Ma Thần Tướng Quân

Lúc này họ mới nhìn rõ hình dạng của thiếu niên, hắn ta để mái tóc dài cột lại, gương mặt vẫn còn non trẻ, nhưng dù dáng vẻ gầy ốm nhưng đôi mắt sắc bén, thân hình hoàn mỹ như một con báo khiến cho không ai dám hoài nghi thực lực của hắn.

Y phục của thiếu niên rách rưới vô cùng, cung cầm tay và mũi tên dắt nơi eo đều rất thô lậu.

Chân hắn thậm chí còn không có giày, thoạt nhìn rất giống một người lưu lạc.

Nhưng mà Y Mạc thân thủ mẫn tiệp lại bị trúng tên ở ngay chân, thiếu niên lạnh lùng nhìn bọn họ, không biết vì sao người nào bị hắn nhìn qua đều cảm thấy giống như bị dã thú nhắm vào, lỗ chân lông không khỏi co rút lại.

Thiếu niên vung tay, thân hình nặng hơn trăm cân của Y Mạc bị hắn quăng ra xa hơn 10 mét như một đứa trẻ, tới ngay trước mặt bọn hộ vệ.

Thanh âm lạnh lẽo của thiếu niên không hề có chút tình cảm nào cất lên:"Trả lại người của các ngươi đó!"

Nói xong, hắn quay đầu đi về rừng cây.

"Đứng lại!" Mấy tên hộ vệ nhìn thấy thần sắc trong mắt không người của thiếu biên đều giận dữ, rút kiếm xông tới:"Đánh bị thương người của bọn ta còn muốn đi sao? Đúng là tiểu tử không biết trời cao đất dày!"

Mấy tên hộ vệ tốc độ rất nhanh, mũi chân vừa điểm thì đã phóng tới mấy mét, những vầng sáng lan tỏa ra, phân biệt thành ba màu lam, vàng, đỏ.

Không ngờ đây chính là ma pháp kiếm sĩ cực kỳ hiếm thấy ở Bắc đại lục, hiện tại cả ba người đều xông thẳng vào phía thiếu niên.

Mắt thấy ba thanh kiếm sắp đâm xuyên qua người thiếu niên, hắn thậm chí còn không thể quay đầu lại, kiếm thanh phá không rít lên, đầu tóc của hắn tung bay tán loạn, ba thanh kiếm phương hướng đâm tới phối hợp rất nhịp nhàng, phong toả mọi đường lui của thiếu niên, ngay lúc đó, thiếu niên chợt rùn thấp người xuống, cả người giống như cá lội, thân hình vặn vẹo né tránh, hai đạo kiếm quang màu đỏ và màu xanh sượt qua cổ và eo hắn khiến cho y phục trên người hắn một chỗ bốc cháy một chỗ đông lại. đủ thấy hai kiếm này nguy hiểm đến chừng nào. Còn thanh kiếm cuối cùng thuận thế đâm vào lưng của thiếu niên, lúc này cả người hắn một nửa đã nằm dưới đất, xem ra không thể nào tránh né, nhưng chợt một điểm thanh quang lóe lên, tên hộ vệ cầm kiếm cơ hồ không kịp phản ứng thì đã cảm thấy cổ tay đau nhói, thanh kiếm trong tay vuột ra ngoài.

Lúc y nhìn kỹ lại cánh tay mình thì mới phát hiện mộc mâu của thiếu niên đã xuyên qua cổ tay mình.

Lúc y còn đau đớn đến toát mồ hôi lạnh thì thiếu niên rút mạnh mộc mâu, máu thịt theo đó tung bay, tên hộ vệ đau đến cơ hồ ngất đi, thiếu niên vung mộc mâu lên vô cùng nhanh chóng, bình bình hai tiếng, hai tên hộ vệ kia cần cổ bị đánh trúng ngã nhào ra mặt đất.

Đại hán mặt sẹo Trát Đế đứng bên người tuổi trẻ gầy ốm mắt lóe tinh quang, vẻ mặt lộ vẻ hiếu chiến.

Cao thủ như y thì vừa nhìn đã thấy được thực lực của đối phương.

Y nhìn ra được thực lực của thiếu niên đáng sợ phi thường, nhãn lực cùng thủ đoạn đó rất cao minh. Cho dù những hộ vệ kia thực lực không phải là cao thủ đỉnh cao nhưng chúng từ nhỏ đã được hoàng thất huấn luyện, thuật hợp kích chặt chẽ vô cùng, cho dù là y thì cũng chưa chắc có thể dễ dàng đánh gục họ như thiếu niên, huống hồ thiếu niên này chỉ cỡ chừng mười mấy tuổi.

Đáng tiếc thật, cao thủ như vậy...

Vì bảo hộ điện hạ, y chỉ đành dùng thủ đoạn đê hèn mà giết đi thôi.

Trát Đế cao giọng:"Giá nỗ!"

Bọn hộ vệ vốn phòng ngự rất nghiêm ngặt đều rút cơ nỗ ra, những cơ nỗ (nỏ máy) này đều là đồ quân dụng, dùng những tài liệu thượng hảo chế thành, mũi tên làm bằng tinh thiết, có khoét rãnh máu, lực sát thương mạnh mẽ dị thường, cùng bắn ra ở cự ly gần thì dù có là siêu cấp kiếm thủ cũng không thể thoát được mà không chút thương tích gì.

Thiếu niên nhìn thấy động tác của bọn họ, vội vàng chụp lấy một tên hộ vệ hôn mê che trước người.

Trát Đế ánh mắt lóe lên, chỉ suy nghĩ một thoáng, thần sắc liền trở nên lạnh lẽo vô cùng, quát lớn:"Bắn tên!"

"Chờ đã... khụ khụ khụ..."

Người tuổi trẻ mà Trát Đế đang bảo hộ chợt quát lên, vì quá gấp rút nên ho sù sụ không ngừng.

Y vừa lên tiếng, bọn hộ vệ tức thì đều không bắn tên, chỉ vây thành vòng tròn xung quanh thiếu niên, tên lắp sẵn trên dây sẵn sàng bắn ra.

Người tuổi trẻ nhìn Trát Đế rồi đưa tay gạt những người đang ngăn trở thị tuyến của y.

"Điện hạ!" Trát Đế gấp rút hô lên.

"Không sao, ta còn chưa đến mức quá yếu ớt... Huống gì thiếu niên này không giống như thích khách." Người tuổi trẻ phất tay, thần sắc thoải mái, Trát Đế lúc này mới chợt nhớ ra vị chủ nhân này của mình kỳ thật cũng là một cao thủ, chỉ là vì địa vị và thân thể yếu ớt của y nên người ta mới không nhìn ra được thực lực.

Người tuổi trẻ gạt bọn hộ vệ ra, quan sát thiếu niên.

Thiếu niên ánh mắt lăng lệ, căn bản không giống như nhân loại mà giống hệt như mãnh thú, đầy vẻ kiệt ngạo và lãnh tĩnh.

Người tuổi trẻ có chút hứng thú nhìn hắn, hắn không ngờ lại hung mãnh nhìn lại, cất tiếng hỏi:"Đánh hay không? Không đánh thì ta đi đây, ta đói rồi."

Nghe thấy ngữ khí cuồng vọng này của thiếu niên, bọn hộ vệ giận đến mức cơ hồ muốn bắn chết hắn ngay lập tức.

Người tuổi trẻ cười cười nói:"Vì sao ngươi lại đánh bị thương người của ta, lẽ nào đánh người khác bị thương mà cả một câu xin lỗi cũng không nói sao?"

Thiếu niên khinh miệt nói:"Tên khốn kiếp này lén lén lút lút, ta vốn không để ý gì đến hắn, nào ngờ hắn lại muốn đánh lén ta, hại ta làm mất con mồi cho bữa tối, ta bắn hắn một mũi tên là còn nhẹ đó."

Nghe thấy lời thiếu niên nói, Y Mạc đang nằm trên mặt đất thần sắc lộ vẻ hổ thẹn.

Còn người tuổi trẻ và những hộ vệ khác tức thì hiểu ra mọi việc.

Tên thiếu niên này nhất định là đang đi săn ở gần đây, Y Mạc làm trinh sát, vốn không thể cho người lạ lại gần bãi sông, cho dù đối phương còn nhỏ tuổi hắn công kích cũng là chuyện bình thường.

Đây cũng chính là cách suy nghĩ của người ở tầng lớp trên.

Còn thiếu niên không hề có lỗi gì, vô duyên vô cớ bị đánh lén, lẽ nào hắn không phản kích?

Mọi người tức thì im lặng, nếu như thiếu niên là người bình thường, bị Y Mạc giết chết thì trên thế giới này chỉ là thiếu mất một người, Áng Cách Tát mỗi ngày đều có không biết bao nhiêu người chết, ai mà đi chú ý đến một hài tử. Nhưng mà hôm nay bọn họ lại gặp phải một người lợi hại ngoài sức tưởng tượng.

Bọn hộ vệ đỏ mặt tía tai nói không ra lời.

Còn người tuổi trẻ kia lại phong độ vô cùng, y thốt:"Thì ra là vậy, xem ra chúng ta hiểu lầm, gần đây Dạ Lang quốc không yên bình, có nhiều lưu dân xâm nhập biên giới, cho nên thủ hạ của ta cũng hơi khẩn trương. Tiểu huynh đệ, ta xin lỗi cậu vậy."

Người tuổi trẻ không ngờ lại cúi người xin lỗi thiếu niên, hộ vệ xung quanh nhìn thấy đều kinh ngạc biến sắc.

Chủ nhân có thân phận thế nào, không ngờ lại cúi đầu xin lỗi tên tiểu tử này?

Trát Đế thấp giọng nói:"Điện hạ... ngài..."

Người tuổi trẻ vung tay ngắt lời Trát Đế, nói với thiếu niên:"Vì để tỏ ý xin lỗi, ta mời cậu ăn tối được không? Vừa rồi cậu nói cậu rất đói, bọn ta có rất nhiều thức ăn, tuyệt đối không thua thịt thú rừng cậu săn được."

Người tuổi trẻ vừa nói vừa chỉ vào thức ăn đang bày ra trên mặt đất.

Quả nhiên thức ăn bày ra đều là thịt nướng, gà hầm... còn có cả các loại nước trái cây điểm tâm, hương vị thơm phức khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.

Thiếu niên vừa nhìn ra thì đã không rời mắt ra được.

Dáng vẻ này lọt vào mắt bọn hộ vệ tức thì họ đều thoải mái, đối phương dù có mạnh đến đâu thì chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, hắn không chịu được dụ hoặc của thức ăn ngon, tính tình nhất định cũng rất thuần phác.

"Sao nào, tiểu huynh đệ? Bất cứ thứ gì cậu cũng có thể ăn, không đủ thì ta sai thủ hạ làm thêm cho cậu." NGười tuổi trẻ vẫn cười tươi tỉnh như trước, nói xong y còn lấy một cái đùi gà đưa lên nhai, mùi hương toát ra ngào ngạt.

Thiếu niên nuốt nước bọt, cả bụng cũng sôi lên.

Nghe thấy tiếng bụng hắn sôi rột rột, bọn hộ vệ vốn đang giới bị nghiêm ngặt cũng cả cười.

Thiếu niên gương mặt đỏ bừng.

Hắn nhìn người tuổi trẻ, thanh âm tuy vẫn lạnh lùng nhưng có chút xung động:"Ngươi rất tốt, ta ăn, nhưng phải bắt họ lui lại."

Thiếu niên chỉ vào những hộ vệ, hắn vừa nói câu này, bọn hộ vệ vừa mới thoải mái một chút liền trở nên căng thẳng vô cùng, Trát Đế bước tới ngăn trước mặt người tuổi trẻ quát:"Xú tiểu tử, ngươi là cái thá gì? Chủ nhân bọn ta mời ngươi ăn, ngươi còn..."

"Khụ..." Người tuổi trẻ vỗ vai Trát Đế:"Ngươi lui ra."

Trát Đế vội vàng quay đầu lại, trán toát mồ hôi, bất quá thân là hộ vệ hắn không thể lùi lại mà thấp giọng khuyên:"Điện hạ, thiếu niên này lai lịch không rõ, ngài nói hắn là thợ săn thì vì sao lại chạy đến nơi này, hơn nữa thân thủ còn cao minh như vậy?"

Người tuổi trẻ không để tâm nói:"Trát Đế, ngươi càng lúc càng nhát gan, một đứa trẻ mười mấy tuổi lẽ nào có thể lại gần ta làm gì sao?"

"Nhưng mà điện hạ..."

"Không nhưng gì cả, lui lại hết cho ta, ta tin rằng nếu hắn tới đây ám sát ta thì không cần phải giả vờ ngây ngô chờ ta mời tới gần như thế."

"Vậy... Xin ngài cho ta ở lại bên ngài làm phòng tuyến cuối cùng được không?" Trát Đế nhượng bộ.

Nhìn thấy dáng vẻ của Trát Đế, người tuổi trẻ không còn cách nào bèn gật đầu, nhìn thiếu niên nói:"Tiểu huynh đệ, đến ăn cùng hai người bọn ta được không?"

Thiếu niên nhìn Trát Đế đang cảnh giác, lại nhìn thức ăn trên mặt đất, cuối cùng không nhịn được cơn đói, gật đầu đồng ý.

Mấy chục tên hộ vệ đều lui ra ngoài 50 mét, bốn người bị thương cũng được đưa cho y quan trị liệu.

Thiếu niên đi tới bên Trát Đế và người tuổi trẻ, cũng không nói gì, cầm thấy một con gà nướng ăn ngấu nghiến, dáng vẻ của hắn giống như quỷ đói, chưa đầy một phút thì con gà đó chỉ còn lại xương.

Sau đó, hắn lại dùng dao cắt thịt heo ăn tiếp.

Người tuổi trẻ ngồi xuống, y phục bao khắp người, tay cầm ly sữa dê đã được hâm nóng chậm rãi uống.

Nhìn thiếu niên ăn uống như rồng cuốn, y lộ vẻ hứng thú, thậm chí ẩn ước còn có một tia hâm mộ.

Có thể ăn to uống lớn cũng là một loại hạnh phúc, y nghĩ lại mình từ nhỏ đã có quái bệnh, nhiều thứ không thể ăn được, hơn nữa cũng không thể ăn nhiều mà chỉ có thể ăn một chút. Y dù rất đói nhưng cũng không dám ăn, vì ăn vào sẽ phải ói ra rất mệt mỏi, vì vậy đối với y, nhìn thấy thức ăn ngon mà không ăn được chính là một chuyện thê thảm nhất trên đời.

Trát Đế một mực theo sát phía sau người tuổi trẻ.

Hắn không thể an nhàn như người tuổi trẻ, hắn là thị vệ thân cận, cùng lớn lên với y, chính vì thân phận đặc thù của chủ nhân nên từ nhỏ hắn đã được huấn luyện chỉ để bảo hộ y, bảo vệ sinh mệnh của chủ nhân chính là tín điều đã khắc sâu vào trong lòng hắn, cho nên hắn không thể buông lỏng, cũng không dám buông lỏng.

Thực lực của thiếu niên khiến hắn cảm thấy bất an.

Tuy hắn cảm thấy thiếu niên không có ác ý, nhưng hắn lờ mờ nhận thấy người có thực lực cao cường như thiếu niên lại xảo hợp xuất hiện ở nơi này thật sự có vài phần cổ quái, chỉ là chủ nhân lại có hứng thú với thiếu niên nên hắn không thể chen vào.

Hơn một nửa thức ăn bày ra đã bị thiếu niên dọn sạch, nên biết đây chính là thức ăn dành cho năm người a.

Thiếu niên lau cái miệng đầy dầu mỡ của mình, khóe miệng lộ nụ cười hài lòng. Nụ cười thuần chân xuất hiện trên gương mặt lãnh khốc của hắn khiến người ta rung động vô cùng.

"Ăn no chưa? Nếu chưa thì ta có thể bảo họ mang thêm." Người tuổi trẻ cất tiếng.

"Không cần, ăn no rồi." Thiếu niên no bụng rồi, thanh âm cũng trở nên nhu hòa.

"Nếu không ngại thì có thể cho ta biết tên của cậu hay không?"

Thiếu niên im lặng một lúc mới nói:"Tu Lạc, Dương."

"Tu Lạc, Dương..." Người tuổi trẻ lẩm nhẩm, thần sắc lộ vẻ suy tư:"Họ này rất ít thấy, cậu là người Dạ Lang sao?"

Tu Lạc bình thản nói:"Thế đạo hiện nay, người nơi nào còn quan trọng ư?"

Lời nói của hắn khiến người ta dễ dàng nghĩ đến hắn là người quốc phá gia vong, hiện tại ở khu vực biên giới chỉ có một mình nước Dạ Lang, người ở đâu thật sự không quan trọng, quan trọng là có uy hiếp đối với Dạ Lang hay không mà thôi.

Trát Đế đột nhiên hỏi:"Ngươi chỉ còn một mình?"

Tu Lạc nhìn hắn gật đầu.

"Võ kỹ của ngươi là học từ ai?"

Trát Đế lại hỏi, ngữ khí bất thiện, Tu Lạc lần này không trả lời chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn, đột nhiên đứng phắt dậy, nhìn người tuổi trẻ nói:"Thôi được, cảm ơn ông đã khoản đãi, ta đi đây."

Hắn xoay người bước đi.

Người tuổi trẻ đột nhiên gọi giật lại:"Chờ chút!"

Thiếu niên quay đầu, không hề làm động tác gì nhưng cơ bắp trên tay chợt săn cứng lại.

Người tuổi trẻ dừng một lát mới nói tiếp:"Tu Lạc, cậu chỉ có một mình, hơn nữa năng lực không tệ, hoàn toàn không cần phải săn bắn để sinh sống, hiện tại biên giới Dạ Lang quốc tình hình căng thẳng, trong nước đạo tặc hoành hoành, với năng lực của cậu thì có thể lập được công trạng trên chiến trường, đến lúc đó số thức ăn thế này cậu muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu."

Y chỉ vào số thức ăn Tu Lạc vừa "giải quyết" xong, mỉm cười nói:"Sao? Cậu suy nghĩ đi."

Thiếu niên sờ đầu, lại nhìn số thức ăn trên mặt đất, ánh mắt cũng nóng lên, thấp giọng nói:"Ông nói là tòng quân sao?"

"À, vừa hay ta có quen đoàn trưởng của Chiến hổ đoàn. Cậu có biết Chiến
hổ đoàn không? Đó là đệ nhất quân đoàn của Dạ Lang quốc, đãi ngộ rất hậu hĩnh, cơ hồ tất cả những binh sĩ ưu tú nhất đều lấy việc tiến nhập vào trong Chiến hổ đoàn làm vinh, nhưng người từ các quân đoàn tiến nhập vào trong Chiến hổ đoàn chưa được 1%, nhân số chưa hề vượt quá 1000 người, nếu như cậu có hứng thú thì ta sẽ trực tiếp tiến cử cậu vào Chiến hổ đoàn."

Điều kiện này khiến cho Trát Đế cũng động dung.

Chiến hổ đoàn uy danh lừng lẫy, cho dù không bằng quân đội vương bài của Tam đại công quốc nhưng chính là căn bản giúp cho Dạ Lang quốc đứng vững không ngã, thành viên trong đó đều là ma kiếm sĩ cao cấp.

Là quân đoàn vương bài của Dạ Lang quốc, Chiến hổ đoàn từ khi thành lập đến nay chưa từng thất bại. Chiến dịch kinh điển nhất chính là 3 năm trước họ với binh lực chỉ 800 quân mà tập kích 2 vạn đại quân của Phong Kiêu quốc trong đêm, chém đầu nguyên soái của Phong Kiêu quốc, trận chiến đó chính là trận đại chiến lớn của các nước tam lưu gần khu vực này.

Quân đoàn uy danh hiển hách này tự nhiên đủ để người ta động lòng.

Chỉ là Tu Lạc biểu hiện khác xa với người khác.

Hắn không hề kích động, bình tĩnh hỏi:"Thức ăn như vừa rồi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu phải không?"

Người tuổi trẻ bật cười:"Đúng vậy, ta bảo đảm."

"Vậy thì ta gia nhập." Thái độ của thiếu niên vẫn cứ bình thản như cũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui