Ma Thần Tướng Quân

Nhan Ngọc không hề để ý đến mình đang lõa thể, cười vui vẻ nói:"Đã lâu không gặp..."

Thánh điện Hắc nguyệt sứ mấy năm không xuất hiện và Vân Trung Quân mới vốn là cừu địch trong vận mệnh không ngờ lại gặp nhau ở đây, hơn nữa thần thái của cả hai cũng không giống như chuẩn bị xuất thủ.

Tích Nguyệt nở nụ cười kiều mỵ, cơ hồ khiến cho vạn vật đều ảm đạm.

"Tiểu Nhan nhi, tỷ tỷ ta làm phiền ngươi sẽ tắm gội ở đây rồi."

Nhan Ngọc cười cười ngồi lên một tảng đá.

"Gần đây buồn chán quá, Tích Nguyệt tỷ tỷ có gì chơi đùa không?"

"Đây là cái gì?" Tích Nguyệt chú ý đến cái hộp đen đang lơ lửng trên không, vừa nhìn thấy nó tâm thần nàng liền bị hấp dẫn, điều này khiến cho Tích Nguyệt rất ngạc nhiên, bọn họ vốn là tồn tại tiếp cận với thần linh, sớm đã không bị những đồ vật trên thế gian thu hút, nhưng cái hộp này lại khiến nàng cảm thấy hiếu kỳ, đủ thấy nó không phải là vật phàm.

"Lão gia hỏa cho ta." Nhan Ngọc đắc ý nói.

Tích Nguyệt cả cười:"Đúng là quái dị, Vân Trung Quân truyền thừa không biết bao nhiêu năm tháng, nhưng chưa hề có ai dám gọi "phụ thần" sáng tạo ra họ như vậy cả, con nhóc nhà ngươi rốt cục là bị gì mà dám xưng hô như thế? Ta thật sự muốn xem dáng vẻ của lão bất tử ở Vân Trung Thành khi nghe ngươi gọi lão như thế ra sao."

Nhan Ngọc bĩu môi, tỏ vẻ lười nhác không thèm trả lời.

Từ hai năm trước bọn họ gặp nhau, một Vân Trung Quân tính cách đại biến, một yêu nữ khó lòng nắm bắt sau khi xác định không làm gì được nhau thì đã có quan hệ kỳ quặc như thế.

Họ không giống bằng hữu, cũng không giống địch nhân.

Cũng giống như người ở trên đỉnh núi cao tịch mịch gặp được người khác, cho dù là xa lạ nhưng vì quá tịch mịch nên vẫn có giao tình.

Tích Nguyệt tới gần chiếc hộp, vừa nhìn thấy con mắt trên hộp đầu óc chợt chấn động.

Đến lúc nàng phản ứng trở lại thì phát hiện tay của mình cơ hồ đang muốn mở chiếc hộp ra. Tích Nguyệt kinh hãi, nhảy lui lại một bước, không dám nhìn vào con mắt trên đó nữa.

Nàng ta thần sắc ngưng trọng:"Chiếc hộp này thật cổ quái, khiến cho người ta vừa nhìn thấy liền muốn mở ra."

Nhan Ngọc cười ha hả:"Vậy thì cứ mở ra đi."

Nàng nói vậy càng khiến cho Tích Nguyệt hoài nghi hỏi:"Lão gia hỏa không nói cho ngươi biết trong đó có gì sao?"

Nhan Ngọc cười hi hi:"Có, nhưng ta không nói cho ngươi biết."

"Thôi được, tỷ tỷ cũng không muốn biết..." Tích Nguyệt phất tay áo, tránh xa chiếc hộp.

Cho dù nàng nói vậy nhưng cảm giác hiếu kỳ càng lúc càng tăng lên, bất quá nàng vốn là Thánh điện Hắc nguyệt sứ, lập tức cảm giác được có điểm không hay, liền quyết định không chạm tới chiếc hộp đó. Nàng vốn đã sống hơn vạn năm, sớm đã qua cái tuổi xung động rồi.

Nhan Ngọc nhìn thấy nàng không lý tới, đưa tay hút chiếc hộp tới, cảm giác lạnh lẽo từ chiếc hộp truyền tới xúc giác của nàng.

Ánh mắt Nhan Ngọc càng lúc càng sâu thẳm...

Đột nhiên nàng vung mạnh tay phải, ném chiếc hộp đi. Chiếc hộp đen vẽ thành một đường cong, rơi xuống thác nước, tức thì bị cuốn phăng đi.

"A, ngươi..."

Tích Nguyệt cơ hồ muốn vung tay đoạt lấy chiếc hộp, bất quá cuối cùng nàng vẫn khắc chế được xung động kỳ dị đó.

Nhìn dáng vẻ không chút biểu tình của Nhan Ngọc, Tích Nguyệt thực sự không rõ nàng ta có biết thứ gì có trong hộp hay không.

.......

Môn Đức cúi người đi trên đường, đôi mắt nhỏ dài cẩn thận quan sát xung quanh.

Lúc y đi vào thành trấn, những người gặp y đều hành lễ, vì Môn Đức chính là thần phủ của giáo đường duy nhất của 3 trấn gần đây.

Vì địa vị siêu nhiên của Thánh Hỏa Giáo ở Bắc đại lục nên những nhân viên giáo chức đều được mọi người tôn trọng và kính sợ vô cùng, thậm chí ngay cả nhân viên chính phủ gặp họ cũng phải lễ nhượng ba phần.

Nhưng cũng vì sự tôn kính quá mức mù quáng này nên đã khiến một số nhân viên thần chức phẩm hạnh suy đồi.

Môn Đức là kẻ tham vặt, lòng dạ cũng không hề rộng rãi.

Sắc trời dần tối, Môn Đức rốt cục đã về tới cổng lớn của giáo đường.

Y vội vàng tiến vào, sau đó đóng chặt cửa.

Tu nữ Toa Lạp nhìn thấy Môn Đức đi vào gọi:"Môn Đức thần phủ, ông cầm gì đó?"

"Không có gì..."

Môn Đức cước bộ có chút rối loạn, đi về phòng mình.

Toa Lạp và Môn Đức là hai nhân viên thần chức của giáo đường sở tại, cho dù Toa Lạp thân hình có chút mập mạp, gương mặt cũng đầy tàn nhang, tuổi tác cũng không còn nhỏ nhưng cô nam quả nữ sinh sống với nhau lâu dài thì bọn họ cũng đã phát sinh quan hệ.

Nếu như bình thường Môn Đức về giờ này, hơn nữa xung quanh còn không có ai thì y nhất định sẽ chọc ghẹo Toa Lạp vài câu.

Môn Đức hôm nay có chút khác thường.

Toa Lạp nhìn thấy rõ ràng y ôm một cái bao lớn trong lòng.

"Lẽ nào tên này lén lút lấy được hối lộ, muốn nuốt một mình sao?" Toa Lạp giận dữ.

Môn Đức vốn tham vặt, một ít tiền thu về không nói với mụ ta thì còn được, đằng này cả một bao lớn mà y lại không hề hé răng, Toa Lạp càng nghĩ càng giận.

Toa Lạp gác cây chổi phía sau cổng, chờ một lát rồi lén bước nhẹ theo Môn Đức về phòng y.

Mụ đã hạ quyết tâm, nếu như Môn Đức thật sự có được một bao lớn đựng tiền, hơn nữa còn định ăn một mình thì sẽ cướp lấy, mụ ta không sợ y, Môn Đức thân thể gầy ốm, sức lực không bằng mụ.

Đến bên ngoài phòng thần phủ của Môn Đức, cửa chính và cửa sổ đều bị đóng kín, Toa Lạp tịnh không gấp gáp, bình thường mụ phụ trách quét dọn giáo đường, đối với kiến trúc tòa giáo đường này thì nắm rõ như lòng bàn tay, mụ biết gian phòng của Môn Đức có một cái lỗ khóa sét rỉ.

Toa Lạp tới lỗ khóa đó, cúi người quan sát tình cảnh bên trong.

Trong phòng chỉ đốt một cây nến.

Môn Đức đứng trước cái bàn duy nhất trong phòng, hai má đỏ bừng, đôi mắt như lồi ra, dáng vẻ vô cùng hưng phấn.

Trên bàn là một cái hộp màu đen mà y vừa mới lấy ra trong cái bao lớn.

Nhìn thấy chiếc hộp đó, Toa Lạp đột nhiên cảm thấy đầu óc chấn động, hô hấp cũng trở nên gấp rút.

Khi Môn Đức run rẩy đưa tay cầm chiếc hộp lên thì Toa Lạp đã nhịn không nổi, xô mạnh cánh cửa gỗ ọp ẹp xông vào. Môn Đức giật mình đến nhảy dựng lên, quay đầu nhìn lại, đôi mắt y vằn lên những tia máu, lồng ngực lép kẹp cũng phập phồng, quát lớn:"Ai cho bà vào đây?"

Toa Lạp căn bản không coi lời nói của y ra gì, xông thẳng tới giật lấy chiếc hộp.

Lúc này mụ ta giống như một con mèo cái phát điên xông tới, Môn Đức vội vàng giữ cứng chiếc hộp lại.

Bốn bàn tay cơ hồ đồng thời nắm lấy hai góc của chiếc hộp giằng co lẫn nhau. Môn Đức đã cố hết sức, gân xanh nổi lên khắp mặt và tay nhưng sức lực của y vẫn không bằng Toa Lạp, dần dần đã bị sút tay.

"Con mẹ ngươi!"

Môn Đức đá thẳng vào bụng của Toa Lạp, mụ ta bất ngờ, bị đá trúng đau điếng gập người lại, Môn Đức nhân cơ hội giật lấy chiếc hộp chạy ra ngoài cửa.

Toa Lạp chụp lấy chiếc ghế ném về phía Môn Đức.

Chiếc ghế đập thẳng vào lưng Môn Đức, y ngã lăn ra đất như chó ăn phân, chiếc hộp cũng bị sút tay văng ra.

Toa Lạp xông ra ngoài, tròng mắt khuếch tán giống như linh hồn đã thất tán.

Lúc mụ ôm lấy chiếc hộp chuẩn bị chạy thì chợt lưng nhói đau.

Toa Lạp ngã lăn ra, trên lưng máu tươi như suối. Môn Đức hai mắt đỏ ngầu điên cuồng cầm chủy thủ đâm vào lưng mụ, vừa đâm vừa gầm:"Dám cướp đồ của ta, dám cướp đồ của ta..."

Máu tươi theo lưỡi chủy thủ phun trào, ướt đẫm cả thân hình mặt mũi của Môn Đức.

Môn Đức lúc này giống như đã phát điên, đâm nát lưng của Toa Lạp rồi mới thôi, y lại gỡ tay Toa Lạp lấy lại chiếc hộp. Không ngờ Toa Lạp dù chết, hai mắt trợn tròn nhưng vẫn siết chặt lấy chiếc hộp, Môn Đức gỡ ra mấy lần đều không được, bèn dùng chủy thủ chặt luôn hai tay của Toa Lạp.

Lúc y lấy lại được chiếc hộp thì cất tiếng cười như điên dại.

Con mắt trên chiếc hộp dính đầy máu tươi, lấp lánh ánh sáng yêu dị.

Môn Đức run rẩy mở chốt khóa hộp.

Coong một tiếng vang lên.

Chiếc hộp mở bung ra, tim của Môn Đức chợt đập mạnh, một cơn gió chợt thổi tung mái tóc của y.

Lúc y nhìn kỹ lại thì chiếc hộp đã trống không, y đưa tay sờ soạng bên trong nhưng vẫn không có gì...

Hơn nữa, lúc này hai mắt y dần dần thanh tỉnh, tâm tình kích động vừa rồi cũng tiêu tan.

Y nhìn Toa Lạp gục ngã trong vũng máu, kinh hoàng la lên...

...........

Bên ngoài giáo đường, người vây quanh dày đặc, quan trị an dẫn quân đội tiến vào trong, bắt Môn Đức theo tội mưu sát.

Môn Đức hai mắt đờ đẫn, cơ hồ sụp đổ bị trói giải ra khỏi giáo đường.

Đụng tới án kiện của thần phủ, quan viên địa phương đều không thể tự quyết định, chỉ có thể chờ quan viên cao tầng của Thánh Hỏa Giáo tới giải quyết.

Trên ngọn cây lớn cách giáo đường không xa, hai thân ảnh sáng như ánh trăng thủy chung vẫn quan sát từ đầu đến cuối.

Một người trong đó nói:"Không phải ngươi nói ngươi biết thứ có trong hộp sao? Vì sao vẫn tới đây xem?"

Thân ảnh kia cười nói:"Tỷ tỷ không phải là chẳng quan tâm sao? Vì đâu mà tới đây quan sát?"

Thanh âm ban đầu nói:"Ngươi có nhìn thấy thứ gì trong hộp không?"

Thanh âm nhỏ hơn đột nhiên trầm xuống:"Tà ác..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui