Ma Thần Tướng Quân

Nàng ta không giống như A Tuyết, nàng là công chúa Thương Nguyệt, hơn nữa cảm tình giữa nàng và Dương Chính cũng không quá sâu đậm, từ đối lập trở thành hòa giải, hắn và nàng cũng không có hiểu lầm gì, nhưng rốt lại cũng không gì thân mật. Hắn biết Mạc Băng Vân yêu thích hắn nhưng 3 năm rồi, loại yêu thích này liệu có hơn được lòng trung thành với quốc gia của nàng ta hay không?

Cho dù Mạc Băng Vân không bán đứng hắn nhưng chỉ bất cẩn tiết lộ thì sẽ mang lại hậu quả rất nghiêm trọng, Thương Nguyệt quốc hiện nay chính là cường quốc mạnh nhất Nam đại lục, Dương Chính tạm thời còn chưa đủ bản lĩnh khiêu chiến.

"Ca, không cần phải cứng rắn như vậy, kỳ thật Băng Vân tỷ so với ta còn thống khổ hơn, năm xưa vì huynh mà tỷ ấy không tiếc thoát ly vương thất cả ba năm, thế còn chưa đủ sao? Huynh không thể đối với tỷ ấy như vậy, ta xin huynh đấy, ca..." Nguyệt Như Tuyết nhìn thấy thần sắc Dương Chính, đoán biết hắn muốn tránh né, liền nắm chặt cánh tay hắn không chịu buông.

Một đạo hồng ảnh từ phương xa phóng tới.

Nhìn thấy nàng ta càng lúc càng tới gần, Dương Chính có chút khổ não, thật ra so với mối nguy bại lộ thân phận thì hắn thực sự không biết phải đối mặt với nàng ta như thế nào.

Mạc Băng Vân nếu như thực sự yêu thương hắn thì sao?

Hắn làm sao hồi đáp? Hay lại lãnh đạm cự tuyệt, khiến cho nàng ta thương tâm thêm lần nữa?

Nếu vậy chẳng thà hắn để cho nàng ta nghĩ là hắn đã chết rồi còn hay hơn.
Hải Đồ Lạp hầu tước và một bọn binh sĩ Đào nguyên cũng có cảm ứng, ùa ra ngăn trở Mạc Băng Vân.

"Băng Vân tỷ, ở đây!" A Tuyết đột nhiên cao giọng kêu lên.

"Tiểu quỷ, ngươi..." Dương Chính không ngờ A Tuyết lại làm vậy.

Binh sĩ ngoài cửa đâu thể ngăn trở được Mạc Băng Vân, nàng ta chẳng tốn chút sức lực nào đã xông phá vào trong nhà.

Dương Chính biết lúc này cũng không thể tránh né, hắn thét lên:"Hải Đồ Lạp, để nàng ta vào, các ngươi lui hết đi."

Mạc Băng Vân ánh mắt nhìn thẳng lên tiểu lâu... Khi nhìn thấy hai thân ảnh trên đó, thân hình kiều diễm của nàng run lên, cơ hồ không dám tin.

Dương Chính nhìn nàng, nàng cũng nhìn lại Dương Chính.

Mấy năm không gặp, gương mặt nét cười của đối phương vẫn rõ ràng như xưa.

A Tuyết nhẹ nhàng phóng xuống, đáp lên một cụm trúc, chân nhẹ nhàng dùng sức, cả người đã hạ xuống bên Mạc Băng Vân. Nàng nắm lấy tay Mạc Băng Vân, kéo nàng công chúa quật cường kiêu ngạo đi lên tiểu lâu.

Một bước, một bước, một bước...

Mỗi một bước đều dài đăng đẵng, mỗi một bước đều khiến Mạc Băng Vân nội tâm dậy sóng.

Ba năm đợi chờ, nàng mong chờ hắn, nhớ hắn, đêm ngủ vẫn còn mộng thấy hắn.

Nhưng mà loại tình cảm đó chỉ đơn phương 1 mình nàng, đến lúc nàng thực sự nhìn thấy hắn nàng mới phát hiện những tư niệm cường liệt đó đều hóa thành mây khói.

Nàng không giống như A Tuyết không chút câu thúc lao vào lòng hắn, dung hóa trong vòng tay nồng nàn ấm áp của hắn. nàng không biết phải đối mặt hắn như thế nào, vì nàng chưa từng được hắn đáp ứng tình cảm của mình, ký ức ngọt ngào duy nhất giữa hai người chỉ là một đoạn lữ trình gian nan ở Hỏa Liên Hoa sơn mạch.

Chỉ vỏn vẹn nhiêu đó mà thôi.

Mạc Băng Vân vốn kiêu ngạo sao có thể thổ lộ tâm tình với 1 nam nhân chưa từng biểu đạt tình cảm với nàng.

Vì vậy, sau khi nàng lên tới đỉnh tiểu lâu thì chỉ yên lặng đứng nhìn nam nhân đó.

Dương Chính cảm thấy mình là nam nhân thì phải chủ động, hắn chào hỏi đầy vẻ thân sĩ:"Đã lâu không gặp, Băng Vân!"

Mạc Băng Vân mỉm cười nhìn hắn, nhìn gương mặt khắc sâu vào đáy lòng mình, trong lòng chợt chua xót, cố gắng đáp lễ:"Dương Chính, đã lâu không gặp!"

A Tuyết ngẩn ngơ nhìn hết người này đến người kia...

Nàng không ngờ hai người gặp nhau lại... bình tĩnh như vậy...

Nàng biết tính cách của Mạc Băng Vân ngoài lạnh trong nóng, so với nàng còn nóng bỏng hơn nhiều, nàng cho rằng Mạc Băng Vân sẽ khóc lớn hơn mình, bất chấp tất cả chạy tới ôm lấy Dương Chính... Nhưng mà, mọi thứ diễn ra đều không đúng, đều rất không đúng...

..........

Cuối cùng hai nàng đã rời khỏi tiểu lâu.

Ngồi trên xe ngựa, Nguyệt Như Tuyết đối diện với Mạc Băng Vân vẫn đang trầm mặc, cuối cùng nhịn không được hỏi:"Băng Vân tỷ, tỷ có chuyện gì không?"

Mạc Băng Vân vẫn còn ngơ ngẩn, lúc này mới giật mình, miễn cưỡng cười nói:"Chuyện gì?"

Nguyệt Như Tuyết than:"Tỷ còn giả vờ tới khi nào? Vừa rồi vì sao tỷ không nói rõ với Dương đại ca, hai người bọn tỷ... Không phải tỷ rất yêu thích huynh ấy hay sao?"

Ba năm nay chỉ có Nguyệt Như Tuyết biết Mạc Băng Vân thầm thương trộm nhớ Dương Chính.

Nhưng vừa rồi ở tiểu lâu hai người giống như bằng hữu thông thường gặp lại sau mấy năm, chào hỏi chẳng có gì nồng nhiệt.

Hai người vừa rồi chỉ nói chuyện phiếm, không có chút gì khác lạ.

Nguyệt Như Tuyết ở bên cũng thấy nóng lòng, nàng biết tính tình Dương Chính, nếu như Mạc Băng Vân không chủ động thì Dương Chính sẽ càng không chủ động.

Mạc Băng Vân đan những ngón tay vào nhau, cúi đầu xuống, thần tình vô
cùng phức tạp.

"Ài... Ta không hiểu được tỷ, rõ ràng yêu thích Dương đại ca, ly biệt ba năm giờ gặp lại thì làm ra dáng vẻ đó."

"Ta yêu thích thì đã sao? Ngươi không thấy hắn..." Mạc Băng Vân đau khổ vô cùng.

"Y làm sao?" Nguyệt Như Tuyết bình thản nói:"Tỷ cũng biết Dương đại ca ba năm trước có nhiều việc phức tạp với quốc gia tỷ, lại còn phái xuất Sư thứu đội truy sát huynh ấy... Tỷ lại là công chúa của Thương Nguyệt quốc, lẽ nào tỷ còn muốn Dương đại ca gặp tỷ phải nhiệt tình hơn sao?"

Mạc Băng Vân toàn thân rúng động:"Muội nói gì? Cái gì ám sát? Sư thứu đội ám sát y sao?"

"À, ca ca không cho ta nói, ba năm trước mặc dù cả ba quốc gia đều muốn đối phó y, nhưng chân chính xuất thủ chính là Sư thứu đội do Á Ca Nhĩ thống lĩnh, nếu như không phải y sớm đã dùng khôi lỗi thuật chế tạo thế thân thì sợ là bây giờ y đã chết."

Mạc Băng Vân đứng phắt dậy:"Phụ vương sao có thể ti bỉ như thế?"

Nguyệt Như Tuyết kéo nàng lại, bình thản cười nói:"Năm xưa Dương đại ca đánh bại quân đội của phụ thân tỷ, ông ta sớm đã hận y đến tận xương tủy, hành động như thế có gì kỳ quái? Huống gì còn có Vệ Nhung quốc và Lưu Vân quốc ở phía sau tương trợ, ông ta chắc chắn càng không thể bỏ qua cơ hội đó."

Hơn ba năm, tiểu nha đầu vô tư vô lự đã biến thành người nhìn xa trông rộng, chỉ là càng biết nhiều thì nàng ta càng thêm chán ghét bóng tối tà ác, nếu như có thể thì nàng càng muốn rời xa tất cả.

"Phụ vương tỷ rốt cục vẫn là phụ vương, vì vậy chuyện này tỷ đừng để trong lòng, Dương đại ca bảo ta giữ bí mật, chắc tỷ cũng không có chi làm lạ."

Mạc Băng Vân ngồi xuống, hít sâu một hơi, nàng tịnh không phải là đồ ngốc, giữa lợi ích giao nhau thì phụ thân nàng làm vậy về mặt đạo nghĩa tuy không tốt lắm nhưng tính lại thì cũng không sai gì. Dương Chính năm xưa đã giết biết bao quân sĩ Thương Nguyệt, hành động ti bỉ đó cũng không có gì khó đoán.

Hơn nữa, Thương Nguyệt vương chính là cha nàng, nàng liệu có thể làm gì được? Đó cũng là điều khiến nàng thống khổ nhất.

Yêu phải người không nên yêu, nhưng lại không thể khống chế tình cảm của mình.

Nguyệt Như Tuyết nhìn thần sắc của Mạc Băng Vân, trong lòng bất nhẫn, tới ngồi bên cạnh nàng, ôm vai nàng ôn nhu nói:"Băng Vân tỷ, hiện tại Dương đại ca đã trở về, cũng không còn là Ma thần tướng quân gì nữa, tỷ đâu cần phải để ý những chuyện xa xưa, phụ thân tỷ là phụ thân tỷ, còn tỷ là tỷ, Băng Vân tỷ là cân quắc nữ nhân tự nhiên phân biệt rõ lợi hại, Dương đại ca cũng không phải là hạng người tiểu nhân so đo, chỉ cần y không xung đột với phụ thân tỷ thì tỷ cần gì phải lo?"

Mạc Băng Vân được nàng an ủi, trong lòng lại nhen nhóm hy vọng.

"Bất quá..." Nguyệt Như Tuyết nói:"Việc Dương đại ca trở về bọn ta cần phải giữ bí mật, tuyệt không thể lộ ra ngoài, thân phận trước đây của y quá nhạy cảm, trong 3 năm nay đã có sắc thái truyền kỳ, lúc này y đột nhiên "sống lại" thì sẽ gây sóng gió rất lớn, phụ vương tỷ nhất định sẽ không bỏ qua. Vì vậy tỷ không thể tiết lộ bất cứ phong thanh gì, bằng không thì sẽ gây hại đến y, tới lúc đó... ta... ta sẽ không thể đứng nhìn."

Nguyệt Như Tuyết ngưng thần liễm khí, thần tình nghiêm túc vô cùng.

Mạc Băng Vân trịnh trọng gật đầu:"Ta nhất định sẽ không tiết lộ!"

..............

Có Nguyệt Như Tuyết là người trung gian, Đào nguyên và Thiên hoa bảo các đã đạt thành một loạt hiệp nghị đầu tiên.

Là đệ nhất phú thương Thương Nguyệt quốc, Thiên hoa bảo các có kênh thị trường quen thuộc và mạnh mẽ, hơn nữa cho dù Đào nguyên có tư sản không thể đong đếm thì cũng là người mới trong thương trường, về phương diện con người không thể so với họ. Đào nguyên và Thiên hoa bảo các liên hợp cũng là lợi ích cho cả hai bên.

Dương Chính cấp cho Hải Đồ Lạp tất cả quyền lợi, để hắn ra mặt tiếp xúc với Thiên hoa bảo các.

Đào nguyên cung cấp tài liệu thô cho Thiên hoa bảo các, điều kiện chính là Thiên hoa bảo các phải bao tiêu tất cả sản phẩm của Đào nguyên.

Có được hiệp nghị này, Đào nguyên đã vươn ra khỏi Hạo nhiên liên minh, thành lập cơ sở cho đế quốc kinh doanh sau này.

Ngoài ra, xưởng đóng thuyền đầu tiên của Đào nguyên cũng đã thành lập trong Hạo nhiên liên minh.

Cho dù không kể Kỳ tích hiệu là một bảo lũy trên biển khó thể định giá, nhưng các chiếc thuyền khác kết cấu bằng kim thiết so với bát ngôi thuyền thì còn rộng lớn hơn nhiều, tải trọng cũng hơn xa, kỹ thuật chế tạo nó cũng tương đối thành thục.

Xưởng đóng thuyền thành lập, Đào nguyên tất sẽ lũng đoạn nghề đóng thuyền trên toàn Nam đại lục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui