Dương Chính lúc nghe được tin tức bệnh dịch bạo phát ở Bắc đại lục thì vội vàng bỏ hết tất cả, chuẩn bị đi tới Đào nguyên đảo.
Thụy Thu và hắn rời xa nhau đã thành thói quen, nàng chỉ dặn hắn cẩn trọng rồi thôi, nàng suy cho cùng cũng không phải là nữ nhi thường tình.
Không phải nàng không nhớ hắn, mà là không thể ở gần nhau mãi.
Hai người đều hiểu rõ nhau, tương tư năm tháng dài đăng đẵng cũng là một loại sinh sống, hợp ít tan nhiều cũng là một cách sống mà thôi.
Cho dù lòng không nỡ, họ cũng cười nói hẹn ngày gặp lại.
Dương Chính lên đường trở về Đào nguyên.
Một tháng sau, Dương Chính đã đến Đào nguyên đảo.
Hiện tại tuyến đường hàng hải thông thương Nam Bắc đại lục bằng Kỳ tích hiệu thì thời gian này là nhanh nhất.
Tác Bối Áo Phu dẫn quan viên ở Đào nguyên ra bến cảng nghênh tiếp.
Vì sự vụ ở Nam đại lục nên Dương Chính đã lâu chưa trở về đây, nhưng hắn thông qua tin tức từ Ảnh tử bộ đội cũng biết được tình hình phát triển của Đào nguyên, bất quá loại phát triển này nếu không tận mắt nhìn thấy thì chắc chắn sẽ kinh ngạc không thôi.
Lúc này Đào nguyên đã được cải tạo hoàn toàn thành một thành thị trên biển.
Bến cảng mở rộng gấp đôi, xung quanh đều dùng đá xanh để chắn gió chắn sóng, cấu trúc bên ngoài của Đào nguyên là một con đê dài, bên trong đê đã khai khẩn thành từng mảnh ruộng, giờ đây đã trổ lúa xanh mướt, trải dài ngút ngàn. Bốn con đường rộng đủ để xe tứ mã từ bốn phía tiến vào trong Đào nguyên đảo, cứ cách 300 mét lại có một bảo lũy nhỏ, hộ vệ sâm nghiêm.
Trên bình nguyên mỹ lệ năm xưa, rất nhiều nhà cửa được xây dựng, nhiều tòa kiến trúc hoành vĩ cũng đã được dựng nên.
Tảng cự thạch năm xưa Dương Chính dùng kiếm khắc lên hai chữ "Đào nguyên" đã được tôn tạo thành một cái gò cao, chỉ cần đi qua đường thì thứ đầu tiên người ta nhìn thấy chính là khối đá này.
Dương Chính gấp gáp nên không kịp thăm thú phong quang của thành thị, chỉ thấy nơi nơi nhiệt náo phồn hoa, không thua gì bất kỳ thành thị nào của Bắc đại lục.
Ở trung ương Đào nguyên thành có một tòa Thần điện hoành vĩ, trên quảng trường chính là một bức tượng Ma Thần Tướng Quân khổng lồ, Ma Thần giáo tịnh không chỉ phát triển ở Vệ Nhung quốc mà cũng không ngừng khuếch trương ở tại nơi này.
Thần dân đón đường hoan nghênh, tịnh không vì Dương Chính đã rời đi rất lâu mà quên nam nhân đã sáng tạo kỳ tích này.
Dương Chính cùng một số quan viên Đào nguyên tiến vào trong đại sảnh nghị sự ở bên Thần điện.
Đây là nơi cơ cấu lãnh đạo cao nhất của Đào nguyên nghị sự, đại sảnh toàn bộ đều dùng Hán bạch ngọc điêu khắc thành, chỉ cầu thang cũng đã hơn trăm bậc.
Dương Chính hoàn toàn dùng thiết kế Thượng pháp viện của địa cầu xây dựng nơi này, ở giữa đại sảnh trang trọng có một tiêu ký của Đào nguyên, chính là một thanh kiếm rực cháy trên cái đế màu lam sẫm, khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy kính sợ.
Mọi người lần lượt đi vào bên trong.
Sau khi ngồi xuống mọi người không còn khách sáo, trái lại vẻ mặt còn rất nghiêm túc.
Dương Chính nói ngay vào việc:"Nói cho ta biết tình hình dịch bệnh hiện tại."
Một đại pháp sư ở bên Tác Bối Áo Phu mang một quả Ký ức pháp cầu để trước mặt Dương Chính, ma lực dũng động, trên pháp cầu xuất hiện từng tình cảnh vô cùng thê thảm.
Thôn trang bị diệt tuyệt, thi thể rữa nát chất đống, người người bị truyền nhiễm gào khóc thống khổ...
Dương Chính đôi mày càng lúc càng nhíu chặt lại.
Đại pháp sư nói:"Tướng quân, hiện nay Bắc đại lục trừ Tây bộ còn chừng 1/3 địa phương là chưa phát hiện dịch bệnh, ngoài ra chỗ nào cũng có, nhân số tử vong không thể đoán được, hạ quan ước tính ít nhất cũng hơn 100 vạn người..."
"3 tháng... 3 tháng đã chết trên 100 vạn người..." Dương Chính kinh hãi vô cùng.
Hắn trước đây sinh sống ở địa cầu, y học phát triển có thể giúp nhân loại nhanh chóng khống chế dịch bệnh một cách hữu hiệu, căn bản bệnh dịch chỉ bùng phát trong 1 phạm vi nhỏ, vì vậy hắn chưa từng trải qua trận ôn dịch nào khủng bố như vậy.
Nhưng lịch sử địa cầu thực sự đã xảy ra rất nhiều ôn dịch quy mô lớn, người Mông Cổ dùng bệnh dịch hạch giết sạch hơn nửa nhân khẩu châu Âu vào thế kỷ 13, thế kỷ 18 Tây Ban Nha lại gieo rắc bệnh đậu mùa ở châu Mỹ khiến cho nhiều chủng tộc bị diệt tuyệt, chỉ là Dương Chính chưa từng trải qua nên cũng không ghi nhớ nhiều.
Dương Chính cố sức nhớ lại các bệnh truyền nhiễm trong ký ức.
Xuất hiện mụn nhỏ, xuất hiện các đốm, toàn thân rữa nát.
Bệnh dịch tả? Đậu mùa? Sốt xuất huyết?
Hắn không phải y sinh chuyên nghiệp, căn bản không thể xác nhận, chỉ có thể tìm cách ngăn chặn bệnh dịch phát triển nhanh chóng, tuyệt không thể để nó lan ra, càng không thể để cho nó lan đến Đào nguyên đảo.
"Tình hình Đào nguyên hiện tại thế nào?"
"Trước mắt chưa hề phát hiện bệnh dịch."
"Không được lơi lỏng, phải kiểm tra mỗi ngày, còn phải khống chế lượng người ra vào, tất cả hoạt động thương nghiệp với Bắc đại lục đều phải dừng lại, những người hiện tại đang ở Bắc đại lục đều phải tiến hành kiểm tra thân thể nghiêm ngặt, không cho bất kỳ ai vào biển, lấy Đào nguyên đảo làm trung tâm, mỗi hòn đảo bên ngoài đều phải tiến hành cách ly quan sát trong 1 tuần lễ xem trước khi có người lên và sau khi có người lên không ai phát bệnh thì mới cho tiến nhập Đào nguyên..."
Dương Chính đưa những phương pháp dự phòng hắn có thể nghĩ ra chỉnh lý tất cả, sau đó ban bố điều lệ, nhanh chóng thông báo cho từng người ở Đào nguyên.
Trước mắt, bệnh dịch lần này còn chưa tìm được biện pháp trị liệu.
Hơn nữa thời gian trôi qua, càng có nhiều loại bệnh sinh ra, Dương Chính không ở lại Đào nguyên bao lâu thì đã đi đến Huyết san hô đảo.
Tình hình trước mắt, hắn trước tiên không thể để cho bất kỳ ai mang bệnh tiến nhập Đào nguyên, bằng không bao nhiêu tâm huyết cùng bao nhiêu hy vọng về mái nhà tươi đẹp của mọi người ở đây sẽ nhanh chóng tiêu tan.
Đây là một trận chiến gian nan phi thường, Dương Chính không thể thất bại được.
Huyết san hô là hòn đảo cách xa Đào nguyên nhất, người nơi này toàn bộ đều di tản sang những hòn đảo khác của Đào nguyên, Dương Chính tập hợp một số y sinh và mục sư ở Đào nguyên tới nơi này.
Hắn bảo bọn họ để lại di thư trước, đây là khảo nghiệm gian nan với họ, đây cũng là một trận chiến lâu dài, hơn nữa Dương Chính cũng ở cùng họ, mọi người đều ôm quyết tâm không thành công cũng thành nhân.
Dương Chính trước tiên thiết kế các loại trang phục phòng hộ, găng tay, khẩu trang, sau đó dùng cao su chế biến, cho công nhân Đào nguyên liên tục chế tạo.
Một ngàn bộ trang phục phòng hộ đầu tiên được đưa đến Huyết san hô đảo.
Dương Chính đưa cho những nhân viên y hộ mỗi người một bộ, lại bắt phải tiêu độc hàng ngày.
Lúc này nhân thủ Đào nguyên ở đại lục đã nhận được tin tức, bắt đầu rút lui.
Ở một ngư thôn nhỏ tại Âu Đăng vương quốc, mỗi ngày đều có người Đào nguyên từ các nơi ở Bắc đại lục đi đến, Dương Chính phái y sinh ở đây tiến hành kiểm tra cách ly, chỉ những người nào trong một tuần lễ không phát bệnh mới được đưa đến Huyết san hô đảo, sau đó tất cả đều ở trên Huyết san hô đảo 1 tháng.
Sau khi xác nhận những người này không mang mầm bệnh thì mới đưa họ tới những phân đảo của Đào nguyên, hơn nữa trên những đảo này cũng tiến hành kiểm tra cách ly y như lần trước một lần nữa để đảm bảo vạn vô nhất thất.
Sau 1 tháng, trong những người bị cách ly ở Huyết san hô đảo cuối cùng đã có một người bị bệnh.
Dưới nách y có một mụn cứng.
Dương Chính liền ra lệnh cách ly người này, hắn mỗi ngày đều mặc trang phục phòng hộ tới quan sát y.
Hắn biết được nguyên nhân người này bị bệnh là do bất cẩn bị chó hoang cắn trên đường.
Lúc đó y ở trong ngư thôn nhỏ cách ly rất lâu cũng không phát bệnh, cứ ngỡ đã qua khỏi kiếp nạn, nào ngờ cuối cùng bệnh lại phát ở Huyết san hô đảo.
Từ lúc bị chó hoang cắn tới nay đã chừng 2 tháng, Dương Chính ngạc nhiên vô cùng, xem ra loại mầm bệnh này cuối cùng đã biến chủng, tiềm phục trong người một thời gian dài.
Hắn liền ra lệnh Đào nguyên cảnh giới hơn nữa, từ giờ trở đi bất kỳ ai trở về cũng không được tiến nhập phân đảo, tạm thời cứ cư trú ở trên Huyết san hô đảo.
Vì Dương Chính rất có uy vọng, không ai dám dị nghị gì, những người Đào nguyên này hiểu rõ, nếu như chính mình mang mầm bệnh tiến vào Đào nguyên thì sẽ mang lại tai nạn chết người cho thân nhân bằng hữu của mình, tội danh không thể nào tha thứ được, cho nên rất nhiều người dù thông qua kiểm tra vẫn chủ động ở lại, gia nhập vào đội ngũ giúp việc.
Bệnh nhân bị chó hoang cắn chống chọi chưa đến 1 tháng thì đã bắt đầu xuất hiện bệnh chứng, bệnh tình của y nhanh chóng vô cùng, vô luận Dương Chính hay y sinh nghĩ hết biện pháp thì một tháng sau, bệnh nhân vẫn đau đớn chết trên giường bệnh.
Toàn thân y đầy những khối u cứng, lúc chết còn kêu rên một ngày một đêm.
Tất cả y sinh đều rơi lệ, vì giận mình vô năng, vì khổ nạn đồng bào phải gánh chịu.
Dương Chính bỏ trang phục phòng hộ và khẩu trang vào nước sôi, im lặng đi ra ngoài, đứng trên một khối nham thạch tựa vào bờ biển nhìn ngắm Lam Mộng hải, hắn chợt cảm thấy cổ họng đầy uất khí muốn thổ ra.
Một tuần trước, bệnh nhân không chịu khổ đau đớn hành hạ đã không ngừng van xin hắn:"Tướng quân, ta chịu hết nổi rồi... Cho ta được chết thống khoái đi, ta chịu hết nổi rồi... Giết ta đi, giết ta đi!"
Nếu như không dùng dây trói y lại thì y sớm đã tự sát rồi.
Vì để kiểm tra bệnh nhân triệt để, Dương Chính chỉ có thể rơi lệ nắm tay y khuyến khích:"Huynh đệ, cố lên! Cố lên..."
Hắn ép huynh đệ của mình cố gắng chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn không tra được manh mối nào, trái lại còn phải chống mắt xem y đau đớn rữa nát mà chết.
"A a a aa a...."
Dương Chính ngẩng lên trời gầm lớn, hắn hai tay ôm đầu, đau xót cực điểm.
"Dương..." Có người từ phía sau tới ôm lấy hắn, thanh âm rưng rưng:"Đừng vậy mà, Dương, đừng vậy mà."
Dương Chính bỏ tay ra, nhìn lại nữ nhân đang ôm hắn, khóe miệng cười đầy vẻ thê lương:"Mã Đức Liên Na, không cần lo cho ta, ta chỉ là hơi khó chịu một chút. Ta không ngã gục đâu, bọn ta đã phấn đấu rất lâu, trừ tử vong ra thì ta không nghĩ ra bất kỳ lý do nào để bỏ cuộc."
Hắn vuốt mái tóc ngắn màu vàng của nàng nói:"Về Đào nguyên đảo đi, phụ thân cô rất lo lắng cho cô đó."
"Ta không đi!" Mã Đức Liên Na quyết liệt.
"Cô đúng là dưa ngốc!" Dương Chính cũng không khuyên nhủ thêm.
Lúc này bất kỳ người Đào nguyên nào cũng có quyền chọn lựa, bọn họ chọn lựa đối diện với tai nạn càng khiến cho Dương Chính cảm thấy an tâm hơn.
Đứng trước những dịp khiến cho những mặt trái tà ác xấu xa của nhân loại thể hiện bộc phát này, nếu như Đào nguyên có thể vượt qua được lần nhân tính tẩy lễ này thì chắc chắn lợi ích về sau sẽ không nhỏ.
"Quay về, bọn ta cần làm gương, không thể làm dao động nhân tâm được." Dương Chính vỗ đầu nàng, đi xuống khỏi khối đá.
Nhờ Dương Chính một mực chấp hành chính sách dự phòng nghiêm mật nên bệnh dịch ở Đào nguyên không hề phát sinh, bất quá số người bị lây nhiễm trên Huyết san hô đảo vẫn tiếp tục xuất hiện, thậm chí còn có cả một y sinh bị nhiễm bệnh.
Sớm đã dự liệu mình sẽ chết, người y sinh đó chủ động yêu cầu để mình làm vật thí nghiệm, mỗi ngày đều miêu tả lại tình huống thân thể bị đau đớn tổn thương của mình cho người khán hộ chép lại.
Y bắt đầu phục dụng các loại dược vật, tự tiến hành các loại thí nghiệm cho chính bản thân mình, lại đem phản ứng của các loại dược vật với cơ thể ghi chép, chỉnh lý lại thành sách cho người khác nghiên cứu.
Mỗi một ngày, bệnh trạng của y càng thêm kịch liệt, y sinh sau này cả người lúc nào cũng run rẩy, lăn lộn, y dùng khăn nhét vào miệng, đấu tranh kịch liệt với ma bệnh, dùng sinh mạng của mình để mở ra một con đường sống cho người khác.
Đến lúc chết đi, người y sinh này vẫn không tự sát hoặc dùng ma túy để giảm cơn đau.
Ngay lúc y biết mình sắp chết, y gọi Dương Chính đến trước giường, hư nhược nói:"Tướng quân, ta rất hổ thẹn, chỉ có thể làm đến bước này..."
Dương Chính nghe hắn nói, đau lòng nhắm mắt lại.
Dương Chính nhớ rõ tên của y, Tác Nam Cách Nhĩ!
Nhân cách như thế vĩ đại đến cỡ nào, để cho hắn nhìn thấy một mặt khác huy hoàng của nhân tính.
Hắn quỳ lạy ba lạy trước thi thể của y.
Hắn tập hợp tất cả người trên Huyết san hô đảo lại, tự mình viết điếu văn cho Tác Nam Cách Nhĩ, tự thân châm lửa đốt thiêu thi thể y.
"Tác Nam Cách Nhĩ kiên cường, vĩ đại, mầm bệnh tuy đoạt mất sinh mệnh của ông nhưng không thể nào đoạt được linh hồn cao quý. Ta kiêu ngạo vì đã từng được làm bạn với Tác Nam Cách Nhĩ, ông là anh hùng của Đào nguyên, mỗi một người Đào nguyên đều nhớ tới ông, ông đã dùng cái chết của mình để tẩy lễ linh hồn chúng ta, nếu như chúng ta ai cũng đều có phẩm cách cao quý như vậy thì còn gì không thể chiến thắng? Xin được hành lễ tỏ lòng kính trọng với ngài, anh hùng Tác Nam Cách Nhĩ!"
Ngọn lửa thiêu đốt di thể của Tác Nam Cách Nhĩ...
Dương Chính nhìn thấy gương mặt của từng người Đào nguyên đều biến hóa trong ánh lửa.
Từ ánh mắt, biểu tình của họ, Dương Chính biết cái chết của Tác Nam Cách Nhĩ không phải là không có giá trị!