Ma Thần Tướng Quân

"Tháng 8 ngày 14, lữ trình ngày thứ ba, mọi việc đều bình thường." Mã Đức Liên Na ghi chép vào nhật ký hàng hải, cây bút lông ngỗng trong tay linh xảo chuyển động, tiếp tục viết:"Đông thiên bắc 32 độ, tốc độ 28 hải lý mỗi giờ."

Thanh âm trong trẻo của thiếu nữ vang lên:"Án chiếu tốc độ hiện tại thì trong ba tiểu thì, cũng là một một thời thần sáu khắc theo ngài thì bọn ta có thể tới được đảo trung chuyển đầu tiên, Dương tôn kính."

"Ừ." Dương Chính thuận miệng đáp, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ vùi đầu vào trong đống giấy tờ trước mặt.

Trạng thái khó xử đó kéo dài trong phòng thuyền trưởng khá lâu.

"Có cần ta giúp ngài sửa đồng hồ ma pháp theo đơn vị thời gian của Nam đại lục không?" Mã Đức Liên Na thấp giọng hỏi:"Như vậy ngài sẽ quen hơn, Dương tôn kính."

"Không cần phải từ hình dung vào tên của ta." Dương Chính còn đang chìm đắm trong cấu trúc phức tạp tinh xảo của Kỳ tích hiệu, không nhịn được Mã Đức Liên Na quấy rầy.

Mã Đức Liên Na lấy đồng hồ ma pháp trên tường xuống, vừa khấy động theo quỹ đạo tinh xảo, vừa tự lẩm nhẩm:"Một thời thần rương đương tám khắc, mỗi khác tương đương ba sa lậu..."

Nam nhân lãnh đạm kia chừng như không nghe thấy, chỉ lật từng trang giấy ra xem, sắc mặt còn lạnh lùng hơn cả núi băng, chỉ có tròng mắt thỉnh thoảng lóe lên một tia cuồng nhiệt, biểu thị hắn không hề bình tĩnh.

Thực sự là một nam nhân cổ quái.

Từ lúc ra khơi, hắn đã lấy toàn bộ bản vẽ của Kỳ tích hiệu, sau đó cả thuyền đội đều giao cho đồng bạn tuấn mỹ cơ hồ không giống nam nhân xử trí, còn mình trốn trong phòng thuyền trưởng nghiên cứu, cuồng nhiệt như một đứa bé có được đồ chơi mới.

Ba bữa ăn một ngày đều do Mã Đức Liên Na mang tới, bất quá nàng ta cơ bản là đều dọn dẹp thức ăn còn nguyên trở về.

Ba ngày nay hắn không hề ngừng lại nghỉ ngơi, thỉnh thoảng chỉ uống một hớp nước nếu như Mã Đức Liên Na đem tới nhét vào tay hắn.

Mã Đức Liên Na khoanh tay ngồi đối diện hắn, thỉnh thoảng nàng lại có một suy nghĩ kỳ quái:"Nếu như lúc này hạ độc hắn thì có lẽ hắn không thể nào phát giác..."

Nhiều sự tình xảy ra không thể nào ngờ được, mấy ngày trước nàng còn là trưởng nữ của Thuyền vương gia tộc, được vô số người sùng kính, hôm nay lại trở thành vật sở hữu của nam nhân này, dù cho hắn chưa hề chạm tới nàng.

Lãnh tĩnh cương nghị, lại điên cuồng bạo liệt, hai đặc tính tương phản hoàn toàn này khơi khơi lại kết hợp một cách hoàn mỹ trên người hắn.

Hắn rốt cục đang làm gì?

Phải qua bao nhiêu lần tôi luyện và trắc trở mới có được khí chất như vậy?

"Thì ra là vậy! Ma pháp hải thủy đạm hóa khí!" (ma pháp ngọt hóa nước biển)

Dương Chính nhướng mày, biểu tình bình tĩnh nhưng ánh mắt đầy vẻ kinh hãi. Hắn đẩy cửa bước ra ngoài, Mã Đức Liên Na vội vàng theo sau, vừa tới khúc quanh hành lang thì đã không thấy bóng dáng hắn ở đâu.

"Tỷ tỷ!" Tác Mã xuất hiện trước mắt nàng, phía sau là Lai Qua Lạp Tư. Tinh linh vương tử trên mặt còn treo một nụ cười khổ.

"Tỷ tỷ, dây leo của tiểu Lai thúc thúc rất tốt! Bọn ta đi câu cá nhé!" Tác Mã hưng phấn giơ cần câu trong tay lên.

Từ lúc bắt đầu viễn trình, Lai Qua Lạp Tư đã bị Tác Mã quấn lấy, nếu như không phải vì y nhiều chuyện thi triển mấy ma pháp huyễn lệ để an ủi nó thì làm gì có tình huống như hiện giờ.

Việc sát lục sinh vật trong biển vô vị này chính là ngược lại tín ngưỡng của Tinh linh, nhưng người đi biển cần phải bắt cá để bổ sung thực phẩm, đây cũng là một việc bình thường nhất của nhân loại.

Lai Qua Lạp Tư bị Dương Chính ảnh hưởng, cũng đã dần dần hiểu được trạng thái sinh tồn của nhân loại, tịnh không giống như lần đầu tiến nhập vào xã hội nhân loại.

Y cũng hiểu rõ thằng nhóc vô tư vô lự trước mặt tương lại sẽ đối mặt với gió tanh mưa máu thế nào. Nó là người kế thừa của Thái Lan Mễ Á gia tộc, mệnh vận của nó đã bị chú định sẵn sẽ rất chông chênh vất vả.

Y hiểu vậy nên sinh lòng thương cảm, mỗi lần cảm thấy bất nhẫn đều đưa tên nhóc này lên sàn thuyền, đi câu các sinh vật trong biển.

Y cũng nhân đó giúp cho Thuyền vương tương lai trước khi bị cuốn vào cơn sóng gió có được chút kỷ niệm ý nghĩa.

Mọi người trên thuyền đều biết vị vương tử mỹ lệ này rất dễ nói chuyện, rất dễ thân cận, ngay cả năng lực một mình y chiếm lĩnh Kỳ tích hiệu cường hãn cũng bị ẩn giấu sau vẻ ngoài mỹ lệ và ưu nhã của y.

Mỗi lần nhìn thấy Lai Qua Lạp Tư, Mã Đức Liên Na đều bất giác đỏ mặt. Thiếu nữ cất lời chào hỏi rồi đi vào đáy thuyền nơi cung ứng nước ngọt.

Công cụ ngọt hóa nước biển to lớn nằm ở đáy thuyền giống như một tòa núi nhỏ, Dương Chính đưa tay vốc một bụm nước ở vòi vỗ lên mặt.

Cảm giác mát lạnh truyền tới, đầu óc hắn cũng thanh tỉnh không ít, mỗi một lần có phát hiện mới trên thuyền, hắn đều rất hưng phấn. Đây chính là mồi lửa của nền văn minh mới.

Kỳ tích hiệu chân chính là kỳ tích, không chỉ hơn xa tưởng tượng của người ở thế giới này, thậm chí còn hơn cả dự tính của người đến từ địa cầu Dương Chính.

Nếu như theo phép loại suy của thuyền bè trên địa cầu thì Kỳ tích hiệu chính là tuần dương hạm sử dụng hạch động lực. Tinh năng lô tương đương với cái lò phản ứng nhỏ. Thân thuyền dài đến 150 mét, trọng tải gần vạn tấn xác thật là có năng lực chạy liên tục và hải chiến vô địch.

Hơn nữa đây không phải là sản vật của thế giới văn minh cơ giới đơn thuần mà là kết quả tổng hợp của ma pháp và văn minh cơ giới tổng hợp lại. Từ bản vẽ lấy được của gia tộc Thái Lan Mễ Á, Dương Chính nhờ vào năng lực qua mắt không quên, chỉ một ngày đã nhớ kỹ càng mọi chi tiết.

Hắn càng nghiên cứu sâu xa thì càng chấn động.

Tinh năng lô thay thế cho hạch động lực để chạy động cơ, ma tinh thạch thay thế hỏa dược để khu động hỏa pháo, ma pháp trận tinh tế thay thế cho kỹ thuật điện tử để điều khiển chiếc thuyền này.

Pháp tắc vật lý của thế giới này có chút khác với địa cầu, khác biệt này cũng là do sự phát triển của hai nên văn minh khác nhau. Nhưng sản vật văn minh phức tạp như vậy cần phải có nhiều thứ hòa trộn với nhau.

Đó là tổ chức hợp lý của thể hệ khoa học phức tạp hoàn thiện với vận dụng quy mô chúng, công nghiệp phát triển với quy mô lớn.

Cho dù chỉ là một bánh răng đơn giản thì thiết kế và chế luyện ở đâu? Gia công nơi đâu? Công cụ thiết kế nó, chế tác nó ở đâu? Lại còn phải phối chế những vật cơ khí này như thế nào?

Sau lưng một chiếc thuyền lớn chính là một nềnn văn minh công nghiệp hoàn chỉnh. Hơn nữa Kỳ tích hiệu đột ngột xuất hiện như vậy trong bản vẽ, chỉ có một cách giải thích là có lực lượng bên ngoài thúc đẩy thế giới này phát triển.

Dương Chính lại nghĩ tới truyền thuyết Vân Trung thành, nền văn minh thế giới này chính là đang có người thúc đẩy phát triển.

Thánh điện và Vân Trung Thành đều là những lực lượng vượt qua tưởng tượng của nhân loại.

Chỉ bọn họ mới có năng lực này, hơn nữa nữ nhân thần bí lưu lại bản vẽ và Tư Gia Lệ mình khổ sở truy tìm có quan hệ gì không?

Nàng ta vì sao lưu lại mồi lửa văn minh này?

Nghĩ đến mọi việc, Dương Chính cảm thấy đầu óc quay mòng mòng.

Bất kể thế nào, hắn phải đến Ma Huyễn quần đảo, thấy được ma kính thì mới có chút manh mối.

Một tuần lễ sau đó, Dương Chính tiếp tục cuộc sống nghiên cứu của mình, thời gian dài dằng dặc trong tinh giới khiến hắn có được khả năng nhẫn nại và chịu đựng tịch mịch hơn xa người thường, hắn càng nghiên cứu càng kinh ngạc vì Kỳ tích hiệu.

Lúc trước hắn và Lai Qua Lạp Tư hai người có thể chiến thắng Kỳ tích hiệu chỉ có hai từ có hể hình dung.

May mắn.

Tác Bối La lần đầu tiên sử dụng Kỳ tích hiệu, hơn nữa hắn chế tạo chỉ án theo bản vẽ mà làm, tuyệt không hiểu rõ nguyên lý của Kỳ tích hiệu.

Nếu để Dương Chính hôm nay điều khiển chiếc thuyền này thì có tới 10 Lai Qua Lạp Tư cũng đừng hòng tiếp cận!

Mã Đức Liên Na vẫn một bước không rời, đi theo chủ nhân lãnh tuấn này giống như cái đuôi của hắn. Nàng tựa hồ đã hoàn toàn quen với không khí kỳ quái giữa hai người, hoàn toàn không để ý tới sự lãnh đạm của Dương Chính. Bất kể hắn ngồi trên cột buồm chủ giữa gió lốc quan sát ma pháp trận hay xuống nghiên cứu chân vịt chuyển động thì nàng đều theo sát một bên.

Nàng vốn là trưởng nữ của Thuyền vương gia tộc, lấy biển làm sinh kế, những khó khăn đó sao có thể làm khó nàng!

Dương Chính chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái rồi thôi, chỉ cần đừng ai gây ảnh hưởng tới sinh hoạt của hắn thì Dương Chính vẫn cứ để yên.

"Viễn trình ngày thứ 16, giờ ngọ ba khắc tiến hành bổ sung nước ngọt cuối cùng với phân hạm đội, phân hạm đội đầu tiên rời khỏi thuyền."

Nhật ký hàng hải màu lam dần dần khép lại.

Từ lúc bắt đầu chuẩn bị chế tạo Kỳ tích hiệu, Thái Lan Mễ Á gia tộc đã có tính toán lưu vong trên biển, mọi việc đều án theo kế hoạch dự định mà tiến hành, Kỳ tích hiệu có hệ thống ngọt hóa nước biển, gần như cung cấp nguồn nước vô hạn cho chuyến viễn hành nhưng đó tịnh không đại biểu cả gia tộc cứ theo nhau lưu lãng trên biển.

Mỗi khi phát hiện hòn đảo nào có những điều kiện con người có thể sinh sống được thì họ phái một bộ phận ở lại đó, sau đó đánh dấu trong hải đồ. Vì không ai biết được phía trước còn những nguy hiểm gì, phân tán gia tộc thành nhiều phần nhỏ thì cơ hội tiếp tục sinh tồn sẽ lớn hơn nhiều.

Mỗi lần đến một nơi thì đều lưu lại một hạt giống.

Mã Đức Liên Na thuyết phục phụ thân ra quyết định lý trí và tàn khốc đó.

Vì trong thời đại kỹ thuật hàng hải cực kỳ lạc hậu này, điều này cũng mang ý nghĩa sinh ly tử biệt.

Ai cũng không biết kiếp này liệu có thể gặp lại nhau không?

Chiếc thuyền tám buồm xuất phát theo sau Kỳ tích hiệu, nếu như không có nước ngọt do nó cung cấp chi trì thì ra khơi nhiều nhất chỉ được một tuần lễ, từ lúc bây giờ rời khỏi hạm đội, cho dù có người muốn trở về đại lục thì cũng không có cách nào, càng không thể tiết lộ hành tung của gia tộc.

Trong ba ngày, bốn phân hạm đội đã rời đi, chỉ còn Kỳ tích hiệu vẫn tiếp tục hành trình trên Lam Mộng hải.

Đây hoàn toàn là lữ đồ hung hiểm khó biết.

Tiễn đưa phân hạm đội cuối cùng đi, trở về phòng thuyền trưởng, Mã Đức Liên Na vành mắt đỏ hoe.

"Bỏ không được sao?" Thanh âm Dương Chính bình thản vang lên, hắn vẫn đang vùi đầu trong đó như cũ.

Đây là lời nói đầu tiên hắn chủ động mở miệng, Mã Đức Liên Na cõi lòng rung động, nàng biết Dương Chính tịnh không phải vô tình, cảm giác phiền muộn cũng giảm bớt không ít.

Nàng chậm rãi nói:"Tuy biết đây chính là lựa chọn chính xác nhất của Thái Lan Mễ Á nhưng tâm tình khó thể nào vui vẻ cho được."

Dương Chính ngẩng đầu nhìn nàng, ngữ khí đầy vẻ kỳ lạ:"Đây chính là tình cảm thông thường của nhân loại, cô cũng không tệ, rất ít nữ nhân kiên cường lý tính như vậy."

"Ta trái lại còn muốn mình có thể giống như một đứa bé gái không suy nghĩ gì nhiều, có lúc không biết gì mới là hạnh phúc." Mã Đức Liên Na bình thản tự trào.

Dương Chính nhếch mép cười.

Gạt bỏ tình cảm sang một bên, dùng lý trí tuyệt đối để ra quyết sách, lúc nào cũng bảo trì lãnh tĩnh.

Nếu năm xưa hắn có thể làm được như vậy thì nhiều việc đã không xảy ra. Mã Đức Liên Na này thực sự là nữ nhân khiến người ta kinh diễm.

Dương Chính đứng dậy nhìn mặt biển màu lam thông qua cửa sổ thủy tinh.

"Mã Đức Liên Na, kỳ thật cô cũng biết rõ cô vĩnh viễn không thể trở thành bé gái như vậy, giống như ta đã từng muốn bỏ ra một ít Kim tệ tìm một thôn trang an dật tường hòa, không có ai biết tới, làm một phú ông an nhàn nhưng rốt cục lại không phù hợp với tính cách sinh hoạt của ta, cho dù đoạn đời đã trải qua có nhiều mệt mỏi chán ngán. Nhân loại vốn là sinh vật mâu thuẫn như vậy."

Mã Đức Liên Na im lặng đứng đó, ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Ngay lúc này nàng mới phát hiện nam tử cường đại thần bí trước mặt kỳ thực cũng chỉ là một con người, hắn cũng có thất tình lục dục, cũng có nhiều phiền não giống như nhân loại.

Những người thông minh đều có nhiều điểm giống nhau.

"Đa tạ ngài, Dương!"

"Muốn cảm ơn thì hãy dùng hành động, ta vẫn muốn trưng dụng Kỳ tích hiệu!" Dương Chính đứng thẳng người, lưng quay về phía Mã Đức Liên Na, không mảy may rung động.

"Hiện tại 165 người tinh anh của Thái Lan Mễ Á trên Kỳ tích hiệu đều phục tùng mệnh lệnh của ngài, nghe theo lời ngài điều khiển!"

"Dương Chính chậm rãi xoay người lại, hai mắt khẽ sáng lên:"Vậy thì tốt rồi, cô đi thông báo cho Lai Qua Lạp Tư cải biến hướng đi. Rẽ sang phía Tây thiên bắc 32 độ, đi thẳng tới!"

Trên sàn thuyền, Lai Qua Lạp Tư nghe tin này lập tức kinh ngạc la lên:"Rời khỏi lộ tuyến sao? Hai bên trái phải đều có bầy xích sa (cá mập đỏ)..."

Mã Đức Liên Na sắc mặt không có chút gì kinh hoảng:"Dương nói làm vậy để có thể mau tới Ma Huyễn quần đảo."

Lúc chính ngọ, từ Kỳ tích hiệu nhìn ra bên ngoài, phương xa chân trời liền với mặt biển thành một đường, cơ hồ không thể phân biệt được mặt biển và bầu trời.

Đứng trước mặt Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư là tất cả nhân vật trung tâm của Thái Lan Mễ Á gia tộc tụ tập lại, tộc trưởng Tác Bối Áo Phu, tổng quản Ước Tác, người thừa kế Tác Mã, đương nhiên còn có Mã Đức Liên Na.

Những người khác, kể cả trưởng lão gia tộc Tác Tư Lan Kỳ cũng đã theo các phân hạm đội rời đi mấy ngày trước, 27 tên hải tặc tạp dịch bất thành khí sớm đã bị Dương Chính đuổi lên hạm đội rời đi.

Đội trưởng Tát Phân và đội phó Thụy Ngang đứng hai bên Dương Chính, gương mặt lộ vẻ cường hãn.

"Cái này chính là ra-đa gì đó mà ngươi nói ư?" Tác Bối Áo Phu hiếu kỳ nhìn chăm chú vào cái cột hình dẹp, cái cột này bề mặt màu xanh nước biển, bên trên có những quang điểm di động không ngừng.

"Lợi dụng ma pháp trận và dụng cụ tiếp khí hình lõm bố trí trên cột buồm có thể cảm ứng được nguyên tố dao động nhẹ ở phương xa, sau đó chuyển hóa tín hiệu về trên bề mặt tinh thể." Dương Chính giải thích, trong ngôn ngữ Bắc đại lục không có từ ra-đa, Dương Chính đưa khái niệm này từ địa cầu tới đây.

"Cái mặt màu vàng này đại biểu..." Mã Đức Liên Na đứng quan sát bên màn phản quang cả nửa ngày đột nhiên hỏi.

"Là thổ nguyên tố."

"Ở kia có một hòn đảo." Mã Đức Liên Na hưng phấn nói.

Màu vàng đại biểu cho thổ nguyên tố trên màn phản quang càng lúc càng nhiều, cách đó chừng mấy trăm hải lý rõ ràng phải là một hòn đảo lớn.

Mọi người nhìn nhau, nét mặt lộ vẻ hưng phấn, có đảo là có hy vọng khai sáng một cuộc sống mới.

Bất quá có người nhanh chóng chú ý đến bình phản quang tinh thể có vô số luồng chạy màu xanh đậm không ngừng tới gần Kỳ tích hiệu. Mọi người đều biết đó chính là ám lưu dưới đáy biển nên cũng không kinh ngạc gì.

Đột nhiên... Ầm ầm!

Thân thuyền bắt đầu dao động kịch liệt.

Từ mạn thuyền nhìn ra ngoài, nước biển như đang sôi trào, mặt biển giống như bình nước cuồn cuộn sôi sục.

Bầu trời vạn dặm không có cụm mây, ánh dương quang chính ngọ chiếu xuống ấm áp, khí trời quang đãng thế này càng thêm quỷ dị vạn phần.

"Không quan hệ gì, chỉ là Xích sa thôi." Dương Chính ngữ khí bình tĩnh như thường, hoàn toàn không coi Xích sa ra gì, thậm chí tay phải chợt lấy ra hai bình Lang mỗ tửu giống như làm ảo thuật:"Hôm nay cho mọi người nhìn thấy hiệu quả kiểm tra của ra-đa. Hiện tại xem ra đúng là không tệ, vì thành quả nghiên cứu đáng mừng này, mọi người sao không cụng ly?"

Mọi người sắc mặt đều kinh hoảng, đâu còn tâm tình để uống rượu.

Tuy ra-đa thực sự không tệ, nếu là lúc bình thường thì đã là một thành quả trọng đại, có thể biến Thuyền vương thế gia nâng cao thêm một tầng, nhưng thành quả thì cũng cần phải có mạng để thưởng thức, khu vực màu lam quanh hắc điểm đại biểu cho Kỳ tích hiệu trên bình phản quang tinh thể còn lớn hơn hắc điểm gấp mấy lần, có thể biết được xung quanh có đến bao nhiêu xích sa.

Mọi người trong lòng lạnh toát, thà là không nhìn thấy cảnh tượng trên ra-đa thì còn chút tín tâm chiến đấu.

Thủy hệ ma thú xích sa sống trong biển sâu, bình thưởng tịnh không xuất hiện chỗ nước nông, thuyền nào gặp nó chính là tai nạn. Xích sa khứu giác linh mẫn, công kích bất cứ cá thể nào có sức sống trên mặt biển, hơn nữa hàm răng chúng có thể cắn thủng cương thiết, đừng nói gì tới các thuyền bình thưởng chủ yếu đóng bằng gỗ như hiện nay.

Một con xích sa dễ dàng đánh đắm một chiếc thuyền tám buồm, tuy Kỳ tích hiệu bên ngoài có pháp trận phòng ngự, cũng không ngăn nổi bầy xích sa nhiều đến ngàn vạn như ong vỡ tổ, hơn nữa bọn xích sa trước mắt thật sự là đông đến bất thường, cho dù Lai Qua Lạp Tư có nhiều kinh nghiệm hàng hải cũng chưa từng thấy qua bầy xích sa lớn như vậy, có là Nguyệt hạm của Tinh linh tộc sợ rằng cũng phải quay đầu bỏ chạy.

Dương Chính dốc cạn ly rượu vào miệng:"Mùi vị không tệ, mọi người, mời!"

Lai Qua Lạp Tư định đứng dậy, bị Dương Chính kéo xuống.

"A, ta quên thuyền tròng trành như vậy mọi người không uống được." Dương Chính vỗ đầu thét:"Khởi động bộ phận giảm xóc."

Cảm ứng được thanh âm ra lệnh của Dương Chính, bình phản quang tinh thạch trong phòng điều khiển liên tiếp chớp lên, đã thực thi mệnh lệnh.

Kỳ tích hiệu tức thì không còn rung lắc, chỉ có tiếng đinh đinh đang đang từ đáy thuyền vang lên, đó chính là thanh âm của răng của Xích sa chạm vào thân thuyền.

Thanh âm sắc nhọn nhức tai, khó nghe cùng cực, phảng phất tiếng tử thần gõ cửa.

Trên sàn thuyền sớm đã không còn ai.

Tát Phân đứng bên Dương Chính mồ hôi đầm đìa, hai chân không ngừng run rẩy, Thụy Ngang thì đỡ hơn một chút, nhưng hô hấp cũng trở nên gấp rút.

Dương Chính bỏ ly rượu xuống:"Sao không uống?"

Mọi người đang có mặt đều là kinh qua nhiều việc, tự nhiên là biết Dương Chính đang thừa nước đục thả câu, nhưng đối mặt với cường địch thế này ai mà không khẩn trương, ai có thể trấn định được?

Mã Đức Liên Na đột nhiên chụp lấy bình rượu, uống cạn một ly, lập tức bị mùi rượu mạnh cay nồng khiến cho nàng ta ho sặc.

Trong mắt thiếu nữ chợt bốc lên ánh lửa, vành mắt ẩn hiện tơ máu, không thể nào che giấu vẻ mệt mỏi như nam nhân nhàn nhã kia.

Nhất định phải thành công.

Nàng tự nhủ với lòng.

Nàng biết Dương Chính mấy ngày khổ công nghiên cứu, tuy nàng không hiểu nhưng chỉ nhìn đống tài liệu to lớn đó thì đầu cũng to ra.

Nhưng nàng tin Dương Chính hiểu được, loại tín tâm này giống như mù quáng, có điều không biết từ đâu ra.

Tác Bối Áo Phu cất tiếng cười dài.

"Đúng là già rồi, cả con gái cũng không bằng!" Tác Bối Áo Phu cuối cùng đã khôi phục vẻ bình tĩnh, cầm lấy bình rượu uống một hớp rồi đưa qua cho Ước Tác đứng bên:"Huynh đệ, ngươi uống 1 hớp đi! Rượu rất mạnh!"

Ước Tác nhìn Dương Chính một cái, cầm lấy bình rượu cười nói:"Cái này giống như Dương tiên sinh trêu đùa chúng ta thay cho mồi nhậu." Nói rồi hắn uống một hớp, rồi đưa cho Tác Mã.

Tác Mã thấy dáng vẻ trịnh trọng của mấy người lớn, liền cẩn thận uống một ngụm nhỏ, cay nồng đến mức nó phải nhíu mày.

Lúc này thân thuyền rung động kịch liệt, chuông báo động cũng vang lên, mọi người sắc mặt lại trở thành trắng nhợt.

Điều này đại biểu hệ thống dẫn lực cũng bị tấn công.

Dương Chính mỉm cười nói:"Thời gian cũng không nhiều, khởi động Ma pháp pháo!" Nói xong hắn đi tới trước đài điều khiển.

TRước sau trên sàn thuyền có tổng cộng bốn chủ pháo phân biệt thành bốn phương hướng nhất tề phát động.

Bốn hỏa cầu bắn ra, âm thanh lớn đến đinh tai nhức óc.

Tiểu Tác Mã đưa tay bịt tai, rúc vào lòng tỷ tỷ.

Cách đó hơn 1000 mét, bốn cột nước chợt dâng cao tận trời, tới mấy chục mét rồi đổ ập xuống, các đợt sóng phải qua một lúc mới truyền tới Kỳ tích hiệu khiến thuyền lắc lư tròng trành.

Mọi người mặt mày đầy vẻ nghi hoặc, xạ trình của ma pháp pháo đâu thể nào bắn xuống sát thuyền, thoạt nhìn thì uy phong lẫm liệt nhưng có thể tiêu diệt được bao nhiêu xích sa?

Đột nhiên trên thuyền vang lên vô số thanh âm kỳ quái, giống như cả vạn con chuột đang cùng nghiến răng khiến cho người nghe nổi da gà.

Qua một lúc, cuối cùng một chút thanh âm cũng không nghe được, mặt biển yên tĩnh như kính.

Tác Mã đột nhuên chỉ ra ngoài cửa sổ thét lớn:"Tỷ tỷ, mau nhìn! Màu trắng, là bụng của cá mập!"

Từng cái bụng trắng hếu của cá mập phơi ra trên biển lúc chìm lúc nổi, xích sa toàn thân màu đỏ máu, chỉ có cái bụng màu trắng, trên mặt biển xanh rất nổi bật.

Mắt thấy bụng của xích sa càng lúc càng nhiều, mọi người bắt đầu vui vẻ trở lại, chớp mắt cả mặt biển đều phủ một lớp màu trắng.

"Âm bạo ma pháp trận!" Tổng quản Ước Tác kiến đa thức quảng cất tiếng kêu kinh hãi.

Âm bạo đạn chỉ là phong hệ ma pháp phổ thông, cao cấp ma pháp sư thi triển cũng chỉ có hiệu quả quấy nhiễu địch nhân, còn muốn sát thương thì phải là Đại ma pháp sư thi triển, hơn nữa chớp mắt phát xuất Âm bạo đạn kết thành pháp trận hỗ trợ lẫn nhau thì cho dù Thánh ma đạo sư cũng phải hao phí chút công lao.

Bốn pháo cùng bắn, khó mà tính toán và khống chế tinh chuẩn như vậy, chỉ là trên biển đã bố trí ma pháp trận tăng phúc.

Trong hình thang do 4 Âm bạo đạn tổ thành, tất cả sinh vật trong biển đều bị chấn động ngất xỉu, biến thanh miếng thịt tùy người ta cắt mổ, xích sa hung tàn cỡ nào cũng không có cơ hội thi triển thực lực.

Trên thuyền có bốn cổng chủ pháp, tương đương với 4 Thánh ma đạo sư đỉnh cấp tọa trấn, nhưng Bắc đại lục tổng cộng có được bao nhiêu Thánh ma đạo sư?

Nếu như lúc trước Tác Bối La hiểu cách sử dụng những thứ này thì bằng vào công thế thực vật của Lai Qua Lạp Tư chẳng thể nào tới gần Ky tích hiệu nửa bước.

Mọi người kinh hãi hồi lâu mới sực tỉnh, bản vã toàn bộ Kỳ tích hiệu đều do Tác Bối La nắm giữ, lúc kiến tạo cũng do một tay hắn phụ trách, nhưng đối với các trang bị và vận dụng kỳ quái trên thuyền thì quá nửa hắn cũng cảm thấy xa lạ, hoặc là có hiểu đi nữa thì với trình độ bản thân hữu hạn cũng không thể nào phát huy được.

Vừa rồi Dương Chính hành động coi rất đơn giản, nhưng sự thật là nếu không có lý giải sâu sắc về ma pháp, cách khống chế ma pháp và lòng tự tin mạnh mẽ thì không thể nào chế tạo được Âm bạo trận.

Ấn tượng này khắc sâu vào đáy lòng Thái Lan Mễ Á gia tộc, nam nhân ma quỷ thâm bất khả trắc mới là người có thể phát huy hiệu quả tối đa của Kỳ tích hiệu.

Đây chính là hiệu quả Dương Chính muốn có!

"Âm bạo trận có thể gây mê xích sa, giờ đến lúc đi săn chúng, xem xem tốc độ của các vị nhanh tới cỡ nào." Dương Chính khoanh tay lạnh lùng nói:"Săn chúng trước khi bị bọn xích sa đồng loại bên ngoài tới ăn thịt chúng."

Tác Bối Áo Phu đẩy cửa phòng, nhìn xuống những tinh anh của gia tộc trên sàn thuyền nói:"Nam nhân của Thái Lan Mễ Á, các ngươi có dũng khí đi lấy tặng phẩm của Lam Mộng hải hay không?"

Đám người bên dưới liền nhao nhao đáp ứng.

Không thẹn là tinh anh của đại gia tộc, ứng chiến cấp thời vẫn tổ chức rất tốt, thủy thủ 3 người 1 tổ quăng lưới xuống kéo xích sa lên, con nào bị kéo lên sàn thuyền liền bị mổ banh lồng ngực, moi lấy tinh hạch. Hai mươi mấy cao cấp pháp sư đứng thành chữ nhất thi triển ma pháp đóng băng, máu của xích sa còn chưa kịp chảy thì đã bị đông lại, dễ dàng tồn trữ thịt cá, cũng ngăn cản mùi tanh chảy ra dẫn dụ bọn xích sa khác kéo tới.

Mấy trăm con xích sa bên ngoài bất kể sống chết tiến vào, bắt đầu cắn nuốt đồng loại.

Mặt biển nổi sóng cuồn cuộn, khu vực quanh Kỳ tích hiệu trở thành khu vực tử vong, máu nhuộm đỏ cả mặt biển.

Dương Chính liếc mắt nhìn Tát Phân và Thụy Ngang ra hiệu.

Mười bảy bóng người từ mạn thuyền nhảy xuống biển, bơi tới bọn xích sa trên mặt biển.

Còn chưa đến một phần mười xích sa đang sống cắn xé đồng loại, 17người kinh qua huấn luyện điên cuồng của Dương Chính phối hợp rất nhịp nhàng, chỉ giết chết xích sa đang hôn mê, moi lấy tinh hạch, đối với bọn xích sa còn sống nếu tránh được thì tránh, còn không thì cho nó một đao.

17 người chia thành mấy tổ, cảnh giới, yểm hộ, đột kích, đoạn hậu, tổ thành một cỗ máy chém giết, ưu nhã qua lại bên đường ranh sinh tử.

Dương Chính uống một hơi hết cả bình Lang mỗ tửu, phảng phất như có một ngọn lửa bừng cháy trong cổ họng, cả máu huyết trong người cũng bắt đầu bùng cháy.

Hắn ném bình rượu xuống biển, nắm chặt cốt chủy, nhắm chuẩn bụng của một con xích sa nhảy xuống.

Dương Chính tự nhiên không thèm muốn mấy viên thủy hệ tinh hạch của bọn thủy hệ ma thú này, nhưng tiến hành chiến đấu thảm liệt trong nước thật sự không có nhiều cơ hội.

Nắm lấy tất cả cơ hội để mình càng thêm cường đại.

Không cam chịu để mệnh vận bày bố!

Bộp, một thân ảnh kiều diễm cũng nhảy xuống phía sau hắn.

Là Mã Đức Liên Na!

"Ta là nữ bộc của ngài, bảo hộ chủ nhân chính là chức trách của ta!"

"Sao? Ai bảo hộ ai?" Dương Chính lần này thực sự nổi nóng:"Ta không rảnh bảo hộ cô! Cô tự nhảy xuống thì tự mình nhận mệnh đi!"

Hắn vung cốt chủy lên, rạch bụng của một con xích sa.

"Ta cần được bảo hộ sao?" Thiếu nữ nhô đầu lên từ phía sau Dương Chính, phía sau lưng nàng là một thi thể xích sa.

Thiệt là không ngờ a!

Tiểu nha đầu này ít nhất cũng gần bằng bát phẩm kiếm sư.

Nước biển đầy máu thấm ướt đầu tóc của nàng, thiếu nữ bất giác run lên, vẻ đẹp đầy dã tính chớp mắt hiển lộ ra, dẫn dụ người ta phạm phải tội lỗi nguyên thủy nhất.​


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui