Khâu Viễn Sơn suất lĩnh đại quân xâm nhập vào Vệ Nhung Đông tuyến, Lang quân lưu trú ở đại bản doanh không đầy hai vạn người, hơn nữa còn là tàn binh già yếu.
Tây tuyến tuy trống rỗng nhưng Khâu Viễn Sơn, thậm chí cả Thương Nguyệt hoàng đều khá là yên tâm, vì xâm nhập tây tuyến trừ một đường đi qua Vệ Nhung Đông bộ thì chỉ còn đường khác là đi qua Bi Thương hoang nguyên, xuyên qua thung lũng Mã Kỳ Đốn. Con đường thứ nhất thì có đại quân Khâu Viễn Sơn trú đóng tuyệt không thể vượt qua, còn con đường thứ hai thì thung lũng Mã Kỳ Đốn đã là một bình phong thiên nhiên ngăn trở.
Thung lũng Mã Kỳ Đốn gập ghềnh khó đi, vận chuyển lương thảo và quân nhu biến thành vấn đề nghiêm trọng phi thường.
Nếu như có đại quân thông qua Mã Kỳ Đốn tiến công Tây tuyến Thương Nguyệt, vấn đề lương thảo nhất định sẽ khiến cho kẻ xâm nhập đau đầu vạn phần, nếu như trong thời gian ngắn không thể đánh hạ Tây tuyến, để cho Khâu Viễn Sơn đem quân trở về bao vây thì kẻ tập kích sẽ biến thành ba ba trong rọ.
Thương Nguyệt quốc càng yên tâm hơn nữa chính là tây tuyến chỉ tiếp giáp với Vệ Nhung và Lưu Vân hai nước.
Vệ Nhung quốc thì không cần nói, Lưu Vân quốc là nước man di mọi rợ căn bản không nằm trong mắt Thương Nguyệt. Hơn trăm năm nay Lưu Vân quốc chưa từng chủ động tiến công Thương Nguyệt lần nào.
Vì vậy Khâu Viễn Sơn mới có thể yên tâm dẫn Lang quân tấn công Vệ Nhung quốc.
Quá nửa đêm, khí trời chợt biến đổi đột ngột.
"Ầm" một tiếng nổ vang lên chấn động màng nhĩ, bầu trời đen kịt bị ánh chớp chói mắt lóe lên chiếu sáng lòa, trời đất đều biến thành màu trắng. Trong ánh bạch quang, mây đen như ác ma từ phía tây bắc lũ lượt kéo đến, sát na điện quang biến mất, thiên địa trở thành một phiến đen kịt, đến mức giơ tay không thấy ngón.
Mây đen cuộn trên tầng trời, chớp mắt đã che lấp vầng trăng mờ đục, cuồng phong gào rít, bụi bay mù mịt, lá Cự lang kỳ cắm trên Tây tuyến đại doanh phất phần phật, cán cờ to lớn lắc lư qua lại, phát ra tiếng kẽo kẹt như người ta nghiến răng. Các binh sĩ thủ vệ trên vọng gác phía Vệ Nhung hò hét, chạy tìm các loại vải căng để che mưa cho đại doanh.
Gió càng lúc càng lớn, các trướng bồng nhỏ bị cuồng phong thổi bay lên không trung.
Thiên tướng vội vàng chỉ huy binh sĩ giữ chặt cờ xí, mấy tên binh sĩ trèo lên kỳ đài cột chặt cán cờ to lớn lại.
Ngay lúc này, một đạo chớp lóe từ trên không đánh xuống.
Tiếng nổ kinh thiên động địa chấn động đến mức bọn binh sĩ khí huyết sôi trào, thất khiếu cơ hồ xuất huyết, tia chớp ngoằn nghoèo này vừa hay lại đánh trúng Lang kỳ đang tung bay phần phật. Lá cờ gãy ngang, mưa lớn tức thì trút xuống như nước.
Cán cờ bị gãy và người dưới cán cờ đều bị sét đánh cháy khét lẹt, không khí dậy lên mùi hôi thối khiến người ta buồn mửa.
Binh sĩ nhìn thấy cảnh tượng này sắc mặt đều trắng nhợt.
Vô luận là quốc gia nào, chi quân đội nào, chủ kỳ bị gãy chính là điềm vô cùng bất tường.
Mưa rơi như trút, quất vào mặt người ta gây nên cảm giác đau rát.
Một nhóm binh sĩ bị lôi điện bất ngờ đó khiến cho ngây ngốc đứng sững một chỗ, mặc cho mưa rơi trên đầu, trên người.
Sấm chớp liên hồi, chớp lóe giống như cự xà rạch phá tầng không. Mưa càng lúc càng lớn, chớp mắt đã biến cả trời đất thành một phiến trắng xóa.
Nước mưa không ngừng rơi trên người binh lính, chảy thành dòng trên khôi giáp mũ trụ xuống đất.
Trong ánh chớp còn có bóng dáng của viên thiên tướng chạy qua, hắn nhìn bọn binh sĩ đang đứng ngơ ngẩn thét lớn:"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau thu thập đi, chuẩn bị biện pháp tránh mưa, kiểm tra kho quân nhu lại, coi có chỗ nào bị dột hay không."
Phân phó binh sĩ xong, thiên tướng chạy nhanh về nơi trưởng quan tối cao lưu thủ ở Tây tuyến đại doanh, Khâu Ngọc Hải phó thống lĩnh trình báo tình hình chủ kỳ bị sét đánh gãy.
Khâu Ngọc Hải nghe chủ kỳ bị gãy liền mặc y phục ra xem
Lúc này mưa đã rơi dày đặc, binh sĩ trên đại giáo trường đội mưa rửa sạch vết tích sét đánh, đại kỳ và các binh sĩ bị sét đánh chết cũng đã được vận chuyển đến nơi khô ráo.
Khâu Ngọc Hải nhìn mấy thi thể và đại kỳ bị đánh cháy đen không hề có biểu tình gì.
Y là tộc huynh của Khâu Viễn Sơn, đã đi theo Khâu Viễn Sơn nhiều năm tài năng tuy không bằng ông nhưng hơn ở chỗ tâm tư tinh tế, ở trong lang quân mấy chục năm không lập được đại công song cũng không phạm phải lỗi lầm gì.
Có thể leo lên chức vị phó thống lĩnh, tuy là có nguyên nhân là tộc huynh của Khâu Viễn Sơn nhưng nguyên nhân khác chính là y gặp việc trầm ổn. Đây cũng chính là điều Khâu Viễn Sơn tán thưởng nhất nên ông mới để y ở lại trấn thủ đại doanh.
Chủ kỳ bị hủy là việc lớn nhưng gương mặt Khâu Ngọc Hải vẫn không chút biểu tình.
"Hà Xương, phân phó các binh sĩ đi ngủ không được cởi giáp, đồng thời người thức canh đêm nay cũng tăng thêm 5000 người, tăng cường phòng thủ, làm công tác chống mưa cho tốt, còn nữa, không được tiết lộ tin tức chủ kỳ bị hủy ra ngoài, trái lệnh, chém!"
Nói đến câu cuối cùng, Khâu Ngọc Hải gương mặt lộ vẻ đanh ác.
Sau khi bố trí tạm thời xong xuôi Khâu Ngọc Hải trở lại đại quân trướng.
Thiên tướng các doanh tiếp được quân lệnh liền truyền đạt đến các binh sĩ, hai vạn Lang quân lưu thủ đều mặc sẵn giáp trụ lên giường ngủ. Tuy không tiếp được mệnh lệnh rõ ràng nhưng khí trời bất thường và quân lệnh "đi ngủ không được cởi giáp" khiến cho bọn họ trong lòng đều có một áp lực nặng nề.
Khâu Ngọc Hải ở trong đại trướng mở to hai mắt, tay phải đặt hờ lên chuôi kiếm, ánh mắt nhìn về cửa trướng không ngừng bị gió thổi lay động.
Thời gian bị áp lực này đè nén chừng như đã ngừng trôi.
Cơn mưa ập đến nhanh, tạnh cũng nhanh.
Sau khi mưa như trút nước chừng hơn một thời thần thì gió dần dần nhỏ lại, mưa cũng ngớt dần, tiếng sấm sớm đã dứt hẳn.
Khâu Ngọc Hải dùng hai tay day hai bên thái dương huyệt, căng thẳng cả một đêm bây giờ cũng buông lỏng được một chút.
Y đứng dậy, vặn vẹo cơ thể tê nhức một hồi, gọi thân binh nấu một chén canh nhân sâm. Niên kỷ đã lớn, thức trắng một đêm đầu cũng bắt đầu nhức rồi, Khâu Ngọc Hải cất tiếng cười trự trào.
Mưa cuối cùng đã ngừng rơi, Khâu Ngọc Hải uống xong chén canh đi ra khỏi trướng, nhìn sắc trời thử, ánh trăng đã bắt đầu chiếu xuyên qua tầng mây.
Mùi đất bùn ngai ngái lưu động trong không khí, Khâu Ngọc Hải hít sâu vài hơi, hoàn toàn yên tâm, đi về trướng của mình để ngủ tiếp.
Lúc này chính là khi trời tối nhất trước khi bình minh, Tây tuyến đại doanh dưới ánh trăng chiếu rọi hiện rõ các hố nước nhỏ lồi lõm không bằng phẳng trên đại giáo trường sau cơn mưa lớn, ánh trăng phản chiếu trên mặt nước lấp loáng chói mắt phảng phất như vô số ngôi sao dày đặc, trong đám sao lấp lánh này, sóng nước, khôi giáp và binh khí chất đống loạn xạ, đống binh khí khôi giáp hư nát này bị gió thổi bay đầy mặt đất.
Binh sĩ trực đêm bắt đầu đi qua đi lại trên giáo trường thu thập tàn cục sau cơn mưa.
Phương Đông chợt lóe lên ánh sáng đầu tiên, phá tan màn đêm hắc ám, báo hiệu bình minh đã tới.
Binh sĩ ngẩng đầu nhìn về phía ánh sáng, một đêm hoảng loạn đã trôi qua, các binh sĩ cảm thấy như vừa cất được khối đá đè nặng trong lòng.
Nhưng ngay lúc này.
"Các ngôi sao" trên đại giáo trường lại bắt đầu rung động, trên các vũng nước từng đợt sóng bắt đầu lan ra không ngừng, lúc đầu còn nhỏ về sau càng lúc càng lớn.
Binh sĩ trở nên hốt hoảng.
Một thanh âm cảnh báo sắc nhọn vang lên phá nát bầu trời bình minh yên tĩnh.
"Có kỵ binh!"
Phía Đông nam của sơn mạch sau lưng chính là đại bình nguyên vô biên hội tụ thành một cái gò cao, vì địa thế của Tây tuyến đại doanh khá cao cho nên tầm nhìn rất rộng. Trên bình nguyên, một hắc tuyến không ngừng tiến lại gần, mặt đất chấn động kịch liệt, tiếng gió thổi qua gò rít lên chói tai, bụi cây lùm cỏ trên gò dưới gò đều lung lay, kỵ binh trùng phong ở phía xa cất tiếng rú gào giống như dã lang tru, tiếng rú gào và tiếng gió trộn lẫn với nhau truyền vào tai người ta càng thêm thê lệ.
Kỵ binh càng lúc càng tới gần Tây tuyến đại doanh.
Hai vạn Lang quân lưu thủ thần kinh bị áp bức cả một đêm cuối cùng bây giờ đã căng thẳng tới cực điểm, tinh thần mệt mỏi khiến cho sĩ khí xuống thấp cùng cực, nỗi sợ hãi cứ lan dần trong lòng các binh sĩ.
Lúc Khâu Ngọc Hải vừa đi ra khỏi trướng, sau khi cảm giác được mặt đất chấn động thì y trước nay vốn trầm ổn bình tĩnh cũng biến sắc.
Y là lão tướng kinh nghiệm sa trường nhiều năm, tự nhiên biết mặt đất chấn động kịch liệt như thế đại biểu cho chuyện gì, ít nhất cũng hơn vạn kỵ binh đang trùng phong trên bình nguyên mới có thể gây ra chấn động như vậy.
Trời ạ, thống lĩnh không phải vừa đại thắng ở Vệ Nhung Đông tuyến sao, ở đâu ra nhiều kỵ binh xuất hiện ở nơi này như vậy.
Khâu Ngọc Hải cố gắng áp chế kinh hãi trong lòng, vừa đi vừa cao giọng cổ vũ Lang quân đang lưu thủ:"Binh sĩ lang quân chuẩn bị chiến đấu, không ngờ kinh hoảng, các ngươi là Thương Nguyệt Lang quân, chiến vô bất thắng, vì Thương Nguyệt mà đánh, cho địch nhân thưởng thức lợi hại của lang quân."
Được Khâu Ngọc Hải cổ vũ, Lang quân đang kinh hoàng dần dần bình tĩnh lại, tố chất chiến đấu thể hiện rất tốt. Lang quân mặc khôi giáp chỉnh tề, vung vũ khí lên. Cung tiễn thủ leo lên ụ phòng thủ trên hàng rào gỗ, máy bắn đá, nỏ cường lực cũng nhanh chóng chuẩn bị.
Cửa đại doanh chầm chậm mở ra, hai vạn Lang quân lưu thủ có chừng 5000 kỵ binh, 5000 kỵ binh này chính là quân dũng mãnh nhất do phó tướng lãnh đạo, ào ào như nước cuốn ra ngoài Tây tuyến đại doanh.
Lúc này, kỵ binh từ phía xa xông đến đã lộ rõ hình tích.
Chỉ thấy một lá cờ thêu hình hoàng dương đón gió bay phần phật trên đồng rộng.
Khâu Ngọc Hải nhìn thấy lá cờ đầy khí tức tà ác đó trái tim liền đập loạn nhịp.
Hoàng dương kỵ binh đoàn là vương bài của Lưu Vân quốc, một tháng trước đã chặn đường tập kích Lôi Mông Tư Đặc, cướp lấy Lôi thần pháo đang còn được mọi người bàn tán, không ngờ Lưu Vân quốc lại ngông cuồng như vậy, không chỉ đắc tội với Vệ Nhung quốc mà cả Thương Nguyệt quốc chúng cũng dám phạm tới.
Con ác lang đã ngủ yên cả trăm năm đột nhiên phát điên hay sao? Chúng bằng vào cái gì mà dám đồng thời đắc tội với hai đại quốc?
Khâu Ngọc Hải cảm thấy ngờ vực.
Y hiện tại vô lực suy nghĩ nguyên nhân vì sao Lưu Vân quốc lại hành động kỳ quặc như vậy, y chỉ biết hiện tại đang xông tới Tây tuyến đại doanh chính là kỵ binh nổi danh khắp thảo nguyên.
Y nắm chặt tay giống như không thể nào thả lỏng được, lòng bàn tay rướm mồ hôi.
5000 kỵ binh Lang quân phóng nhanh xuống sườn núi, xông thẳng vào phía thảo nguyên kỵ binh.
Thảo nguyên kỵ binh trùng phong với tốc độ cao theo hình mũi trùy, mũi nhọn chính là 2000 hoàng dương kỵ binh, khí thế như dời non dốc bể, cho dù cách đó hơn 10 dặm Khâu Ngọc Hải cũng cảm thấy sợ hãi giống như một cánh tay vô hình đang bóp chặt trái tim y.
Lúc hai quân cách nhau không đầy ba dặm thì mũi nhọn của đại quân đột nhiên phân tán sang hai bên, dưới góc độ quan sát của Khâu Ngọc Hải thì mũi nhọn của đại quân theo hình thiết trùy giống như nở hoa, hơn nữa còn nhịp nhàng trôi chảy khuếch tán sang hai bên, hơn nữa là đang giữa lúc đối trận... Biến hóa phức tạp bên trong động tác này cần phải huấn luyện gian khổ đến mức nào, kỵ thuật cao minh đến mức nào?
Hơn nữa từ tốc độ mà xét thì cánh quân thảo nguyên kỵ sĩ từ dưới dốc xông lên còn nhanh còn nhanh hơn Lang quân từ trên chạy xuống.
Sắc mặt Khâu Ngọc Hải đã biến thành trắng nhợt, y thậm chí còn muốn bảo binh sĩ thổi kèn lệnh lui binh.
Nhưng cự ly giữa hai cánh quân không đầy ngàn mét, lúc này lui binh chắc chắn là giống như đưa thịt dê vào miệng cọp. Y chỉ có thể chờ kỳ tích phát sinh.
Cả chi Ác ma quân quân nhanh chóng hình thành nhạn hình trận (chữ V).
Còn Lang quân thì giống như là một mũi khoan đâm vào chỗ trống.
Lúc này nhạn hình trận lại phát sinh biến hóa, ở giữa chữ V bắt đầu nhô lên phía trước, trận thế lại biến thành hình chữ Cơ (箕). Kỵ binh Lang quân khoan thẳng vào đại trận liền bị trúng phải cung tiễn từ hai bên công kích, đương nhiên chúng không phải là không phản kích, Lang quân rút cung tên ra phản kích nhưng tốc độ và độ chuẩn xác của Hoàng dương kỵ binh thực sự đã đạt tới trình độ khủng bố.
Lang quân ngã rạp như cỏ, binh sĩ không ngừng rơi xuống ngựa, chiến mã đang chạy nhanh đụng thẳng vào Hoàng dương liền bị sức lực cường hãn của ma thú Hoàng dương phá rách phòng tuyến, trận hình trùng phong bị phá nát.
Phó tướng Lang quân xông lên ở hàng đầu vung trường kiếm gạt tên, thân là hổ tướng Lang quân, nhãn lực của hắn tất nhiên cũng khá cao minh, thấy hai bên liều chết đối trận, lại biết xạ thuật của đối phương hơn bên mình không biết bao nhiêu, hiện tại chỉ còn hy vọng dùng binh khí ngắn để tiến công.
Hắn vỗ mạnh vào mông ngựa, hắc mã bị đau điên cuồng phóng tới Hoàng dương kỵ binh đang xông đến như sóng triều.
Nhìn thấy phó tướng một ngựa xông tới, Hoàng dương kỵ binh xáo động một lúc rồi phân ra hai bên, phó tướng đưa mắt nhìn, đôi mắt liền bị chói, một ngọn lửa đỏ hừng hực điên cuồng áp tới, chớp mắt đã bao phủ lấy hắn, sát khí dày đặc giống như vật sống quấn chặt thân thể hắn, cả hô hấp cũng bị đè nén khó khăn.
Huyết dịch trong thân thể hắn phảng phất biến thành chất nhầy đông dính lại, khí lực còn chưa tới phân nửa lúc bình thường.
Phó tướng cắn nát đầu lưỡi, nhờ cơn đau đánh thức tiềm năng cơ thể, thét lớn một tiếng, trường thương phát xuất ánh sáng màu xanh giống như độc long khoan thẳng vào quầng lửa.
Quầng lửa phát ra ngân quang chói mắt, một đạo thiểm điện màu lam xé nát đấu khí màu xanh. Phó tướng la thảm, trường thương bị đánh bay chếch ra, ngân quang thuận thế đâm xuyên qua khải giáp thẳng vào ngực hắn, điện mang màu lam nổ lách tách, phó tướng run rẩy giống như con cá dãy chết, mùi thịt khét dần lan ra.
Trước khi chết hắn mới nhìn rõ quầng lửa đó chính là một con thần câu cao lớn màu đỏ.
Người cưỡi thần câu cả người đều bị khôi giáp màu đen che phủ, thậm chí khuôn mặt cũng dùng thiết bì màu đen che lại, Kinh Lôi ngân thương trên tay hắn rung động mạnh mẽ.
Người giáp đen thuận thế hất mạnh, thi thể phó tướng bị hắn hất bắn vào Lang quân đang xông tới.
5, 6 kỵ binh va phải, thế lực trùng phong của Lang quân liền bị áp chế. Hoàng dương kỵ binh ở xung quanh giống như bầy dã thú mặt mày tô vẽ quái dị rống lên động trời, đấu chí được người giáp đen phát khởi đến mức cao độ.
Bên phía Lang quân, tướng quân vừa giáp mặt đã bị giết, trận hình vốn đã hỗn loạn càng thêm rối.
Người giáp đen xông vào đại trận lang quân đầu tiên, tam nhãn mã tung hoành ngang dọc trong Lang quân, trường thương màu bạc vẽ nên từng đạo ánh sáng cong cong tứ tán khắp không trung, một nhóm kỵ sĩ la thảm rơi xuống ngựa, bị chiến mã trên chiến trường dẫm đạp nát bét.
Loan đao của thảo nguyên kỵ binh phát ra ánh sáng lạnh lẽo khiếp người.
Lực trùng kích của hoàng dương hơn xa tưởng tượng của Lang quân, hàng kỵ binh đi đầu tay trái cầm loan đao, tay phải cầm trường thương, hung hăng lao vào Lang quân. Hai cánh quân cùng trùng phong nhưng bọn Lang quân bị rơi xuống ngựa thực sự là xui xẻo.
Chiến sự đã định, toàn quân bắt đầu co cụm, hai cánh quân của nhạn hình trận đánh quặt vào trong
Kỵ binh giống như thủy triều không ngừng ép tới, chém giết ở cự ly gần thì trường thương sau khi được ném đi thì loan đao trong tay Hoàng dương kỵ binh càng nhanh chóng thể hiện lực sát thương của mình.
Phối hợp cận chiến của tổ 4 người Hoàng dương kỵ binh có thể nói là thiên hạ vô địch, Lang quân bị bao vây nhanh chóng nhận ra bốn bề đều là ánh sáng lập lòe của loan đao, chỉ cần sơ ý một chút thì liền bị một đao từ góc độ quỷ dị chém chết.
Càng làm cho người ta khiếp sợ chính là chiến ý giống như dã thú của chúng, người nào trúng đao hoặc trúng thương thì đều bất chấp tất cả cố gắng chém giết đồng quy ư tận với đối thủ.
Lang quân cố nhiên lợi hại nhưng cũng chưa từng thấy qua kiểu chém giết không cần mạng này.
Nhìn thấy thảo nguyên kỵ binh giống như nước lũ cuốn phăng tất cả ào tới, Lang quân căn bản đã không còn hy vọng trốn thoát, vì sợ hãi sinh ra sơ suất đều phải trả giá bằng tử vong.
Khâu Ngọc Hải đứng trên cao nhìn thấy 5000 lang quân giống như một khối thịt lớn bị vô số kiến bâu vào cắn xé, chân tay không kìm được phát run.
Đây chính là kỵ binh vương bài trong truyền thuyết sao? Tốc độ chém giết và phối hợp hoàn mỹ này thực sự là một trường ác mộng.
Khâu Ngọc Hải thực sự rất muốn thoát khỏi cơn ác mộng này.
Nhưng tiếng chém giết ở phương xa cùng tiếng thét quái dị của thảo nguyên kỵ binh quấn chặt lấy tim của y, mồ hôi trán to bằng hạt đậu toát ra, chảy xuống gương mặt thương tang của y.
Chiến đấu giống như một cơn gió, đến vô hình mà đi cũng nhanh chóng.
5000 Lang quân giống như một chiếc thuyền nhỏ bị sóng lớn nhận chìm, nhanh chóng biến thành tế phẩm của tử thần, cả đến gợn sóng cũng không có.
Ác ma quân giải quyết xong Lang quân nhanh chóng khôi phục trận hình chỉnh tề, hơn nữa ở đầu phương trận chính là người giáp đen toàn thân tắm máu, đôi mắt màu đen từ khôi giáp lộ ra có ánh nhìn bình thản, phảng phất như một trận đồ lục vừa rồi chỉ là một màn kịch thông thường, còn hắn chính là người đạo diễn hết thảy, một người đứng ngoài xem kịch.
Hắn giơ cao trường thương phất mạnh về phía trước, tất cả thảo nguyên kỵ binh đều gào lên như sói tru.
Tiếng gió rít ào ào nơi đồng trống hợp cùng tiếng gầm gừ vang vọng tới Tây tuyến đại doanh, mỗi binh sĩ đứng nơi ụ thành trái tim không ngừng loạn nhịp, nỗi sợ hãi lan tràn không cách nào giấu diếm được, sắc mặt càng lúc càng trắng nhợt.
Ác ma quân lại hành động, lần này họ không hề trùng phong mà gần hai vạn Ác ma quân chia thành năm phương trận.
Giống như đội danh dự trong duyệt binh, mỗi tên kỵ sĩ đều ngẩng cao đầu, trường thương giơ xéo lên một góc 45 độ, tọa kỵ chỉnh tề tiến bước, chậm rãi tiến về phía Tây tuyến đại doanh.
Lúc này mặt trời đã ló ra khỏi đường chân trời, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi cả mặt đất, trường thương cùng khôi giáp phản chiếu ánh sáng, khúc xạ lên gương mặt đanh ác không chút biểu tình của binh sĩ.
Kỵ binh tiến về phía trước, thiên quân vạn mã chỉnh tề tiến bước, trừ tiếng mặt đất chấn động ra không còn có bất kỳ thanh âm nào khác.
Không khí im lặng nặng nề.
Một vạn rưỡi Lang quân còn lại khẩn trương nhìn họ đang tiến lại gần, lòng dạ căng như dây cung, càng lúc càng căng thẳng, càng lúc càng thêm áp lực.
Khâu Ngọc Hải chịu không nổi không khí nặng nề này.
Đừng thấy Ác ma quân không hề trùng phong mà coi thường, quân dung chỉnh tề, vó ngựa rầm rập đạp xuống đất theo cùng một nhịp gây ra sức chấn nhiếp tuyệt đối không thua gì thiên quân vạn mã trùng phong. Chỉ nhìn thấy gương mặt méo mó sợ hãi của binh sĩ bên mình, Khâu Ngọc Hải cũng hiểu được hiệu quả trấn áp của Ác ma quân đến mức nào.
Y tuyệt không thể để cho binh sĩ của mình chưa đánh đã tan.
Thân là tướng lĩnh cao cấp trong quân, y biết tính trọng yếu của sĩ khí.
Hất tung áo khoác ngoài, Khâu Ngọc Hải chỉ huy mấy thân binh đem một cái trống lớn đường kính hai mét lên.
Y lại sai tả hữu vác dùi trống dài hơn hai xích đánh mạnh vào mặt trống.
"Đùng" một tiếng vang lên, giống như một đạo thiểm điện phá tan không khí nặng nề.
Binh sĩ Lang quân đều chấn động, quay đầu nhìn chủ tướng.
"Binh sĩ Lang quân nghe đây, đất đai ngàn dặm sau lưng Tây tuyến bọn ta chính là nơi cha mẹ tóc bạc như sương, là nơi nhi nữ trẻ thơ, là thê tử thanh mai trúc mã của bọn ta đang sinh sống. Hôm nay Ác ma quân đã tới trước thành, tình huống nguy cấp, không biết bao nhiêu cha mẹ chờ con trai về nhà, bao nhiêu con gái không biết cha là ai, bao nhiêu người gia nhập Lang quân mấy năm nay chưa về nhà, lẽ nào các ngươi có thể buông xuôi hay sao?"
Khâu Ngọc Hải quát lớn một tiếng, lại dùng sức đánh mạnh vào mặt trống một hồi.
"Địch nhân rất mạnh thì sao? Các ngươi sợ chết hay sao? Thân nhân luôn mong ngóng các ngươi trở về mà lệ nóng đoanh tròng, nếu như các ngươi để cho bọn Ác ma quân này vượt qua biên giới thì các ngươi ai cũng đều mang tội, còn liên lụy đến cha mẹ thê nhi, các ngươi còn mặt mũi về nhà hay sao?"
Lang quân rung lên, sắc mặt đang trắng nhợt vì kích động mà biến thành đỏ hồng.
Hiển nhiên lời nói của Khâu Ngọc Hải đã xúc động đến nội tâm của họ.
"Nói! Các ngươi rốt cục là đánh hay không đánh?"
"Đánh!" Tiếng thét của mấy vạn Lang quân giống như tiếng biển gào xuyên thấu tầng mây, ai nấy đều sắc mặt đỏ bừng.
"Cho địch nhân biết sự lợi hại của Lang quân bọn ta!"
Khâu Ngọc Hải dùng sức đánh trống. Tiếng trống ban đầu còn chậm rãi, về sau càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, cuối cùng biến thành chuỗi âm thanh dày đặc như mưa rơi.
Cảm thụ được tiếng thét long trời cùng sát khí cuồn cuộn từ Tây tuyến đại doanh, Dương Chính tiến bước ở hàng đầu khẽ ngẩng đầu nhìn.
Ánh mắt vốn không chút biểu tình bây giờ đã có chút kinh ngạc.
Bàn tay cầm Kinh Lôi thương của hắn khẽ siết chặt lại.
Lang quân quả nhiên là có khí thế hùng bá nhiều năm.
Đáng tiếc, trên chiến trường liều mạng cố nhiên là trọng yếu nhưng thực lực mới là nhân tố quyết định.
Hắn hừ nhẹ một tiếng.
Khi Ác ma quân tiến đến chân núi, hắn phất tay ra lệnh.
Thảo nguyên kỵ binh nhận lệnh liền phân tán ra hai bên, quân đoàn vốn dĩ ở phía sau không ngừng dồn lên phía trước. Quân đoàn không đầy ngàn người này lại có tám chiếc xe la cực lớn, mỗi cỗ xe đều do tám con la cường tráng cùng kéo. Chiếc xe cấu tạo độc đáo phi thường, có điểm giống như xe tăng trên địa cầu, chỉ bất quá động cơ để chạy được thay bằng tám con la mà thôi.
Trên chiếc xe lớn có Lôi thần đại pháo đã được Dương Chính cải tạo qua, Dương Chính tuy không thể cải biến tính năng của Lôi thần nhưng có thể cải biến hình dạng của giá đỡ bên dưới, hiện tại vận chuyển Lôi thần khá dễ dàng, tính cơ động cũng được nâng cao.
Dưới sự chỉ huy của Dương Chính, tám cỗ xe la dàn thành hàng ngang trước Tây tuyến đại doanh chừng 400 mét, binh sĩ nhanh chóng dẫn mấy con la đi chỗ khác, chỉ để lại tám cỗ đại pháo giống như tám con quái thú nằm đó, nòng pháo đen bóng chiếu ra hắc quang âm trầm lạnh lẽo.
Khâu Ngọc Hải đương nhiên phát hiện tám cỗ Lôi thần nhưng cự ly 400 mét lại vừa khéo nằm ở ngoài tầm bắn của nỏ cường lực.
Nhìn tám cỗ pháo hình dạng kỳ quái này, Khâu Ngọc Hải chưa từng thấy qua uy lực của chúng chỉ có thể hy vọng rằng mấy cỗ pháo này uy lực đừng quá đáng sợ như trong truyền thuyết.
"Bắn pháo!" Dương Chính quát lớn.
Binh sĩ bắn pháo không phải là kẻ mới vô nghề, sau khi cướp được Lôi thần về, các binh sĩ được tuyển vào Lôi thần doanh đều bỏ hết tất cả huấn luyện từ trước, trừ huấn luyện thể lực bắt buộc, bọn họ một lòng một dạ học tập cách chỉnh pháo, phát xạ, vì chỉ chuyên tâm học tập một loại cho nên động tác vô cùng thành thục.
Tuy là lần đầu tiên ra uy trên chiến trường nhưng bọn binh sĩ này tự tin phi thường.
Dương Chính quan sát mục tiêu xong liền hạ lệnh bắn.
Chỉnh góc bắn, chỉnh hướng nòng pháo đã xong.
"Long nộ đạn chuẩn bị!"
Tám binh sĩ leo lên đài pháo.
Quan chỉ huy dùng một lá cờ nhỏ phất lên, quát lên một tiếng như sấm dậy:"Phát xạ!"
Long nộ đạn đã bỏ vào trong nòng pháo, binh sĩ bên dưới cũng đã đốt dây dẫn hỏa.
Chỉ nghe tám tiếng nổ kinh thiên động địa, tám quang ảnh đen đen bay lên cao, Ác ma quân cùng Lang quân đều mở to mấy vạn cặp mắt nhìn tám quang ảnh đó di động.
Bay đến độ cao cực hạn, tám quang ảnh bắt đầu rơi xuống.
"Ầm, ầm, ầm, ầm, ầm, ầm, ầm, ầm"
Tám ánh lửa bùng lên ở gần cổng Tây tuyến đại doanh, tiếng nổ vang vọng đinh tai nhức óc khắp cả cánh đồng rộng lớn... Trong ánh lửa, gỗ đất bay tứ tán, bụi bốc mù mịt, binh sĩ kêu la thảm thiết, máu thịt tung bay, dưới lực hủy diệt cuồng bạo không thể kháng cự này sinh mạng của nhân loại trở nên vô cùng mong manh, yếu ớt.
Lôi thần bắn hết một lượt, hàng rào gỗ trước cổng Tây tuyến đại doanh đã hiện ra năm, sáu lỗ lớn, lửa cháy ngùn ngụt, Thương Nguyệt Lang quân kinh hoàng hoảng loạn.
Tuy chưa nổ tung được phòng tuyến nhưng tín tâm mà Lang quân khó khăn lắm mới tích góp được đã bị thứ vũ khí đáng sợ như thiên thần phát nộ này bắn tan nát.
Người không thể đấu với trời!
Đặc biệt là thế giới dã man chưa khai hóa, tin vào tín ngưỡng cường liệt như thế giới này.
Điểm đáng sợ nhất của tám cỗ Lôi thần pháo không phải là lực lượng mà là cảm giác uy hiếp nó mang lại.
Chỗ Khâu Ngọc Hải đứng rất gần phát pháo đầu tiên, mặt đất chấn động, hỏa quang trùng thiên, khắp chốn đều khói mù dày đặc cơ hồ khiến cho y nghĩ là thế giới đã tới ngày tận thế.
Y bị một viên bi sắt bắn trúng cánh tay phải, còn cái trống đã bị ngã lăn xuống đất.
"Thống lĩnh đại nhân!" Mấy thân vệ liều chết xông tới, đỡ Khâu Ngọc Hải sang một bên.
Lúc này tám tiếng nổ đáng sợ lại vang lên, Lôi thần pháo bắn đợt thứ hai.
Có một lần bắn thử, lần này mục tiêu của Lôi thần pháo càng thêm chuẩn xác, cơ hồ đều bắn trúng chỗ hàng rào đã bị phá hủy sẵn. Sau tiếng nổ kinh thiên động địa, gỗ vụn tung bay, bi sắt văng trúng vào người bọn binh sĩ đang phòng thủ ở ụ thành, hàng rào rung động lắc lư, có chỗ bị nổ tung, gỗ bay lên không cả 8 mét mới rơi xuống.
Có binh sĩ chạy né không kịp bị gỗ đè trúng biến thành tương thịt. Khói mù dày đặc khiến cho binh sĩ gần đó ho sù sụ, Tây tuyến đại doanh trở nên hỗn loạn vô cùng.
Khâu Ngọc Hải nhìn thảm cảnh trước mặt, cảm giác vô lực và sợ hãi tràn ngập tâm trí.
Y cố gắng đứng thẳng người tuyệt vọng rống to:"Mọi người theo ta trùng phong, liều mạng với chúng, quân truyền lệnh, mau chạy tới hoàng đô cầu cứu!"
Khâu Ngọc Hải tay phải đã bị phế nhưng vẫn gạt thân binh ra, rút thiết kiếm phóng qua kẽ hở của hàng rào do Lôi thần phá hoại.
Y chạy đến cổng chợt nghe binh sĩ phía sau hô lớn:"Tướng quân cẩn thận!"
Khâu Ngọc Hải ngẩng đầu, y chỉ nhìn thấy một đạn pháo màu đen đang rơi xuống ngay đầu y.
"Ầm!"
Hỏa quang lóe lên mạnh mẽ, binh sĩ đang liều chết chạy tới bị lực nổ cùng vô số bi sắt bắn cho ngã lăn về phía sau.
Binh sĩ phía sau chỉ thấy khói đen mù trời, binh sĩ lại gần xem thử chỉ thấy một cái mũ trụ dập nát từ trên trời rơi xuống, lắc lư trên mặt đất một lúc rồi nằm im.
"Tướng... tướng quân..." Lang quân từ điên cuồng trở nên câm lặng.
Binh sĩ mình mẩy lấm lem bụi đất giận dữ gầm rú đều trở nên yên tĩnh, ngơ ngẩn nhìn cái mũ trụ ở chỗ vừa phát nổ.
Khâu Ngọc Hải đã bị nổ tan xương nát thịt, chỉ còn lại cái mũ trụ.
Phó thống lĩnh chết rồi...
Phó thống lĩnh chết rồi...
"Đây là thiên mệnh sao?"
Hà Xương nhìn chủ kỳ đài vắng lặng, nơi đó còn có dấu tích của lôi điện đánh trúng đêm qua.
Phó thống lĩnh chết rồi... Lang quân không ai bì nổi đã bị đánh bại sao? Thương Nguyệt quốc hùng bá đại lục hơn trăm năm bây giờ lại bị người ta đánh thẳng vào trong lãnh thổ. Nhân dân sẽ phải thiết kỵ giày xéo mà rên xiết hay sao?
Hà Xương cảm thấy lạnh toát cả người, càng lúc càng lạnh, cơ hồ cả người hắn đóng thành băng.
"Ầm, ầm, ầm..."
Lại một loạt tiếng nổ chấn động vang lên. Lần này cả hàng rào gỗ của cổng đại doanh cũng rung động. Cọc gỗ to lớn gãy ngang ở giữa ngã ầm xuống, hàng rào bốc cháy hừng hực, ánh lửa ngút trời chiếu đỏ cả gương mặt binh sĩ.
"Không xong... không xong rồi..." Binh sĩ không ngừng run rẩy quay đầu bỏ chạy.
Hà Xương vung kiếm chém mạnh vào binh sĩ đang lùi sát người hắn, máu tươi phun trào.
Thần kinh đã bị đè nén đến cực điểm rốt cục đã vỡ nát, áp lực tinh thần cực lớn khiến Hà Xương cơ hồ sụp đổ, hắn gắng sức ngẩng đầu thét lớn:"Chiến sĩ doanh bốn, toàn bộ theo ta xông lên!"
Gương mặt méo mó của hắn trong ánh lửa giống như một con dã thú phát cuồng..
"Sát, sát, sát, theo ta xông lên!" Hà Xương cướp lấy thuẫn bài của một binh sĩ, vung thiết kiếm xông ra cánh cổng đã bị bắn nát, binh sĩ doanh bốn kích động lượm vũ khí nối nhau xông ra. Hành động của họ càng lúc càng thu hút sự chú ý của Lang quân.
Mấy thiên tướng nhìn thấy nhiệt huyết liền sôi trào.
Lang quân bình thường cũng là chiến sĩ dũng mãnh, chỉ là bị Lôi thần pháo giống như thiên thần giáng thế chấn nhiếp tâm thần, giờ đây cửa lớn đã vỡ, phó thống lĩnh xương cốt không còn, sát khí tiềm tàng trong lòng rốt cục cũng bị kích phát.
"Mẹ nó, liều một phen!"
Mấy thiên tướng vuốt gương mặt dính bùn đất, rống lên một tiếng xông ra đại doanh, chiến sĩ cũng theo họ xông ra.
Dần dần, các binh sĩ Lang quân, vô luận là đầu bếp, mã phu đều cầm vũ khí, trường thương, đoản thương, thiết kiếm, mộc côn, dao bếp xông thẳng ra. Binh sĩ đều lộ quyết tâm liều chết, chiến tranh đã tới lúc nóng bỏng nhất.
Ngay khi Lang quân xông ra cổng, Ác ma quân liền điều một hàng cung tiễn thủ lắp sẵn tên bày thành đội hình chỉnh tề đứng trước Lôi thần pháo.
Còn Dương Chính thì hạ lệnh:"Dùng Hổ khiếu đạn!"
Long nộ đạn là loại đạn mảnh bom, còn Hổ khiếu đạn lại là đạn ghém. Đây chính là hai loại đạn pháo chủ yếu Dương Chính nghiên cứu ra, không giống với loại đạn pháo duy nhất trước đó Tả Thanh Tử chế ra, trong các loại hình chiến tranh khác nhau, vận dụng các loại đạn pháo một cách linh động khoa học thì càng dễ chiếm tiện nghi hơn.
Thấy Lang quân xông ra cổng như sóng triều, Dương Chính liền điều chỉnh chiến lược.
"Phát xạ!"
Tiếng nổ sắc nhọn vang lên, hỏa quang lóe lên trên nòng pháo, một đống thiết châu đen nghịt bắn ra làm thành hình chiếc quạt trên không, lại tiếp tục nổ bung thành ngàn vạn viên bi sắt nhỏ từ không trung rơi xuống. Lang quân ở hàng đầu bị bi sắt bắn trúng máu thịt tung bay, ngã rạp như cỏ. Cái câu mạng người như cỏ rác thể hiện trên chiến trường rất rõ ràng.
"Sát!" Tiếng thét cuồng nộ như sóng gào biển thét vang lên.
Tử vong tịnh không làm Lang quân lui bước, họ không thể lui, chỉ có thể xông lên, tiếp tục xông lên.
Hà Xương suất lĩnh doanh bốn xông lên ở hàng đầu tiên, tuy Hổ khiếu đạn lực sát thương rất rộng nhưng lực sát thương đối với chiến sĩ mặc khôi giáp tịnh không lớn, một nhóm binh sĩ cầm thuẫn bài đi trước xông tới.
Người trước ngã xuống, người sau xông lên.
300 mét, 200 mét...
"Thần cung doanh chuẩn bị!"
Xạ thủ kéo dây cung.
"Hưu hưu..." một loạt tiếng dây cung bật lên, trường tiễn to lớn đặc chế giống như ánh chớp bắn ra. Dương Chính vì trận chiến này mà cả thứ đồ giữ nhà cũng đem ra sử dụng, bằng không Mạn Kỳ tên hồ ly đó cũng không dám hạ quyết tâm đánh rốc vào Tây tuyến Thương Nguyệt.
"Phập, phập, phập..." Mấy ngàn mũi Thần tý tiễn bắn xuyên qua thuẫn bài của binh sĩ, đà bay chưa hết còn đâm ngập vào người chúng tạo thành một trận mưa máu tung bay, hơn nữa tử thần còn chưa chịu ngừng, mấy mũi tên này sau khi đâm xuyên người binh sĩ hàng đầu tiếp tục bắn tới Lang quân phía sau, liên tục xuyên thấu hai người mới dừng lại.
Trận cung tiễn như bài sơn đảo hải này đã áp chế tốc độ tiến lên của Lang quân. Mỗi lần tiến thêm một mét thì phải trả giá bằng vô số sinh mạng. Máu từ thân thể Lang quân chảy tràn mặt đất, nhuộm đỏ cả đất đai, đất thấm quá nhiều máu không thể ngấm thêm, máu biến thành từng đạo huyết hà chảy xuống núi, đá núi cây cỏ đều bị nhuộm đỏ.
Sự tàn khốc của chiến tranh lúc này đã thể hiện triệt để.
Dương Chính từ đầu đến giờ đều đứng ở hàng trên cùng, nhìn chăm chú vào các binh sĩ Lang quân đang giãy dụa trong vũng máu của chính mình, thân thể ướt đẫm, miệng cất tiếng rống thê lệ, tay gãy, chân cụt nhưng vẫn bò lên, không bỏ phí chút sinh mệnh lực nào của mình để tiến về phía trước.
Đồ sát, đồ sát đẫm máu!
Đây chính là chiến tranh... Trên chiến trường vĩnh viễn không có đúng và sai, chỉ có thắng lợi và thất bại.
"Xung phong!" Dương Chính không thể nhân từ, cũng không muốn nhân từ.
Mạn Tháp đứng gần sau lưng Dương Chính múa hai thanh đồng chùy xông lên.
Mấy ngàn Hoàng dương kỵ binh kết thành đội hình tiến lên phía trước.
Lòng không câu nệ gì mới có thể nhìn mà như không nhìn, có thể quan sát toàn cục, có thể nắm được tiên cơ. Dương Chính hiện tại không còn sợ hãi, mê mang, tinh thần lực nhanh chóng bành trướng, đồng thời sát khí của Kim sí thiền tuy không còn đáng sợ mạnh mẽ như trước nhưng đã dung hợp với trời đất thành một thể, Tam nhãn mã được tinh thần lực của hắn khống chế tùy ý bay nhảy, mỗi một lần dấn bước, xoay người, xung phong, dừng lại đều giống như chính đôi chân của hắn, nhẹ nhàng thoải mái.
Tuy hắn động tác khinh linh nhưng Kinh Lôi thương lại hung ác linh hoạt như độc xà, mỗi lần xuất kích đều làm nở bung từng đóa huyết hoa mỹ lệ.
Dương Chính giống như một đám mây lửa thu hết sinh mạng của Lang quân.
Kỳ thực ngay lúc Lôi thần pháo phát uy, chiến sự đã kết thúc rồi.
Lang quân chỉ còn bộ binh, còn do nhiều binh lính hậu cần tổ thành, chưa từng kinh qua chiến trường đối kháng với thảo nguyên kỵ binh chính quy thì trừ việc nhờ vào huyết khí ban đầu chi trì ra thì về sau thực sự đã không còn là quân đội nữa.
Trên vạn kỵ binh như hổ vào bầy dê, loan đao chớp lóe, máu thịt tung bay, binh sĩ cất tiếng cười điên cuồng.
Kỵ binh nhờ vào tốc độ của ngựa đồ sát Lang quân, không ngừng có thi thể Lang quân bị thảo nguyên kỵ binh giết đến hứng khởi dùng trường thương giơ cao lên, hơn nữa Lang quân bị vó ngựa dẫm đạp thi thể hoặc người sống đều bị nát thành bùn.
Lang quân không ngừng ngã xuống, hơn vạn người đã biến thành vong hồn dưới đao.
Lúc Dương Chính phá tan trận tuyến Lang quân, xông ra khỏi trận quay đầu nhìn lại thì trường đồ sát đã kết thúc, người còn sống cực ít. Máu tươi chảy thành dòng trên mặt đất, mùi tanh hôi nồng nặc. Dương Chính hạ vũ khí xuống, máu trên mũ trụ, khôi giáp, mũi thương, lưỡi kiếm nhỏ giọt xuống dưới.
Kỵ binh xông vào đối trận, thực lực cách biệt quá xa khiến cho trường chiến tranh đầy máu nóng trở thành đồ sát đáng cười.
Người giành được thắng lợi bước ra khỏi chiến trường không có ai vui vẻ. Thế giới này lại có thêm nhiều người mất đi con trai, mất đi trượng phu, mất đi phụ thân.
Người chiến thắng nhấm nháp niềm vui thắng lợi, người thất bại vĩnh viễn không có cơ hội trở mình.
Đây chính là chiến tranh.
Ai cũng không thể thay đổi.
........
Tây tuyến đại doanh trở thành cứ điểm trấn thủ của thảo nguyên kỵ binh, lá cờ thêu hình hoàng dương tung bay trên kỳ đài như đang hung ác dòm ngó vào đất đai mênh mông của Thương Nguyệt quốc.
.......
Cùng lúc đó, Khâu Viễn Sơn đang suất lĩnh binh lính tấn công mãnh liệt dưới chân núi Ngọc Long sơn chợt nhận được tin tức không hay từ quân trinh sát. Tin thứ nhất chính là ít nhất có ba vạn kỵ binh từ Vệ Nhung quốc đi tới Đông tuyến, quân lực của Vệ Nhung đạt tới con số khủng bố là 10 vạn.
Tin thứ hai chính là 5 vạn Lưu Vân quân lại dám vượt qua biên giới tiến tới gần Ngọc Long sơn.
Khâu Viễn Sơn không biết Lưu Vân quốc rốt cục muốn làm gì mà xuất hiện ngay lúc ông công phá Ngọc Long sơn tới thời khắc quan trọng này. Lẽ nào bọn chúng muốn chia một chén canh sao? Khâu Viễn Sơn cười lạnh, bọn người man di này thực sự là không cần mạng mà, dám khiêu chiến đại quân Thương Nguyệt trên bình nguyên, nếu như lũ mọi rợ này không biết điều thì để cho chúng nếm thử mùi vị của Mãnh mã trùng phong đoàn.
Khâu Viễn Sơn đối với bộ đội của mình rất có lòng tin, tuy 5 vạn kỵ binh Lưu Vân quốc xuất hiện có ra ngoài ý liệu của ông nhưng ông cũng không lo lắng gì. Tiêu diệt Lôi Mông Tư Đặc chính là thời khắc đắc ý nhất của cả đời Khâu Viễn Sơn, nếu có ai cản đường thì gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật.
"Tấn công gấp cho ta, nhất định phải đánh hạ Ngọc Long sơn!" Khâu Viễn Sơn đứng trên liễn xa hăng hái ra lệnh.
........
Mạn Kỳ dẫn 5 vạn kỵ binh Thiên chích tộc xuyên qua Già Vân sơn, trước đây trạm canh của Vệ Nhung quốc bị Dương Chính hủy diệt đến nay vẫn chưa tu bổ hoàn thiện, mấy trăm Vệ Nhung quân còn chưa kịp phản kháng đã bị bắt làm tù binh. Bọn chúng cũng không có chỗ nào để đi, đại vương tử Lôi Mông Tư Đặc không biết ở đâu, chủ doanh ở Ngọc Long sơn đang bị Khâu Viễn Sơn tấn công ráo riết, vì vậy nhìn thấy đại quân Lưu Vân tiến đến, Vệ Nhung quân trên Già Vân sơn không còn chút đấu chí nào.
Sau khi xuyên qua Già Vân sơn, năm vạn kỵ binh Lưu Vân tiếp tục tiến về phía Ngọc Long sơn, đến lúc gần tối thì dừng lại nghỉ trên một gò núi cách Ngọc Long sơn 30 dặm.
Tiếng chém giết trên Ngọc Long sơn theo gió vang đến, cho dù đang ở xa cũng có thể cảm thụ được không khí chiến đấu thảm liệt đó.
Mạn Kỳ chỉ huy đại quân dừng lại, tự mình dẫn mấy tướng quân cao cấp đi lên gò núi nhìn về phía Ngọc Long sơn. Ngọn lửa đốt bằng phân sói trên phong hỏa đài của Ngọc Long sơn hiện rõ trước mắt, Sư thứu đang bay lượn trên không càng khiến cho người ta thắc thỏm trong lòng, Dương Chính đang ở nơi Tây tuyến xa xôi mới là người chủ đạo tạo nên tất cả, Mạn Kỳ bất quá chỉ phối hợp hành động mà thôi.
"Bệ hạ, bọn ta thực sự tin rằng người kia sẽ chiến thắng sao?" Một tướng quân lo lắng hỏi.
Mạn Kỳ bất mãn nhìn hắn:"Mạn Chân, việc này cố nhiên là mạo hiểm nhưng nếu như thành công thì lợi ích của Thiên chích tộc bọn ta có được sẽ to lớn nhất từ trước tới nay, bọn ta cũng không cần xem sắc mặt của Thương Nguyệt quốc mà sống nữa. Huống gì... hắn không phải đã nói rồi sao? Nếu bọn ta có thể đợi được tin tức thành công của hắn thì liền kết minh với Vệ Nhung quốc, nếu hắn thất bại thì bọn ta trở về nước, tuy tổn thất hai vạn binh sĩ nhưng lợi ích khổng lồ này cũng đáng để ta mạo hiểm."
5 vạn kỵ binh Lưu Vân quốc chờ đợi tin tức của Dương Chính từ phương xa truyền tới.
Thắng thì tiến.
Bại thì lui.