Ma Thần Tướng Quân

Hắn phóng ra, bọn Thụy Lệ tới giờ mới kịp phản ứng, vội vàng rút kiếm xông ra theo.

Dương Chính cầm Liệp huyết đao, dùng Liệp huyết đao pháp năm xưa từng chỉ dạy cho Tích huyết tiểu đội chém giết. Lộ đao pháp này rất thích hợp cho lúc liều mạng chốn sa trường, khi xuất thủ truy cầu một cỗ khí thế quyết tiến không lùi, đủ ba yếu tố nhanh, độc, chuẩn, đánh cho địch nhân phải khiếp đảm. Dương Chính vung đao chém giết như mãnh hổ sút chuồng, vừa xông ra đã chém hai tên hắc y nhân thành hai mảnh, máu tươi tung tóe, vừa khai trường chém giết đã khiến cho bọn chúng chấn động đến ngơ ngẩn.

Lúc chúng còn ngơ ngẩn thì Dương Chính đã chém chết thêm mười mấy người.

Tốc độ của hắn giống như cuồng phong, quét qua chỗ nào thì chỗ nấy máu thịt tung bay.

Không chỉ bọn hắc y nhân hồn phi phách tán, mà ngay cả bọn Thụy Lệ theo sau cũng lạnh run.

Dương Chính lúc này không giống như con người mà giống như một con mãnh thú cắn xé tất cả, loại sát lục chi khí này người thường căn bản không thể chịu được.

Chỉ ngắn ngủi có mười mấy giây, bọn hắc y nhân đã phát ra âm thanh kêu cha gọi mẹ liên tục, vội vàng quăng bỏ ba bốn chục thi thể chạy trốn khắp nơi, Dương Chính cũng không truy đuổi, chỉ lạnh lùng đứng nhìn.

Sơn đạo lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại mặt đất nhuộm đầy máu tươi và những đoạn thi thể tàn khuyết.

Dương Chính lau sạch vết máu trên Liệp huyết đao vào một thi thể, sau đó tra đao vào vỏ, quay người nhìn những nữ binh đang mắt chữ A mồm chữ O, thậm chí ánh mắt còn lộ vẻ khiếp sợ.

"Có phải cảm thấy ta quá tàn nhẫn không?" Dương Chính bình thản hỏi.

Bọn nữ binh cứng nhắc lắc đầu, từ dáng vẻ cũng biết họ không nói thật lòng mình.

Dương Chính cười vang:"Chinh chiến sa trường vốn là chuyện ngươi chết ta sống, cái nhân của đàn bà không thể tồn tại được. Ngươi đâm vào tim cũng là giết người, chém bay đầu địch nhân cũng là giết người. Vì sao ta lại chọn phương thức tàn nhẫn này? Vì lộ đao pháp này chủ yếu là một cỗ khí thế, cần phải hung hăng bạo lực. Dưới cỗ khí thế này đè ép, buộc đối phương phải chết một cách tàn khốc nhất, chấn nhiếp tinh thần địch nhân, có thể đả kích hai tầng, vừa trên nhục thể vừa trên tinh thần. Vì vậy, một khi sử dụng lộ đao pháp này cả bản thân ta cũng không thể khống chế được mình, không thể chọn lựa cách chết cho đối thủ, ta chỉ có thể dùng phương pháp đơn giản nhất, trực tiếp chém nát địch nhân trước mắt."

Bọn Thụy Lệ chừng như vỡ ra gì đó.

Dương Chính để cho họ suy nghĩ, tự mình đi cứu trị cho mấy nữ binh bị thương.

Sau khi trị liệu xong, bọn Thụy Lệ lắp bắp hỏi:"Thần y gia gia, ông có thể dạy bộ đao pháp này cho bọn ta không?"

"Các ngươi muốn học? Không sợ nó quá tàn ác sao?" Dương Chính biết lộ đao pháp này đối với nữ nhân mà nói thì quá mức bạo lực.

Thụy Lệ ánh mắt lộ vẻ kiên nghị:"Ta cảm thấy thần y gia gia nói rất có đạo lý, nếu như hôm nay không có ông thì sợ rằng người chết thảm chính là bọn ta, muốn giữ mạng trên chiến trường thì máu tanh một chút bọn ta nào có ngại gì."

"Bọn ta cũng thế!" Những nữ binh khác cũng thét lên.

Dương Chính gật đầu:"Các ngươi muốn học thì ta sẽ dạy, nhưng bây giờ phải đi nhanh lên, ta sợ bọn người đào tẩu đó sẽ dẫn đại quân đến."

"Bọn chúng rốt cục là ai?"

"Còn có thể là ai? Chúng là binh sĩ của Tây Nam quân hệ, ngoài sáng không thể giết người thì chỉ có thể âm thầm giết chết thần y ta đây mà thôi." Dương Chính giống như vô sự nói, hiện tại hắn hiện diện đủ để ảnh hưởng đến thế lực hai bên.

Đoàn người chôn cất cho những tỷ muội đã chết xong, vội vàng lên đường đi tiếp.

Họ không đi đường thẳng mà chọn con sông lớn gần đó, thuê một chiếc thuyền hàng đi tới Đức Khắc Lan.

Trên thuyền, Thụy Lệ ngồi bên Dương Chính, hôm nay Dương Chính khiến cho bọn họ ngạc nhiên vô cùng, một y sinh từ hòa cứu người vô số chợt biến thành một ma vương sát nhân đáng sợ, hai hình ảnh trái ngược này khiến cho người ta có cảm giác rất hoang đường.

"Trên mặt ta nở hoa sao?" Dương Chính cười hỏi.

Thụy Lệ mặt nóng ran, nhịn không được nói:"Thần y gia gia, ông nói ông từng tòng quân, ta đoán ông lúc trước nhất định là một tướng quân."

Trực giác của nữ nhân thực là đáng sợ.

Dương Chính lần này lại nghiệm ra điểm này, hắn im lặng không nói gì, chỉ nhìn dòng sông nước chảy vàng đục...

.........

Đức Khắc Lan, Dương Chính đang cứu trị cho những người bị thương chợt nghe tiếng huyên náo.

Hồng nương tử thân vận nhung trang bước vào.

Đây chính là lần đầu tiên hắn gặp Hồng nương tử sau ba năm, cho dù hắn đi về ba quặng mỏ lớn nhiều lần nhưng đều chỉ nhìn lướt qua.

Cho dù sớm biết sẽ gặp lại nàng ta ở Uy Cổ Lan này nhưng sát na gặp mặt Dương Chính cũng không khỏi thất thần.

So với Hắc Diệu Hoa thì mỹ nữ tính cách đặc biệt này tự nhiên có một vị trí quan trọng hơn nhiều.

Gặp lại nàng ta cũng có thể coi như gặp lại cố nhân, chỉ là không gặp nhau với thân phận ngày xưa.

Khôi giáp và thanh đao trên người Hồng nương tử rất quen thuộc, chúng chính là năm xưa hắn dùng Hắc huyền tinh chế thành. So với 3 năm trước thì anh tư hào sảng đặc biệt của Hồng nương tử vẫn không chút biến đổi, lại còn có dáng vẻ tướng quân thống lĩnh hơn 3.000 người, gương mặt không còn chút gì giống như đạo tặc, mà lại còn có khí chất của những người luôn ở trên, khiến cho những nam nhân nhìn thấy đều muốn chinh phục.

Nghĩ đến chuyện nữ nhân giống như chiến thần này bị đè xuống dưới thở hổn hển, thực sự là một dụ hoặc không nhỏ.

Lúc nhìn thấy bóng lưng Dương Chính, nàng ta sát na cũng thất thần.

Dương Chính quay đầu lại, nàng ta ánh mắt có chút thất vọng, dịch dung thuật của hắn đã đến mức thật giả khó phân, Hồng nương tử không thể nào nhận ra,

"Ông là thần y Diệp Chính?" Hồng nương tử trấn định tâm thần, ôn nhu hỏi.

Tư thái này nàng chưa từng hiển lộ với bất kỳ nam nhân nào, chỉ là những gì Dương Chính đã làm cho Ma thần quân đủ khiến cho nàng tôn trọng.

"Đúng vậy, tướng quân chắc là Hồng nương tử? Ta sớm đã nghe thấy đại danh, hôm nay gặp mặt, quả nhiên phong thái kinh người."

"Lão tiên sinh cười chê rồi, ta sớm đã muốn gặp ông, chỉ là chiến sự bận rộn, hôm nay mới rảnh rỗi một chút, nghe nói lúc lão tiên sinh trên đường tới đây đã bị bọn Tây Nam quân tập kích."

"Một bọn phế vật, không có gì đáng nói." Dương Chính mỉm cười nói.

"Lão tiên sinh nghỉ ngơi một lúc!"

Lúc Hồng nương tử ngồi xuống, nàng ta nhướng mày, Dương Chính nhìn ra được dáng vẻ mệt mỏi của nàng, quan tâm hỏi:"Tướng quân bị thương phải không?"

"Cũng không phải bị thương, chỉ là bệnh cũ, mỗi lần trời mưa lạnh lẽo thì xương sống của ta rất đau."

"Không bằng để lão hủ xem thử." Dương Chính đoán nàng ta chính là do bệnh tình tích lũy từ lâu, khả năng lớn là bị viêm khớp.

Đại danh thần y của Dương Chính sớm đã truyền khắp Uy Cổ Lan, Hồng nương tử suy nghĩ một lúc rồi nói:"Vậy phải làm phiền lão tiên sinh rồi."

Dương Chính giúp nàng cởi bỏ khôi giáp. Hồng nương tử chỉ mặc nội y, dáng vẻ càng thêm bốc lửa, Dương Chính không thể không thừa nhận thân thể nàng ta mang một vẻ đẹp hoang dã, giống như một con báo đang nghỉ ngơi, các đường cong đều rất động lòng người.

Dương Chính nhẹ nhàng cởi áo lót của nàng ra, các đường cong phía sau lọt vào mắt hắn, thân thể thon dài gọn ghẽ, eo mông cong vút giống như hồ lô, làn da màu lúa mạch trơn mịn như đang phát sáng. Hắn trấn định tinh thần, đưa tay lên sờ thử, nhưng Dương Chính vẫn cảm giác thân thể Hồng nương tử khẽ run lên.

Nếu như không phải Dương Chính dáng vẻ giống như một lão nhân hiền hòa thì HỒng nương tử tuyệt không chịu cho hắn chạm vào người, cho dù như vậy thì sức nóng trong bàn tay Dương Chính cũng khiến cho có cảm giác khó tả.

Dương Chính nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng nàng, sau đó hỏi cảm giác của Hồng nương tử, nếu chỗ nào nàng cảm thấy đau thì hắn lại xoa bóp ngay chỗ đó, dị lực ấm nồng theo ngón tay hắn tiến vào trong cơ thể Hồng nương tử, nàng tức thì cảm thấy như đang ngâm mình trong suối nước nóng, cả người thoải mái vô cùng.

Hồng nương tử chinh chiến nhiều năm, bệnh tật chồng chất, Dương Chính đả thông xương cốt cơ hồ khiến cho xương sống nàng biến đổi hoàn toàn, nếu như không phải thủ pháp của Dương Chính khiến nàng rất thoải mái, hiệu quả lại rất tốt thì nàng đã ngăn hắn lại.

"Ta xem ra ta phải khám toàn thân ngài, tướng quân ngài nằm lên giường đi." Dương Chính cảm thấy Hồng nương tử không chỉ có bệnh cũ mà thôi.

"Ta... Sao... Toàn thân?" Hồng nương tử cảm thấy hổ thẹn.

"Tướng quân, ta là y sinh, lúc trị bệnh ngài đừng nghĩ nhiều, bệnh căn của ngài nếu như không trừ thì tương lai sẽ rất nghiêm trọng." Dương Chính ôn hòa nói.

Hồng nương tử nhìn ánh mắt Dương Chính, đột nhiên nói:"Lão tiên sinh rất giống một vị cố nhân của ta, đặc biệt là đôi mắt."

Dương Chính kinh hãi, lúc này hắn không dám tránh né ánh mắt đối phương, bằng không thì sẽ làm gia tăng hiềm nghi.

May mà Hồng nương tử nói xong thì cũng nằm xuống giường.

Dương Chính đưa tay vuốt dọc xuống dưới, lúc vuốt qua cặp mông cong vút như vầng trăng khuyết thì hắn nhẹ nhàng ấn xuống, dị lực tiến vào, Hồng nương tử nhịn không được rên nhỏ một tiếng, cảm giác này khó thể hình dung, nàng sắc mặt đỏ bừng, cắn lấy chiếc khăn, không dám nhìn Dương Chính.

Dương Chính không hề cố ý chiếm tiện nghi, chỉ là xoa bóp toàn thân tất khó mà không đụng tới những chỗ nhạy cảm, hắn lấy câu "lòng thầy thuốc như cha mẹ" để tự an ủi mình. Sau một thời thần, Dương Chính mới tiêu trừ hết bệnh tật trên người Hồng nương tử, lúc này nàng ta quá mức thoải mái nên đã ngủ đi, phần nữa cũng do Dương Chính dùng dị lực thôi miên. Đến khi tỉnh lại, nàng ta nhất định sẽ thoát thai hoán cốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui