nhiên bắt chước chó, bò bằng tứ chi tới bên người Dương Chính, ánh mắt hắn lóe lên một tia do dự nhưng rồi cũng thè lưỡi ra liếm giày Dương Chính. Sau khi hắn liếm mấy cái, Dương Chính đạp thẳng vào mặt hắn, đá hắn sang một bên, cười lạnh hất mấy chục Kim tệ bay lên người hắn.

"Cả một bọn đều là chó!"

Có một người mở màn, hơn hai mươi tên hải tặc lục tục theo sau, bắt chước theo tên đầu tiên, cũng đều được tiền y như vậy.

Còn có mười mấy tên hải tặc thần sắc phức tạp đang còn nằm gục trên bãi cát.

"Còn các ngươi, bọn chó các ngươi sao không qua đây, không nhìn thấy kim tệ sao?" Dương Chính nhìn bọn hải tặc còn lại quát.

"Sao không qua đây?" Dương Chính đá mấy cái lên đống Kim tệ, hơn trăm đồng bay ra, đụng vào mặt, vào người chúng, sau đó rơi xuống bãi cát.

"A? Các ngươi sao không tới? Bọn chó, chó!"

Thanh âm của Dương Chính càng lúc càng dữ dội.

"Ta không phải là chó!"

Đột nhiên một tiếng thét sắc nhọn vang lên.

Dương Chính ngừng lại, ánh mắt sắc lạnh liếc qua, một tên hải tặc ngẩng đầu lên, hai mắt đầy lệ, tuy đầy vẻ hoảng sợ nhưng vẫn nhìn thẳng vào mục quang của Dương Chính.

Dưới ánh mắt áp bức của Dương Chính, tên tiểu tử đó cố sức thét lớn:"Ta không phải là chó!"

"Mẹ thằng nào là chó!" Một hán tử râu quai nón bên cạnh tên tiểu tử đó bật dậy, xé toạc ngực áo lộ ra bộ ngực đỏ rần, ngẩng đầu quát lớn.

"Lão tử không phải là chó, ngươi muốn giết thì cứ giết!"

"Con mẹ ngươi, ngươi còn mắng một câu nữa thì ta liều mạng với ngươi."

Mười mấy tên hải tặc vốn đang quỵ trên mặt đất giống như uống nhầm thuốc đều bật dậy, hai mắt trợn trừng như chuông đồng, ngẩng đầu nhìn Dương Chính, dáng vẻ như nếu hắn mắng thêm một câu thì liền liều mạng xông lên. Dương Chính thấy thế, lại nhếch mép cười.​


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui