Ma Thần Tướng Quân

Sáng hôm sau, trời trong vắt.

Bầu trời u ám mấy ngày nay bây giờ mây đen tiêu tan, ánh dương quang chiếu xuống.

Tử vong doanh từ trước giờ chưa khi nào náo nhiệt đến thế, gương mặt binh sĩ đều biểu lộ vẻ kích động và hưng phấn. Nhiều người đều cho rằng khí trời hôm nay là điềm lành, Tử vong doanh nghênh đón ngày xuân.

Ngày xuân của một ít người.

Chỉ những người cho là mình nằm trong nhóm có thể đoạt được tước vị Nam tước đại nhân trong đế quốc tương lai.

Bọn họ có lý do để cao hứng.

Dương Chính đứng trong đám người lãnh đạm nhìn người ta huyên náo.

Người sinh trong thời loạn thế phải vùng vẫy khao khát được sinh tồn, chỉ cần có một giọt đường mật là đã thỏa mãn lắm rồi. Huân vị Nam tước, tam đẳng kỵ sĩ chính là một giọt mật đó. Dương Chính không cần, hắn lạnh lùng nhìn khắp chung quanh, cho đến nay hắn vẫn như cũ không hòa nhập cùng thế giới này, hắn đến từ địa cầu, cố chấp cách tuyệt mọi thứ của thế giới này đối với mình, chỉ chờ cái chết đem mình đi thôi.

Mông Tầm, Hồng Thạch đứng chờ bên cạnh Dương Chính, vốn đã biết qua tập quán cô tịch của hắn.

Tiểu đoàn bọn họ là nhóm người mạnh nhất trong Tử vong doanh, trừ bọn thủ hạ của Uy Nhĩ Tốn ra không ai dám đụng tới.

Uy Nhĩ Tốn là thợ rèn ở Hồng Kham Thành, tính tình táo bạo, lỡ tay giết người nên bị bắt đưa vào Tử vong doanh.

Y tới Tử vong doanh mười một tháng, trừ Dương Chính ra thì là người sống sót lâu nhất.

Tính cách tàn bạo và thần lực trời sinh làm nhiều người tụ tập vào làm tùy tùng cho y.

Chỉ vì trong Tử vong doanh có nhiều loại biến thái tối tăm.

Trừ chết trận ra, mỗi ngày đều có vụ mất tích ly kỳ, người phát điên cũng không ít.

Mỗi cá nhân đều cần phải phụ thuộc một tiểu đoàn, trừ Dương Chính ra.

Hắn là người Uy Nhĩ Tốn không dám chọc vào.

Sau khi tiếng hào tập hợp vang lên, cũng giống như ngày hôm qua, Lang nha quân ùn ùn tiến vào Tử vong doanh, nhân số so với ngày hôm qua còn đông hơn gấp bội, bao vây chung quanh Tử vong doanh. Tuyển chọn tiểu đội hành động đặc biệt khẳng định là rất tàn khốc, cần phải làm tốt công tác bảo an.

Mạc Băng Vân và Khâu Viễn Sơn lạnh lùng mang theo mấy thân binh lên trên một góc đài cao của Tử vong doanh.

Trên đài có dựng lôi đài bằng gỗ cao khoảng 10m.

Sau khi ngồi xuống, Mạc Băng Vân nhìn khắp toàn trường rồi dừng lại ở Dương Chính, trong mắt lộ ra một tia phức tạp rồi nhanh chóng dời mắt đi nơi khác.

Dương Chính thấy thế, ngẩng đầu lên một thoáng, lập tức nở nụ cười tự trào rồi cúi đầu vung chân đá mấy hòn đá nhỏ dưới đất.

Mấy ngàn đạo mục quang tập trung trên lôi đài, đầy vẻ hưng phấn và kỳ vọng.

Khâu Viễn Sơn ho nhẹ một tiếng, quay đầu lại thấy Mạc Băng Vân mặt không chút biểu tình, cứ ngồi im trên ghế, trong lòng lão thầm cười chê, cái gì đế quốc chi hoa, đổi thành đế quốc băng khối đi, không hiểu được chút điểm nhân tình.

Không còn cách nào, chỉ tự ông đứng lên:"Các tướng sĩ Tiên phong Bộ binh doanh nghe lệnh, lần tuyển chọn tiểu đội hành động đặc biệt này chỉ tuyển đúng 20 người, người trúng tuyển trực tiếp được tấn thăng làm Tam đẳng kỵ sĩ, được huân chương Nam tước, ta đã thương lượng cùng công chúa điện hạ xong rồi, cách khảo thí đơn giản nhất bắt đầu."

Khâu Viễn Sơn nói rất sòng phẳng xong, phất tay một cái, mười tên Lang nha quân chia ra hai người một tổ khiêng năm tảng đá lớn đem vào trong doanh.

Đến trước lôi đài, thạch đỉnh quăng xuống đất vang lên tiếng ầm ầm liên hồi, mặt đất rung lên, bụi bay mù mịt.

Thạch đỉnh nặng khoảng 200kg, có thể cử lên quá đầu chỉ có rất ít người làm được.

Binh sĩ Tử vong doanh tràn đầy nhiệt tình phút chốc bị một gáo nước lạnh hắt lên đầu. Một bộ phận người căn bản không có gan ra thử, chỉ lắc đầu than thở.

Binh sĩ thông qua khảo thí được an bài ở một bên, không qua được thì lập tức bị Lang nha quân bắt trở về doanh trại không chút do dự.

Người càng lúc càng ít, người thông qua thì mười người chỉ được một người. Bọn người đứng bên thân Dương Chính đều dựa vào bọn người phía sau, không có ai tiến lên phía trước.

Vũ Lôi bị đánh nát mông than thở:"Không biết ta có làm được không, ài..."

Than xong, y xoay tay, hít một hơi lạnh đau đớn.

La Tháp, Mông Tầm, Lưu Nhược Phi, Hồng Thạch đều bật cười, cả đến Dương Chính cũng nở nụ cười hiếm hoi.

Lúc này mọi người đột nhiên xao động.

Bọn Dương Chính ngước mắt nhìn chỉ thấy một tráng hán đầu trần da đen bóng cao khoảng 2m, lưng hùm vai gấu một tay nhấc thạch đỉnh lên quá đầu, bước lên trước một thạch đỉnh khác, chỉ dùng tay trái nắm phía trên thạch đỉnh gầm lên một tiếng, cơ bắp toàn thân nổi cuồn cuộn, gân cổ cũng nổi rõ lên, thạch đỉnh đó cũng được cử lên quá đầu.

"Uy Nhĩ Tốn, tốt lắm!" Mọi người cất tiếng hoan hô, toàn bộ đều là binh sĩ thủ hạ cậy thế của Uy Nhĩ Tốn.

Nhìn lên trên đài, KHâu Viễn Sơn và Mạc Băng Vân khẽ động dung.

Uy Nhĩ Tốn cười ha hả điên cuồng, quay hai thạch đỉnh một vòng rồi ném xuống đất.

Cùng lúc đó, Dương Chính nghe thấy một tiếng gầm gừ giống như dã thú bên cạnh.

Hắn quay đầu qua chỉ thấy Hồng Thạch hai tay nắm chặt, cặp mắt đỏ rực, nhìn chằm chằm vào Uy Nhĩ Tốn phảng phất như phun ra lửa.

Dương Chính trong lòng thầm than, vươn tay ra chụp tay Hồng Thạch lại.

"Bình tĩnh, phẫn nộ chỉ làm cho người ta mất lý trí."

Lời nói của hắn như một gáo nước lạnh đổ ụp lên thân hình Hồng Thạch đang lửa giận bừng bừng. Hồng Thạch nhắm mắt lại, cả nửa ngày mới khó khăn cất tiếng:"Đa tạ, Tiểu Chính ca!"

Dương Chính khẽ gật đầu, Hồng Thạch không thẹn từng là Cô Phàm trí giả, có được sức ẩn nhẫn hơn xa người thường. Sự việc xảy ra trên người Hồng Thạch nếu diễn ra ở người khác, mà không phát điên thì cũng là kiên cường. Hai tháng trước lúc Hồng Thạch vừa đến Tử vong doanh vì y tướng mạo anh tuấn trung tính, nói năng lịch sự nên từng bị một bọn Uy Nhĩ Tốn điên cuồng chà đạp vì thiếu thốn nữ nhân. Nơi Tử vong doanh sống nay chết mai, sự tình biến thái đến cỡ nào cũng có thể xảy ra, tình dục đồng giới không phải là đặc quyền của quý tộc.

Hai tháng sau Hồng Thạch dựa vào sức nhẫn nại kinh người gia nhập vào tiểu tập thể của Dương Chính.

Uy Nhĩ Tốn mới không dám làm nhục y, nhưng loại cừu hận này chỉ không còn trừ khi một bên chết đi, bằng không nó cứ như ma quỷ liên tục quấy nhiễu trong lòng Hồng Thạch.

Người càng lúc càng ít, cuối cùng đã phiên bọn Dương Chính.

Mông Tầm cao lớn giống Dương Chính là người đầu tiên đi lên, hai tay nắm hai bên thạch đỉnh quát trầm một tiếng nhấc đỉnh lên cao.

Sức lực của Mông Tầm rất mạnh mẽ, dễ dàng qua ải.

Tiếp theo sau đó La Tháp, Lưu Nhược Phi mấy người cũng qua ải, Hồng Thạch dùng sức hô hấp mạnh mấy hồi, Dương Chính biết y không mạnh lắm, vỗ lên eo y:"Tới đi, ngươi có thể làm được mà."

Hồng Thạch gật đầu, bước trầm ổn tới trước thạch đỉnh.

Mọi người đột nhiên náo động, cùng hô "Tiểu bạch kiểm" "Nhân yêu...Hồng Thạch" với âm thanh âm dương quái khí (Chú: Tiểu bạch kiểm, nhân yêu chính là chỉ hạng pede). Phút chốc sắc mặt Hồng Thạch đỏ hồng.

Dương Chính nhíu mày nhìn qua, thì ra là Uy Nhĩ Tốn và bọn thủ hạ của hắn.

Mạc Băng Vân luôn chăm chú nhìn Dương Chính, thấy hắn nhíu mày, không biết sao trong lòng có cảm giác không thoải mái, cảm thấy bọn người ồn ào bên dưới thật xấu xa.

Nàng đứng phắt dậy nhìn bọn người Uy Nhĩ Tốn lạnh lùng quát:"Câm miệng, ai còn nói bậy thì thủ tiêu tư cách ứng tuyển, xử trí theo quân pháp."

Khâu Viễn Sơn vô cùng kinh ngạc nhìn Mạc Băng Vân một cái. Vị công chúa này hôm nay hành vi thật là cổ quái.

Tiếng châm chọc im bặt, Hồng Thạch cảm kích nhìn lên đài, quát lớn một tiếng nâng thạch đỉnh lên tới ngực, đột nhiên cả người lảo đảo lui lại mấy bước giống như bị thạch đỉnh đè xuống.

"Cẩn thận!" Mông Tầm phi thân tới trước tiên.

"Đừng... qua đây!" Hồng Thạch cố hết sức mới nói được mấy chữ này.

Dương Chính chăm chú nhìn y, trong mắt không có biểu tình gì.

"Ta... có thể làm được! A a a!" Hồng Thạch thét lên, thạch đỉnh nhích lên từng phân từng phân, đến lúc cử quá đầu cả người y phát run, thân trên càng run rẩy dữ dội, bất quá không quan trọng mấy, y đã thành công rồi, kiên trì khoảng ba giây ngã lăn ra đất cùng thạch đỉnh.

Dương Chính bước tới trước đỡ y dậy, trong mắt hiện ra một tia ấm áp:"Giỏi lắm!"

Hồng Thạch cười.

Dương Chính thử xem trọng lượng thạch đỉnh. Hắn tịnh không xem trọng giọt mật hư ảo của huân tước, vinh dự. Mấy thứ đó không làm cho hắn hứng thú, tiếp thụ nền giáo dục của địa cầu vào thế kỷ 21 càng làm cho Dương Chính tin tưởng rằng mật ngọt cần phải do tự mình đi sáng tạo ra.

Mật ngọt của hắn đã rơi lại trên địa cầu.

Dương Chính cười khổ một tiếng, nâng thạch đỉnh cử quá đầu, dừng một chút rồi ném xuống đất.

Sau đó bình tĩnh đi qua một bên.

Vũ Lôi cả thử cũng không thử, y vốn là người lạc quan, mông bị đánh nát còn nhìn lên đài nháy mắt với Tiểu Nguyệt sau lưng Mạc Băng Vân rồi đi mất.

Đây đúng là mê gái hơn cả trời.

Người thông qua khảo thí là 283 người.

Chưa đến một phần mười tổng nhân số.

Khảo thí thứ hai là khảo thí kiếm kỹ, 283 thanh mộc kiếm được phân phát cho những người qua ải. Khảo thí rất đơn giản, 283 người đứng trong phạm vi 50 mét vuông trên lôi đài hỗn chiến, người nào ngã xuống hay bị rơi khỏi lôi đài là thua, 20 người còn đứng đến lúc cuối cùng trực tiếp được tuyển chọn.

Trong lúc không ai chú ý, Dương Chính lấy thanh quân đao nhét vào thắt lưng của Hồng Thạch.

Hồng Thạch ngạc nhiên nhìn Dương Chính, chỉ thấy hắn ta nhếch mép cười tàn nhẫn, đưa tay làm động tác chặt đầu.

Trống trận đánh ba hồi, trên lôi đài phát xuất vô số tiếng gầm rống.

Mộc kiếm bay đầy trên không trung.

Ưu thế của tiểu đoàn thể hiện ra rõ ràng không nghi ngờ gì, lực lượng cá nhân trong hỗn chiến thực sự là không đủ.

Mấy người bên cạnh Dương Chính đâu lưng vào nhau vung mộc kiếm đánh cho những người tiếp cận té nằm xuống đất hoặc bị đánh rớt xuống lôi đài.

Dần dần biến đổi!

Dưới sự dụ hoặc của huân vị, mọi người đều như phát điên.

Chiến đấu càng lúc càng điên cuồng, mộc kiếm tuy cùn, người lại không yếu. Âm thanh thê thảm liên tiếp vang lên khi bị đâm xuyên qua mắt, bị gãy xương, mùi máu dần nồng đậm, cảnh tàn sát thực thảm liệt, sự ác liệt của nhân tính phát huy đến cực điểm, Lang nha quân vây xung quanh cũng cất tiếng la khác lạ, hai mắt phát sáng phảng phất như đang xem trường đấu thú, 283 con dã thú cắn nhau mang lại khoái cảm dã man.

Mạc Băng Vân và sáu mỹ nữ thân binh cảm thấy chán ghét không muốn xem

Khâu Viễn Sơn thì khác, hai mắt ông phát ra ánh sáng càng lúc càng nóng bỏng, hô hấp bắt đầu nặng nề, hai tay nắm chặt, khuôn mặt thể hiện ông đang vô cùng hưng phấn, hưng phấn phi thường.

Máu tươi chảy vào miệng Dương Chính, hắn thè lưỡi liếm, vị nồng tanh của máu kích thích thần kinh của hắn.

Hắn không vui vẻ gì khi bị người ta coi như món đồ chơi đánh đấm cho vui mắt, hắn chỉ thích mùi máu, hắn làm cho hắn trầm mê, chỉ có máu tươi và giết chóc mới làm cho hắn quên đi quá khứ, giống như ăn hít cỏ đại ma, mê mang trong khoái cảm ngắn ngủi tạm thời.

Binh sĩ ngã dưới chân hắn càng lúc càng nhiều, không chết cũng bị tàn phế, Dương Chính giống như một con hung thú tuyệt vọng, điên cuồng phát tiết tố chất cuồng bạo.

Nhiều binh sĩ sợ hãi thối lùi.

Trên dưới lôi đài tràn ngập tiếng quỷ khóc sói tru, tiếng cười lanh lảnh lẫn tiếng gầm đắc ý.

Mạc Băng Vân cả người run rẩy, trước mắt là bức tranh chốn địa ngục, tên ma quỷ tóc đen này chính là nam tử ưu sầu hôm qua sao?

Không phải, tuyệt đối không phải...

"Dừng lại, mau dừng lại!" Mạc Băng Vân đứng phắt dậy lớn tiếng ra lệnh cho phía trên lôi đài.

Không dừng lại được.

Các binh sĩ bị truy sát rên la thảm thiết, không kể gì cả nhảy xuống lôi đài cao 5m.

Mộc kiếm của Dương Chính sớm vì chém giết quá nhiều đã gãy thành hai đoạn. Hắn tiếp tục xông lên, tay không tấc sắt đánh cho người khác chạy tán loạn.

Hồng Thạch đứng bên đột nhiên la lên quái dị, giống như phát điên lao tới trước mặt bọn Uy Nhĩ Tốn, rút thanh quân đao trong thắt lưng ra đâm thẳng vào tim một tên, y hưng phấn đến mức cả người run rẩy.

Mấy người bên Mông Tầm liền lao tới bảo hộ Hồng Thạch.

"Lão tử giết chết bọn ngươi, dám chơi ta, mẹ nó." Hồng Thạch bổ óc một tên, óc não màu đỏ cùng với màu trắng đều chảy ra ngoài, lại đá mạnh vào dưới khố một tên đang nằm dưới đất, lập tức tên này sùi bọt mép.

Cừu hận tích lũy lúc bình thường đến bây giờ đồng thời phát tác.

Máu tươi kích động bọn nam nhân giống như dã thú này.

Cừu hận, phát tiết, lợi ích giao nhau tạo thành một khúc tử vong điên cuồng.

Uy Nhĩ Tốn bị Hồng Thạch kích động tính bạo ngược, bỏ địch nhân trong tay giơ mộc kiếm lao tới Hồng Thạch, một thân ảnh đột nhiên nghiêng ngả đến trước mặt y.

Dương Chính!

Tròng mắt Uy Nhĩ Tốn đột nhiên co lại.

Trên người Dương Chính dính đầy máu tươi, gương mặt khủng bố đến cực điểm, trong miệng hắn còn ngoạm một khối thịt vừa rồi bay ra từ trên cổ của một binh sĩ dưới kiếm của hắn. Dương Chính phì một tiếng phun miếng thịt ra ngoài, máu tươi chảy quanh mép Dương Chính, Uy Nhĩ Tốn cảm thấy ớn lạnh từ sau lưng, không nhịn được lùi lại một bước.

Hắc hắc hắc hắc, mấy tiếng cười lạnh vang lên.

Dương Chính bước nghiêng về phía trước, vung một đá vào xương gò má Uy Nhĩ Tốn, Uy Nhĩ Tốn tuy cao to nhưng tốc độ không chậm, vội vàng lui về phía sau mấy bước vung kiếm chém xuống, Dương Chính căn bản không thèm tránh né, nhân lúc mộc kiếm đập vào vai hắn kêu rắc một tiếng, mộc kiếm gãy thành hai đoạn, đau đớn kịch liệt, Dương Chính nghiến răng chịu đau, xương vai trái gãy rời. Hắn gầm lên một tiếng tay phải nắm thành thế Phượng nhãn quyền, đánh mạnh vào mắt Uy Nhĩ Tốn.

"Oa" một tiếng kêu thảm, Uy Nhĩ Tốn máu che phủ cả khuôn mặt lui về phía sau, Dương Chính phi thân về phía trước, xoay chuyển 180 độ chém vào cổ Uy Nhĩ Tốn.

Uy Nhĩ Tốn thô tráng như trâu la thảm một tiếng ngã lăn ra đất.

Mọi người xung quanh không ai dám lại gần.

Đang định một cước đạp nát đầu y thì một đạo hồng ảnh bay tới, mấy cước tung ra đánh bay bọn binh sĩ cản đường, vung thanh kiếm sắc ép chặt vào yết hầu của Dương Chính.

"Ta kêu ngươi dừng tay, tất cả dừng tay cho ta!" Mạc Băng Vân la lớn thất thái vô cùng.

Nàng không cách nào khống chế được nỗi đau trong lòng, lồng ngực nhô lên hụp xuống, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Dương Chính như muốn nhìn xuyên qua người hắn.

"Công chúa!" Mấy tiếng hô kinh hãi, sáu thân binh không thể nhảy qua khoảng cách 10m, chỉ có thể nhanh chóng chạy xuống đài. Khâu Viễn Sơn kinh hãi đứng dậy, ông không biết vì sao tam công chúa bình thường lãnh đạm cao ngạo vô cùng đột nhiên thất thái, nhanh chóng chỉ huy Lang nha quân:"Nhanh lên, qua bảo hộ công chúa".

Dương Chính cũng không hiểu gì cả, bất quá hàn khí sắc bén trên yết hầu khiến hắn không dám vọng động.

Nhìn qua, thần sắc điên cuồng trong mắt hắn từ từ biến mất, hắn nghi hoặc nhìn Mạc Băng Vân, biết rằng công chúa không thể vì vận mệnh của mấy tiểu nhân vật này mà thất thái đến vậy, chết thì cứ chết, trong mắt bọn quý tộc Tử vong doanh nguyên đã là địa phương của người chết rồi.

Lang nha quân như hùm như sói tiến tới, bắt từng tên đang đứng đó xuống hết.

Bảy tám thanh kiếm chĩa vào Dương Chính, chỉ cần công chúa hạ lệnh một tiếng tuyệt đối sẽ biến hắn thành cái tổ ong.

Dương Chính trong mắt thoáng hiện nét trào lộng, rồi phớt lờ.

Mạc Băng Vân giận tới xanh mặt, tên khốn này không có một chút biểu tình nào, lẽ nào hắn không biết vận mệnh của hắn hoàn toàn nằm trong tay nàng sao? Muôn hắn sống thì sống, muốn hắn chết thì chết, nhìn thấy nhãn thần mang vẻ trào lộng của hắn, nàng tức không thể phát tác, thanh kiếm trong tay run lên, mũi kiếm sắc nhọn cắt vào lớp da của Dương Chính, một sợi tơ máu chảy ra.

Run rẩy cả nửa ngày, Mạc Băng Vân nghiến răng hạ kiếm xuống, giận dữ nói:"Bắt hắn xuống, ta tự thân đánh hắn 50 roi."

Thật ra nàng hiểu lầm ánh mắt của Dương Chính, hắn chính ra là trào lộng chính bản thân mình, chẳng qua là không có ai lý giải được.

Hắn nhanh chóng bị trói trên đài trừng phạt, nửa thân trên để trần, vai trái có một đường máu đỏ, đang sưng bầm lên, toàn thân trên dưới vết dao chém không biết bao nhiêu. Còn có dạng thân thể như vậy a? Cơ hồ không còn tìm được chỗ nào lành lặn to bằng bàn tay, Mạc Băng Vân vừa cầm roi da tiến đến, lại ngẩn ra một lúc.

Vết đao chém dày đặc tung hoành ngang dọc trên tấm thân rắn chắc đẹp đẽ của Dương Chính, mang một vẻ đẹp tàn khốc và một loại áp bức vô cùng.

Mạc Băng Vân có điểm hiểu rõ vì sao quân công của hắn lại cao đến mức kiêu ngạo như vậy, giết gần một ngàn binh lính bên địch, nam nhân này đôi tay dính đầy máu tanh.

Ai nhìn thấy sự tàn nhẫn của nam nhân này, không chỉ đối với người khác, đối với chính mình cũng tàn nhẫn như vậy.

"Ba" Một tiếng, roi da đánh vào lưng Dương Chính, hắn run lên một cái, nắm chặt tay lại.

"Ba" lại một roi nữa.

Mạc Băng Vân không hề nương tay, mỗi nhát roi đều phát tiết nỗi uất ức, nàng hận nhãn thần của nam nhân này, hận ánh mắt không để gì vào mắt của hắn.

Đánh xong 50 roi, Dương Chính hôn mê nằm lăn ra đất, máu tươi chảy đầy.

.....

Hồng Thạch vừa giúp Dương Chính uống thuốc vừa chửi mắng:"Mẹ nó, cái lũ giặc cái này, hạ thủ thật là độc địa, nếu là người khác thì đã bị roi đánh chết rồi!"

Mấy người Mông Tầm ngồi bên cạnh cũng gật đầu đồng cảm

Cả Vũ Lôi cũng không còn gương mặt tươi cười thường có, lạnh lùng nói:"Không nghĩ nữ nhân này da trắng thịt tươi như vậy, mẹ nó, rơi vào tay ta thì chơi đùa cho đến chết."

"Ngươi muốn giết ai?" Thanh âm nữ tử từ ngoài cửa truyền vào.

Doanh phòng trở nên tĩnh lặng đến mức cây kim rơi cũng nghe được.

Mấy nam nhân quay đầu lại phát hiện ra một nữ nhân đang trừng mắt nhìn, bộ mặt hung ác đứng ngay cửa, trong tay cầm một cái túi nhỏ.

"À... Thì ra là vị đại tỷ này..." Vũ Lôi tức thì đổi giọng tươi cười, tiến lên phía trước.

Nữ nhân đưa tay bịt mũi gằn giọng nói:"Các ngươi ở nơi này thật là hôi thối, đúng là cái chuồng heo."

Mấy người khác đã nhận ra, nữ nhân này là người lúc trước đã bắn Vũ Lôi một tên, thân binh Tiểu Nguyệt của công chúa.

"À à, lãnh đạo thượng cấp an bài, địa phương này cũng tệ lậu thật, chi bằng tỷ cùng công chúa nói giúp cho bọn ta được đổi sang nơi khác thoải mái hơn." Vũ Lôi da mặt dày như bức tường, cứ trơ mặt ra mà nịnh hót.

Tiểu Nguyệt trừng mắt nhìn y một cái, lạnh lùng nói:"Ngươi là tên khốn đã dám nói lời trêu chọc phải không, chưa bị bắn chết kể ra ngươi còn lớn mạng lắm, lại còn dám lắm mồm ba hoa!"

Vũ Lôi khóe mắt giật giật, trong lòng thầm tức giận, lũ đàn bà xấu xa này, sớm muộn gì ta cũng cho các ngươi chết tốt.

Thấy bầu không khí trở nên lạnh lùng, Vũ Lôi sắc mặt như thường, cười hi hi nói:"Đại tỷ nói ra câu này làm cho ta ngưỡng mộ thật lòng, tỷ trong lòng ta giống như Nhã Ti Lan nữ thần (Đại lục truyền thuyết là nữ thần trí tuệ và xinh đẹp), cũng cao quý thuần khiết như vậy, tuyệt không dám có ý tưởng xấu."

Tiểu Nguyệt không nói nhiều, liếc qua Dương Chính đang nằm bất động trên giường, lắc đầu hiểm ác:"Không biết công chúa nghĩ sao, loại người như thế này mà lại sai ta mang thuốc đến."

Nàng đưa túi cầm trong tay cho Vũ Lôi:"Đây là công chúa sai ta sang đưa kim sang dược thượng hảo, cách sử dụng có ghi trên giấy."

Nói đoạn, đi ngay không hề quay đầu lại.

Sau khi nàng ta đi khỏi, người trong phòng đều nghiến răng nghiến lợi, bị tiểu nha đầu này dạy dỗ thật không chịu nổi, nhưng với thân phận bọn họ bây giờ không muốn chết thì chỉ có nhẫn nại.

Vũ Lôi lấy trong túi ra hai bình thuốc và một tờ giấy, lật qua lật lại, nhịn không được gắt lên:"Mẹ nó, lão tử không biết chữ!"

###

Thương thế của Dương Chính nhanh chóng khôi phục, trừ năng lực tự lành lặn cực mạnh của bản thân ra, thuốc của công chúa đem cho cũng phát huy công hiệu rất lớn.

Loại thuốc này căn bản không giống loại dược phẩm cấp thấp của Tử vong doanh ngày thường cấp phát, thuốc thoa ngoài da màu xanh lục trong suốt, thuốc cao hương thơm thanh khiết, làm cho người ta thần khí sảng khoái, sau khi dùng hàng vạn hơi lạnh mát dịu xông vào trong người, hiệu quả giảm đau cực kỳ tốt, còn một bình dược hoàn màu hồng là thánh phẩm trị liệu nội thương. Hồng Thạch kiến thức rộng, vừa nhìn đã biết hai loại bảo bối này giá trị cả trăm lạng vàng, thực là bất phàm.

Đến Vũ Lôi cũng hí hửng bôi thử, sau khi dùng thuốc, vết thương trên mông chỉ một đêm đã lành lại rất nhiều.

Vì thế, mọi người đối với công chúa cũng không còn nhiều ác cảm.

Chỉ là khó hiểu được nhân vật cao quý như công chúa sao lại ban dược phẩm cho Dương Chính, một thời gian, có mấy người nhìn hắn với ánh mắt không giống như trước, có mấy tia quỷ dị.

Tên Hồng Thạch tự khoe khoang là tình thánh càng thêm phóng đại:"Sư tử mẹ thích dùng móng vuốt để biểu thị cảm tình (Tục ngữ đại lục, ý chỉ đánh là thân, mắng là yêu)"

Sau đó một việc phát sinh càng làm cho mọi người pha trò chọc Dương Chính và công chúa có điều mờ ám với nhau hơn.

Bởi vì xúc phạm đến công chúa đều bị gạt ra khỏi tiểu đội hành động đặc biệt, không ngờ cuối cùng 20 người được đề tên thì toàn bộ mấy người bên Dương Chính đều có tên, trừ Vũ Lôi mông đít nát như không qua được khảo thí. Việc này tức thì được làm thành vụ đồn đại thêm.

Mọi người trong lúc cao hứng, cũng vì Vũ Lôi mà thấy có lỗi.

Ngược lại Vũ Lôi lại cười ha hả, rõ ràng là không để ý tới.

Y nhất nhất cung tay chúc mừng:"Ta nói sau khi các ngươi đều là Nam tước đại nhân, sau này ta có thể thoát ra khỏi Tử vong doanh, các vị đại nhân nhớ chiếu cố cho tiểu đệ."

Mọi người hiểu được tâm tình của Vũ Lôi lúc này, ngoài vỗ vai hắn ra chẳng cần phải nói gì, mà còn biết nói gì đây.

20 người được triệu đến Lang nha quân doanh.

Uy Nhĩ Tốn bị Dương Chính đánh mù một mắt thình lình xuất hiện, với năng lực của y thì xuất hiện ở trong tiểu đội hành động đặc biệt cũng bình thường.

Thế nên trong tiểu đội mấy người này, mối họa tiềm ẩn bất an dĩ nhiên tồn tại.

Thỉnh thoảng y lại nhìn Dương Chính oán hận làm người ta không lạnh mà run.

Dương Chính thần thái vẫn thản nhiên như cũ, giống như giếng nước phẳng lặng, ngay cả lúc được thông báo trúng tuyển vào tiểu đội hành động đặc biệt cũng không hề lộ nét tươi cười.

Trong quân trướng, Khâu Viễn Sơn và Mạc Băng Vân tiếp kiến bọn họ.

Mạc Băng Vân tựa hồ khôi phục lại vẻ thanh đạm lãnh ngạo bình thường, cho dù ánh mắt nhìn về phía Dương Chính cũng không có một tia bất định, Khâu Viễn Sơn thì lại hào hứng quan sát Dương Chính rất lâu. Mấy ngày gần đây cái vụ đồn đại mập mờ ở Tử vong doanh mọi người đều biết, vậy mà vị đế quốc chi hoa bên cạnh ông lại không hề có chút phản ứng.

Đây mới là kỳ quái.

Khâu Viễn Sơn là nhân vật đẳng cấp thế nào, há lại bị cách biểu hiện mê hoặc chứ, Mạc Băng Vân nhìn thì lạnh nhạt nhưng đối với thanh niên tóc đen này lại chú ý khác thường.

Trong đó tất phải có ẩn tình.

Nghĩ đến mật lệnh của đế quốc, sắc mặt Khâu Viễn Sơn trở nên nghiêm túc, đôi mày chau lại.

Xem ra việc này tuyệt không thể để bàn chi tiết với công chúa.

Ông thầm có chủ ý, cười vui vẻ nói:"Chư vị đều là lương đống trong quân đội chúng ta, có thể từ mấy ngàn binh sĩ xuất sắc vượt thoát ra thật không phải là nhờ vào vận may, Thương Nguyệt đế quốc tương lai sẽ nhờ vào các vị chống đỡ. Hôm nay gọi các vị đến là để công chúa điện hạ tự thân ban huân vị cho các vị."

Sau một tiếng ra lệnh, mấy tên thân binh tiến vào trong trướng, tay cầm một hộp gỗ, trong hộp chắc là một bộ quân phục mới, lại còn trường kiếm cho kỵ sĩ cùng một chiếc huy chương quý tộc bằng đồng, trên huy chương điêu khắc một chiếc thuẫn bài tinh xảo, trên thuẫn bài bầu trời đầy sao màu tím. Nhìn vào huy chương đại biểu cho Thương Nguyệt Tử tước huân vị trừ Dương Chính ra ai cũng sắc mặt kích động.

Mạc Băng Vân đứng lên, tay cầm một chiếc hộp gỗ đi tới Hồng Thạch đứng ngoài cùng bên trái, Hồng Thạch vội vàng quỳ xuống, khuôn mặt kích động nhìn tam công chúa, chỉ sợ bây giờ có bảo y xông pha khói lửa y cũng không cau mày.

Mạc Băng Vân lấy ra một đôi kiếm tinh xảo, cầm kiếm đặt trên vai trái Hồng Thạch, chầm chậm nói:"Hồng Thạch, ngươi có nguyện ý suốt đời trung thành với Hoàng thất nước Thương Nguyệt cho dù là dâng hiến sinh mệnh của mình cũng giữ gìn mỹ đức của một người kỵ sĩ, vĩnh viễn khiêm tốn, vinh dự, hy sinh, anh dũng, cảm thông, tinh thần, thành thật, công chúng không?"

"Ta nguyện ý!" Hồng Thạch thanh âm run run nói.

Mạc Băng Vân gật đầu, dùng đôi kiếm gõ nhẹ lên vai trái y ba cái:"Thương Nguyệt đế quốc huyền tôn mười sáu đời, tam công chúa của hoàng thất "Sắc Vi" (Sắc Vi là danh xưng của hoàng thất, là tên dùng chính thức cho lễ tiết, Mạc Băng Vân là khuê danh, bình dân cần kỵ húy, không được xưng hô) chứng kiến cho vinh dự của ngươi, phong làm Tam đẳng Kỵ sĩ, được huân vị Nam tước. Đứng lên đi, Hồng Thạch Nam tước đại nhân!"

Hồng Thạch cung kính nói:"Đa tạ công chúa điện hạ!" rồi mới đứng dậy.

Tiếp theo sau đó mọi người đều làm giống như vậy, sách phong hết cả một lượt.

Chỉ khi đến Dương Chính, tuy hắn theo đó mà tuyên thệ nhưng giọng nói vẫn không có chút gì thành ý, tam công chúa hai mắt bình đạm như nước nhìn chăm chú vào hắn, trong lòng có chút giận dữ. Nàng từ đó đến giờ chưa từng thất thố, đặc biệt đối với mấy nam nhân trước mặt đều thêm vẻ cổ kính, vốn trước đây làm rất tốt, rất có phong phạm của công chúa, nhưng khi đến gần Dương Chính tim nàng bỗng chốc đập nhanh hơn nhiều, căn bản không thể khống chế được tâm tư của mình, hít sâu vào một hơi, cố gắng lên, Mạc Băng Vân, ngươi là công chúa, ngươi không thể sợ tên tiện dân này, cố gắng lên...

Nàng vừa thi triển phép thắng lợi tinh thần vừa cố gắng trầm tĩnh, nào ngờ không biết sao cố gắng trầm tĩnh lại cho tư thế không đẹp, không chỉ Khâu Viễn Sơn ánh mắt lóe lên mà đến cả những người khác cũng đều nhìn ra vẻ khác thường của tam công chúa.

Cuối cùng cũng cố gắng chịu đựng áp lực tinh thần cấp huân vị cho Dương Chính, Mạc Băng Vân nhanh chóng quay người mượn chiếc hộp gỗ để làm cho trái tim đang đập rộn như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực bình tĩnh trở lại.

Tác giả thiết định: Giai cấp quý tộc của nước Thương Nguyệt tương ứng với đồ án trên huy chương, các gia tộc cổ xưa dù không giống nhau, nhưng cũng đều do hoàng thất tứ phong.

Thuẫn của Nam tước : Hoa văn là sao trời màu đỏ

Thuẫn và Thương của Tử tước : Hoa văn là Hoa lan trắng

Đao và thuẫn của Bá tước: Hoa văn là hoa bách hợp màu tím.

Cung và Thuẫn của Hầu tước: Hoa văn là mân côi màu vàng.

Kiếm và thuẫn của Công tước: Hoa văn là hoa Uất Kim Hương (hoa Tulip) màu đen.

Chú thích của người dịch: Theo giai cấp phong kiến phương Tây thì quý tộc chia ra là Công, Hầu, Bá, Tử, Nam.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui