Ca Tư Đặc đá vào con Địa ngục khuyển đang lăn ra đất, tắc lưỡi nói:"Ngoan nào chó cưng. Tướng quân, ngài mà ở quê ta thì các cô nương sẽ đến tìm nhiều lắm đó, năm xưa ta vật ngã một con trâu thì đã cướp được một cô nương xinh đẹp nhất mang về nhà."
Huyết Lang cười mắng:"Tên khốn nhà ngươi, cái chuyện xấu xa đó nói ra không biết bao nhiêu lần rồi, hơn nữa, ngươi còn muốn so với tướng quân sao, may mà tướng quân không đến quê ngươi nếu không thì cô nương đó đâu đến phiên ngươi!"
Bọn binh sĩ cười rần, Ca Tư Đặc không hề xấu hổ, trái lại còn tự đắc nói:"Phì, ta không có nói là so với tướng quân, ngươi thèm muốn thì mặc kệ, ta có tới mười bảy lão bà, tướng quân mà đến thì khẳng định ta sẽ chiêu đãi ngài bằng thê tử xinh đẹp nhất."
Mấy tên binh sĩ mắt sáng lên, cả Huyết Lang cũng cười gian nói:"Ca Tư Đặc lão ca, ta nếu như tới quê của ngươi thì không biết là...?"
Huyết Lang xoa cằm, nhìn Ca Tư Đặc bằng ánh mắt dâm đãng.
"Đi đi đi." Ca Tư Đặc đá một cái vào mông Huyết Lang:"Muốn lấy người đẹp thì đánh ngã ta đi, ta cho ngươi ngủ với lão bà của ta."
Dương Chính đứng bên dở khóc dở cười, bọn khốn này, kích động chúng một chút thì đã biến thành đùa giỡn thế này sao.
Bất quá hắn không lên tiếng kềm lại, sự thật là hắn rất hiểu rõ, bọn binh sĩ muốn cười đùa để giảm bớt khẩn trương. Tuy đấu chí của họ mạnh mẽ dị thường nhưng loại chiến đấu sinh tử thế này sao có thể không khẩn trương cho được? Chỉ có nói tới nữ nhân mới có thể làm cho họ tạm thời quên đi sự đáng sợ của địch nhân.
Cái này cũng là để điều hòa tâm lý lại mà thôi, Dương Chính cũng bắt đầu đùa giỡn:"Ca Tư Đặc, không cần ta đi, vợ của người khác là ta thích nhất đó."
Ca Tư Đặc đang uống nước liền bị sặc.
Bọn binh sĩ nhìn thấy y như vậy thì ôm bụng mà cười lăn lộn.
Chỉ là, tâm trạng thoải mái đó không duy trì được lâu.
Trên chiến trường, vĩnh viễn không biết được sẽ phát sinh chuyện gì trong nháy mắt.
Nham thạch dưới chân khẽ chấn động.
Dương Chính ngước đầu nhìn đỉnh núi đen kịt, trong lòng không biết sao lại trở nên khẩn trương.
Hắn có cảm giác nguy hiểm cực lớn đang từ trên sơn đạo hẹp nhỏ này ập xuống, cảm giác này giống như loại cảm giác đối diện với trên vạn con dã ngưu sầm sập lao đến trên bình nguyên, áp bức đè nặng đến khó thở.
Dương Chính nhìn chằm chằm vào cuối sơn đạo.
Một bóng đen nhanh chóng khuếch đại, sát na chớp lóe lên, Dương Chính nhìn thấy tức thì nét cười còn vương trên mặt đã trở thành cứng ngắc.
Đó chính là một khối cự thạch nặng trên tấn đang lăn theo quán tính từ trên đỉnh dốc xuống, tốc độ không ngừng gia tăng, Dương Chính liếc mắt quan sát cự ly giữa hắn và cự thạch, tức thì kinh hãi vì động lượng của nó, lúc hòn đá lăn xuống vị trí của hắn thì tuyệt đối có thể đập bẹp tấm sắt dày hai mươi phân.
Chỉ có một tia hy vọng, Dương Chính không còn suy nghĩ gì được, đỉnh núi liên tục rung động cấp cho hắn một đáp án không còn gì tồi tệ hơn.
Dương Chính quay đầu cười khổ nhìn bọn binh sĩ sắc mặt ngây ngốc.
Hắn lại nhìn sơn đạo nhỏ hẹp phía sau, chạy cũng không kịp, tiếng ầm ầm của cự thạch lăn tới càng lúc càng gần, mỗi lúc một nhanh hơn.
Việc đã đến ngang mày, Dương Chính lại trở nên lãnh tĩnh, hoang mang vốn không phải là tính cách của hắn, hắn không chấp nhận mình có chút mềm yếu nào. Dương Chính tận lực thu súc tinh thần lực, nếu như có thể dẫn dụ ma lực của Kim sí thiền trong cơ thể, dùng lực lượng của tà tâm hoàn toàn phát xuất ra thì hắn vẫn còn một tia hy vọng.
Hy vọng tuy rất mong manh, nhưng không thể không nắm lấy.
"Tất cả binh sĩ cầm hộ thuẫn, không có mệnh lệnh của ta thì ai cũng được bước lên!" Dương Chính lạnh lùng nói, cầm Liệp huyết kiếm cắm trên mặt đất:"Ai bước qua thanh kiếm này thì xử trí theo quân quy!"
"La Tố tiên sinh, kính nhờ ngài khống chế khôi lỗi giúp ta!"
La Tố gật đầu, tăng lữ cũng biết hiện giờ đã đến thời khắc nguy hiểm nhất.
Dương Chính cầm hai thanh thuẫn bài, bắt đầu đi tới chỗ cự thạch lăn xuống.
Lúc khối cự thạch đầu tiên lăn tới trước Dương Chính mười mét, hai tên Vô tâm chiến sĩ đột nhiên từ hai bên vách núi nhảy xuống chặn ngay trước cự thạch, chỉ nghe hai tiếng vang trầm đục, Vô tâm chiến sĩ có thể dễ dàng giết chết biến dị nhân đã bị đè nát bấy trong khoảnh khắc, nhưng cuối cùng cũng đã ngăn trở cự thạch khiến tốc độ của nó chậm lại một chút.
Dương Chính nhảy lên phía trước, cắm đầu nhọn của hai thuẫn bài xuống đất, thuẫn bài đâm ngập vào mặt đất chừng một xích thì cự thạch vừa hay đã lao thẳng đến.
Tiếng sắt thép chạm nhau vang lên chói tai, Dương Chính cũng thét lên thảm thiết.
Lúc này, hắn cơ hồ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị vỡ nát, đau đớn khó thể hình dung khiến cho toàn thân hắn trở nên tê dại.
Thất khiếu đồng thời rỉ máu, cổ họng ngòn ngọt muốn hộc máu nhưng Dương Chính vận dụng chút ý thức còn sót lại, nghiến răng cắn chặt không để khẩu máu tươi đó phun ra ngoài, ý thức tuy cơ hồ đã sụp đổ nhưng hắn vẫn còn chút kiên trì cuối cùng.
Lực va đập của cự thạch đâu có dễ dàng bị tiêu trừ như vậy.
Mặt đất chỗ thuẫn bài cắm xuống xuất hiện một rãnh sâu chừng một chừng, theo chuyển động của cự thạch thì cái rãnh này không ngừng kéo dài ra.
Cái rãnh này kéo dài ra mang theo vết máu màu đỏ đậm, hai chân của Dương Chính đã cắm ngập vào nham thạch, mỗi lần chuyển động đều kéo bay một khối máu thịt trên cẳng chân hắn. Binh sĩ từ xa nhìn thấy cảnh tượng thảm liệt đó đều đau đớn khóc không thành tiếng.
Tráng hán Ca Tư Đặc đang định xông ra thì bị Huyết Lang cản lại.
Thanh Liệp huyết kiếm cắm trên mặt đất không ngừng rung động nhè nhẹ trong gió giống như đang nhắc nhở họ: Tướng quân không muốn họ đi tìm chết.
Đúng vậy, không có ai có thể chịu đựng nổi lực xung kích mạnh như vậy, Huyết Lang gắng sức kéo Ca Tư Đặc lại thét lớn:"Ngươi đi làm cái gì, đi tìm chết sao? Mệnh lệnh của tướng quân ngươi không nghe sao?" Ca Tư Đặc vừa khóc vừa la:"Con mẹ ngươi, Huyết Lang, không buông tay thì lão tử giết ngươi đó. Sống kiểu này còn có ý tứ gì chứ, tướng quân ở trước mặt đang liều sống chết, còn bọn ta không bằng cả con chó."
Huyết Lang lệ nóng chan hòa, trong lòng hắn hận không thể xông lên phía trước nhưng chút lý trí còn sót lại cùng thanh Liệp huyết kiếm đang nhắc nhở hắn.
Không thể chết một cách không có giá trị gì.
Tướng quân có thể làm được.
Ngài làm được mà, ý niệm mông lung này không ngừng khuếch đại trong lòng hắn.
Hắn rống lên:"Tướng quân có thể làm được! Ngài làm được mà!"
Hai tay của Huyết Lang đang ôm chặt Ca Tư Đặc đột nhiên đầy sức mạnh, quật tráng hán sức lực còn mạnh hơn hắn ngã lăn về phía mọi người.
Trong khi mọi người còn đang kinh ngạc, Huyết Lang thở hồng hộc, lẩm nhẩm nói:"Bọn ta phải tin tưởng tướng quân!"
Hai Vô tâm chiến sĩ một trái một phải giúp đỡ Dương Chính cản trở khối cự thạch lăn xuống, nhưng đây chỉ là mới bắt đầu, cự thạch không ngừng lăn ra từ phía sau sơn đạo mới là đáng sợ nhất.
Lúc khối cự thạch thứ hai đập tới, Dương Chính nghe tiếng xương vai gãy của mình một cách rõ rệt, xương tay phải nắm thuẫn bài cũng gãy lìa, bất quá hắn không hề đau đớn chỉ cảm thấy tê dại một lúc, bởi vì toàn thân trên dưới quá đỗi đau đớn nên thần kinh đã trở nên tê dại. Đau đớn đến cực độ thì nhục thể mất đi cảm giác, Dương Chính cảm thấy linh hồn của mình dần dần tan biến, thoát ly khỏi thân thể của hắn.
Thứ chi trì hắn không phải là lực lượng mà là tín niệm.
Chấp niện không thể buông bỏ tiến nhập vào ý thức tinh thần hắn càng lúc càng sâu đậm, càng rõ nét.
Dương Chính đang dùng sinh mệnh để chống lại mệnh vận.
Khối đá thứ ba, xương tay phải của Dương Chính đã đâm xuyên ra ngoài lớp da của hắn.
Khối đá thứ tư, xương sườn Dương Chính vỡ nát.
Khối đá thứ năm, tròng mắt Dương Chính bắt đầu khuếch tán, huyết quản mao mạch toàn thân đều vỡ tung.
.....
Máu chầm chậm chảy theo dọc sơn đạo.
Binh sĩ đều quỳ xuống trước thanh Liệp huyết đao.
Bọn họ mở to hai mắt, nhìn chăm chú vào huyết nhân cách đó năm mét, cả người người này da thịt đều bị vỡ nát không còn nhìn rõ nhân dạng.
Lệ đã khô rồi.
Bọn binh sĩ ngay cả thanh âm cũng không phát ra nổi, họ chỉ nhìn chăm chú vào người đứng trước đó, bóng dáng đầy máu đó khắc sâu vào trong ký ức. Ầm ầm ầm ầm ầm... Mỗi một lần va đập đều giống như một thanh đao bén đâm thẳng vào trái tim họ.
Đau đớn, tê dại.
Tất cả mọi người đều ở cách cự thạch lăn xuống chỉ chừng năm mét.
Đúng ra là cự thạch đã nghiền nát họ, biến máu thịt họ thành bùn đất, họ không ngờ còn có thể sống sót, chính là nhờ tướng quân đã vì họ mà chịu đựng hết thảy. Trường khổ nạn này mau kết thúc đi, hay là mặc cho cự thạch nghiền nát họ, giúp cho tướng quân kết thúc hành trình gian khổ này.
Cầu xin không có hiệu quả.
Vì ở đầu mút sơn đạo tiếng ầm ầm đã bắt đầu giảm bớt.
Nham thạch cuối cùng chỉ còn mấy tảng đang lăn tới.
Trường khổ nạn này cuối cùng đã kết thúc.
Trên vách núi vang lên tiếng kêu ngọng nghịu, bọn binh sĩ ngẩng đầu nhìn lên, trong bóng tối hiện ra nhiều cặp mắt đầy vẻ tham lam, hung tàn.
Biến dị nhân men theo vách núi giống như thằn lằn bò xuống.
Nước dãi hôi tanh chảy dọc theo vách núi rơi trên người bọn binh sĩ.
Thủy đạo trên Phong sào đảo cuối cùng đã đến lúc quyết chiến.
Ánh mắt binh sĩ không hề sợ hãi, không hề phẫn nộ, chỉ có vẻ lạnh lẽo thấu xương.
Bọn họ còn chưa báo phục được, tử vong đối với họ mà nói chính là một loại hạnh phúc, vì có thể đồng sinh cộng tử với tướng quân.
Ầm một tiếng, lúc này một tảng cự thạch cuối cùng bay sượt qua đầu Huyết Lang, rơi xuống phía dưới núi.
La Tố chỉ huy tám Vô tâm chiến sĩ cuối cùng nâng khối đá đang đè lên Dương Chính quăng xuống. Chịu không biết bao lần va đập, cự thạch sớm đã bể nát, hai thuẫn bài khảm sâu vào người Dương Chính giống như hai lớp áo giáp sắt bao phủ toàn thân, xương vỡ đâm xuyên ra sau lưng Dương Chính vô cùng đáng sợ, máu thịt trên hai bắp chân bị xé toạc lộ ra xương chân trắng nhởn.
Hắn có lẽ sớm đã chết rồi, thứ giữ vững hắn chính là tín niệm kiên trì.
Áp lực nặng nề bên ngoài vừa mất đi, Dương Chính thân mình mềm nhũn ngã lăn ra mặt đất, bọt máu nổi lên khắp người, giống như là con cá chết từ ao máu lao lên bờ.
Huyết Lang cùng với hơn trăm binh sĩ cùng cúi đầu lạy.
Sau khi lạy ba lạy, Huyết Lang hít sâu một hơi, rút Liệp huyết đao ra, tiếng ngân lập tức vang vọng trong gió.
"Tướng quân, ngài an tâm mà ngủ, để cho bọn tôi bảo hộ cho ngài. Bất cứ ai cũng không thể quấy nhiễu ngài... Ai cũng không thể."
Huyết Lang nhẹ vuốt tay dọc lưỡi thanh Liệp huyết, giống như muốn lấy lực lượng của sinh mệnh trong đó.
Một tiếng kêu quái dị trên đỉnh núi vang lên.
Nhiều tên Biến dị nhân gia tăng tốc độ, nhanh chóng bò xuống từ vách núi.
Lúc cự ly vừa đủ gần, tiếng kêu sắc nhọn quái dị của biến dị nhân vang lên liên miên bất tuyệt, không biết bao nhiêu tên cùng lao xuống, giống như mưa rơi ngang mặt.
"Bọn đáng chết!"
Huyết Lang vung Liệp huyết đao múa thành một đường cong tuyệt đẹp, dưới lưỡi đao bén ngót của Liệp huyết, bọn biến dị nhân rách toạt ra như giấy ngay giữa không trung.
Hơn trăm binh sĩ đồng thời giơ thuẫn bài lên, đao kiếm đủ các loại nháy mắt đã chém thẳng lên người chúng. Vũ khí thông thường chỉ có thể lưu lại trên lớp vảy bọn biến dị nhân một vết ngấn màu trắng mà thôi.
Nhưng một đao không được thì hai đao, ba đao.
Liều mạng chém, điên cuồng chém, binh sĩ mất hết cả lý trí, chỉ biết lao vào đâm chém.
Bọn họ giống như núi lửa đã bị đè nén cả ngàn năm, bao nhiêu bi thương, giận dữ, sát ý chốc lát đều bộc phát hết lên người Biến dị nhân.
Thần kinh họ hoàn toàn tê liệt, trong đầu óc chỉ có một từ:"Sát!"
Biến dị nhân hung tàn, bọn họ còn hung tàn hơn gấp trăm, gấp ngàn lần.
Đao chém ngang, chém dọc, chém đến mức quằn lại thì họ dùng răng cắn, dùng đá đập.
Ngay cả khi chân tay họ đều bị đứt đoạn, chỉ còn lại cái đầu nhưng vẫn cắn chặt cổ biến dị nhân không buông.
Ngay cả móng tay họ đều bị bong tróc hết, cuối cùng vẫn đâm mù mắt biến dị nhân.
Lúc này, bọn họ không phải là chiến đấu một mình.
Tín niệm kiên cường không thể nào lay chuyển của Dương Chính, tín niệm khiêu chiến với cực hạn của sức lực của hắn đã đốt cháy sức mạnh thân thể của mỗi binh sĩ, bọn họ ai nấy đều là một tòa núi lửa phun trào, bất cứ địch nhân nào nằm trong phạm vi phun trào của nó đều bị đốt cháy thành tro bụi.
Ngươi mà không chết thì ta hết sống!
Gió vẫn rít gào, mưa vẫn gầm thét, từng đóa huyết hoa tươi đẹp nở bung trong thịnh yến tử vong giữa đêm đen.
La Tố khống chế gần tám Vô tâm chiến sĩ ngăn trở hầu hết công kích của biến dị nhân, chỉ là chúng quá đông, bọn chúng người trước ngã xuống người sau liền tiến lên, không biết mệt mỏi là gì, cuối cùng đã có cơ hội quật ngã một Vô tâm chiến sĩ, đã có một lần tất sẽ có lần hai, lần ba...
Từng khối thịt đẫm máu không ngừng rơi xuống đất, gió thổi qua làm dậy lên lớp sóng lăn tăn, cả sơn đạo hẹp dài này đã biến thành địa ngục tu la.
Từng binh sĩ lần lượt ngã xuống.
Bọn họ cố hết năng lượng sinh mệnh cuối cùng của mình trước khi chết đi ít nhất cũng kéo theo một tên biến dị nhân bồi bạn.
Binh sĩ chết đi thần tình không chút thống khổ, bọn họ còn mỉm cười thanh thản, bọn họ không hề hèn nhát chạy trốn, không hề hổ thẹn với tướng quân đã vì họ mà dựng nên một cây cầu sinh mệnh. Ý nghĩa cuối cùng của sinh mệnh chính là uống máu địch nhân, thân là chiến sĩ, bọn họ chết như vậy cũng không có gì hối hận.
Thi thể chồng chất trên sơn đạo giống như ngọn núi nhỏ.
Máu tươi chảy đến bên người Dương Chính, chầm chậm dâng lên làm ướt đẫm thân thể hắn...
Trong bóng tối còn có một thế giới xa xăm khác đang mời gọi hắn.
Cánh cửa thông qua một thế giới khác từ từ mở ra, chiếu rọi kim quang chói mắt.
Còn ở thế giới hiện tại, vô số ánh chớp lóe lên, tiếng sấm nổi lên ầm ầm khắp trời, mưa gió càng lúc càng lớn, trời đất đã lộ ra bản sắc hung tàn giữa mưa gió tơi bời.
Ở một thế giới khác, gió nhẹ mơn man làm mặt hồ lăn tăn gợn sóng, mặt đất cây cỏ xanh tươi, ánh mặt trời ấm áp, còn có một cặp bướm đang vờn nhau trong gió.
Đi qua cánh cửa này là sẽ đến thiên đường.
Hắn sẽ không còn thống khổ, không còn băn khoăn nữa. Trên thảm cỏ có hai đứa nhỏ chân trần đang chạy nhảy.
"Chánh ca ca, giúp muội bắt bướm đi." Nữ hài lắc tay nam hài, ánh mắt đẫm lệ đầy vẻ mong chờ.
"Được..."
Nam hài nhanh chóng chạy theo cặp bướm, chúng kinh hoảng càng bay càng cao, càng bay càng xa, dưới ánh mặt trời bóng của hai đứa trẻ cứ kéo dài mãi ra.
"Tiểu Nhan, huynh đến đây..."
Ngay lúc hắn bước đến cánh cửa đầy ánh sáng thì cả thế giới đột nhiên biến thành màu đỏ máu.
Một gương mặt đầy máu tươi hiện ra.
Chính là gương mặt của Ca Tư Đặc...
Ngư xoa khổng lồ đã đâm xuyên qua thân hình cao đến hai mét của tráng hán này, vụ khí màu xanh trên ngư xoa nhanh chóng ăn mòn thân thể của Ca Tư Đặc.
Hắn ngã nhào lên người Dương Chính, chính là hắn cố sức ngăn trở một thương trí mệnh từ bóng đêm đâm tới Dương Chính mà chết.
"Tướng quân, ta đã tận lực rồi..." Ca Tư Đặc phun ra một ngụm máu tươi cuối cùng rồi ngã nhào xuống.
Dương Chính khắp người đẫm máu tươi nhìn giống như đã chết đột nhiên khẽ động đậy.
"Tiểu Nhan, xin lỗi..." Môi Dương Chính mấp máy, tiểu nữ hài trên thảo nguyên càng chạy càng xa, càng lúc càng mịt mờ, cuối cùng đã biến mất không thấy đâu nữa... Cánh cửa thiên đường dần dần đóng lại, trên trời chằng chịt chớp lóe cùng màu máu tươi ngang dọc...
"Ca Tư Đặc!" Huyết Lang rống lên bi thương, vừa vung đao chém ngã tên biến dị nhân cuối cùng vừa quay đầu nhìn tráng hán mới ngã xuống. Người phóng thương trong bóng tối cuối cùng đã hiện thân, trên mặt hắn đầy xúc tu, giống như quái vật bạch tuộc hình người đang nhanh chóng di chuyển trên vách núi.
"Vương bát đản, vương bát đản!" Huyết Lang bỏ hết tất cả xông về tên quái vật này.
Con bạch tuộc hình người này từ trên không cũng đang lao xuống.
Huyết Lang đột nhiên cảm thấy dưới chân vấp phải gì đó, cả người ngã lăn ra, sau đó hắn phát giác Liệp huyết đao trong tay không còn thấy đâu nữa.
Bạch tuộc hình người tốc độ lao xuống rất nhanh, nhưng có một điểm hắc mang còn nhanh hơn hắn.
Xúc tu toàn thân của Chương Du rung động, hắn còn chưa kịp phản ứng thì hắc mang đã xuyên thấu thân thể.
Chương Du cất tiếng la thảm.
Hắn nhìn trừng trừng vào thanh Liệp huyết đao đâm xuyên qua thân thể với vẻ không thể tin được, hắn lại nhìn thấy thân người mà hắn không dám tin còn sống đang đứng sừng sững trước mặt.
Người này còn sống hay sao?
"Tướng quân!" Thanh âm vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ của Huyết Lang giống như tiếng sấm vang lên bên tai các binh sĩ đang liều thân chiến đấu.
Tất cả bọn họ đều ngẩn ra một thoáng rồi không biết sức lực ở đâu ra mà đánh bay hết thảy biến dị nhân đang quấn lấy mình.
Bọn họ đều nhìn về phía nam nhân đầy máu như đang đứng trong huyết hồ.
Hắn toàn thân đầm đìa máu tươi nhưng vẫn đứng thẳng băng, Liệp huyết trong tay không chút rung động, đã đâm xuyên qua tim của Chương Du thượng giáo.
Tất cả mọi việc đều xảy ra vô cùng đột ngột!
Đột ngột đến mức người ta không dám tin, trong một sát na ngắn ngủi đó lại có thể phát sinh ra chuyện như thế.
Chương Du là người tuyệt vọng nhất, tròng mắt nhỏ bé của hắn kinh hoàng nhìn trừng trừng vào máu tươi tanh nồng đang chảy ào ào như suối theo huyết tào của Liệp huyết đao, khản giọng gầm lên:"Ta không tin, ta không tin! Ta là Chương Du thượng giáo, là biến dị nhân hoàn mỹ nhất..."
Dương Chính nhẹ nhàng rút đao ra, đao quang mang theo mưa máu bắn vọt lên, cắt đứt tiếng gầm của Chương Du.
Cái chết vô cùng đột ngột của Chương Du trực tiếp khiến cho biến dị nhân chịu thua.
Tiếng kèn lệnh nhanh chóng vang lên trong bóng tối, biến dị nhân nhanh chóng rút đi, sát na đã không thấy đâu nữa.
Còn bọn binh sĩ vừa trải qua một trận huyết chiến tẩy lễ cũng không thể nào đuổi theo được.
Dương Chính chết đi sống lại làm cho bọn họ vô cùng cao hứng.
Nhưng biến dị nhân rút đi không lâu thì bọn binh sĩ lại thấy Dương Chính ngã lăn ra...