Ma Thiên Ký

Dịch giả: Khói

Biên: nila32

Trong số những nơi dùng để đi vào khu vực ngoại vi U Vương Chi Thương, Toái Nham Pha được xem là con đường dễ dàng nhất, cho nên hai người Liễu Minh liền lựa chọn nơi đây để đi vào U Vương Chi Thương. Dù vậy, khi cả hai vừa bước vào Toái Nham Pha, Liễu Minh liền cảm thấy dưới chân trầm xuống, pháp lực trong cơ thể đang rất nhanh biến mất. Sau đó hai mắt hắn tối sầm lại, toàn thân đang từ giữa hư không rơi xuống. Cũng may tâm tư hắn cấp tốc chuyển động, lập tức điều động Hóa Thức Trùng kích phát ra tinh thần lực, hai mắt hắn liền khôi phục bình thường sau đó rơi xuống bên trên đống đá vụn. Bên kia, tình huống Âm Lưu cũng giống như thế, nhưng không biết đã dùng thủ đoạn gì, chỉ thấy y trở mình trên không một lần đã khiến tốc độ rơi xuống của thân thể bỗng nhiên trì hoãn một chút, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống phía trên một khối Toái Nham.

"Nơi đây dĩ nhiên thiết lập cấm chế cấm bay, chỉ sợ mấy trăm dặm lộ trình còn lại này chúng ta phải đi mất cả tháng rồi." Liễu Minh giẫm lên đá vụn, đi về phía trước đồng thời trầm giọng nói ra.

"Nếu vỏn vẹn như thế cũng chẳng là gì, chỉ sợ phía trước tồn tại càng nhiều cấm chế khó bề tưởng tượng, ngươi và ta cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt." Âm Lưu nhẹ gật đầu, nói.

Đúng lúc này, âm thanh "Phần phật" vang lên, một cơn âm phong mãnh liệt đột nhiên xuất hiện, lập tức bao phủ hai người lại. Rất nhiều đá vụn dường như biến thành những viên đạn đạo bắn lên trên thân thể hai người, âm thanh bốp bốp đùng đùng liên tục phát ra. Liễu Minh cảm thấy khắp người truyền đến từng đợt đau nhức kịch liệt, vội vàng vận dụng pháp lực trong cơ thể, sương mù màu đen cuồn cuộn xuất hiện bao bọc chính hắn lại, cuối cùng đã có thể chống đỡ được đá vụn phô thiên cái địa lao đến rồi hắn tiếp tục đi về phía trước.

Sau một khắc, họ Liễu đột nhiên phát hiện, giờ phút này mình chỉ có thể vận dụng ba thành pháp lực so với lúc toàn thịnh, đành âm thầm cười khổ. Chỉ mới tiến vào khu vực bên ngoài U Vương Chi Thương đã bị cấm chế lớn như vậy ảnh hưởng, giờ hắn đã hiểu vì sao rất nhiều tộc nhân U tộc một đi là không trở lại!

Còn âm phong bên kia, sương mù màu xám liên tục chớp động, âm thanh bạo liệt bốp bốp đùng đùng bạo liệt quanh quẩn bên tai không ngừng. Liễu Minh là tu sĩ Nhân tộc nhưng thân thể lại rất mạnh mẽ, trái lại thân thể Âm Lưu có vẻ tương đối mỏng manh. Lúc này nhìn y vô cùng chật vật giống như không thể chịu nổi được nữa, những viên đá vụn va chạm lên nhục thể mềm yếu kia đều mang theo lực trùng kích trầm trọng. Cũng may Âm Lưu phát hiện tình huống không ổn, lập tức xuất ra một thanh trường kiếm màu đen, một cỗ kiếm ý to lớn từ trên người y quay cuồng bắn ra, ngay lập tức một màn kiếm rậm rạp chằng chịt bao phủ toàn thân hắn. Đá vụn đầy trời vừa mới chạm đến màn kiếm, lập tức những thanh âm nổ lớn nặng nề đến cực điểm vang lên không ngớt, sau đó đồng loạt hóa thành bột mịn phiêu tán. Thời gian cháy hết một nén nhang trôi qua, âm phong rút cuộc tản đi, thân hình Liễu Minh cùng Âm Lưu liền lộ ra. Thần sắc Liễu Minh có vẻ bình tĩnh, nhưng áo xám tro mặc trên người đã rách tả tơi hết rồi. Còn Âm Lưu thì thở phì phò từng ngụm từng ngụm, sắc mặt có chút tái nhợt, một thân Pháp lực đã tiêu hao đôi chút.

"âm đ*o hữu, ngươi không sao chứ?" Liễu Minh thấy vậy, nhướng mày hỏi.

"Ta tạm thời không sao. Thân thể chính là một khuyết điểm lớn của U tộc chúng ta, nếu toàn bộ công kích trình độ như vừa rồi đánh trúng ta chỉ sợ sẽ tạo ra tổn thương, lại nói thân thể Ẩn huynh mạnh mẽ như vậy quả là ngoài tại hạ dự kiến. Bất quá càng đến gần U Vương Chi Thương, cấm chế sẽ càng lợi hại, Ẩn huynh vẫn phải thận hơn." Âm Lưu thở dài một hơi, ánh mắt lập loè vài cái rồi nói.

"Trước kia, tại hạ dưới cơ duyên xảo hợp đúng là đã tu luyện qua mấy môn luyện thể bí thuật đặc thù, cho nên thân thể có khỏe mạnh chút ít. Ngược lại Âm Lưu huynh sử dụng thần thông Ngự Kiếm Thuật quả là xuất thần nhập hóa, đã giúp Ẩn mỗ mở rộng tầm mắt rồi." Liễu Minh hàm hồ vài câu, sau đó bỗng nhiên xoay chuyển lời nói.

"Một chút kiếm thuật của tại hạ chả được coi là gì cả. Mà nơi đây không nên ở lâu, chúng ta nắm chặt thời gian lên đường đi." Âm Lưu hặc hặc nói, sau đó bàn tay đánh vào hư không, từ trong tay áo bắn ra một đám sương mù màu lam nhạt, sương mù lượn lờ xung quanh đôi chân, hóa thành một đôi linh ngoa* màu xanh sẫm, đồng thời hắn nuốt vào một viên đan dược màu đen.

Linh ngoa: giầy có linh tính

Một lát sau, khí sắc tái nhợt trên mặt Âm Lưu liền khôi phục như lúc ban đầu. Liễu Minh thấy vậy, phủi bụi trên người, tiếp tục đi về phía trước. Dưới sự gia tăng của linh ngoa, lòng bàn chân Âm Lưu như sinh ra gió, tốc độ liền nhanh hơn vài phần, Liễu Minh thấy vậy cũng thi triển Khinh Thân Thuật, hắn đi nhanh như bay, cùng Âm Lưu song song bước đi. Gần nửa ngày sau, hai người chịu âm phong tập kích thêm tám lần nữa, cuối cùng hai người vượt qua mọi chông gai đã xuyên qua Toái Nham Pha. Sau đó, lại xuyên qua một mảnh đồi núi thấp bé kéo dài, liền đi tới trước một mảnh rừng rậm rạp màu đỏ như máu. Hoàn toàn bất đồng với tưởng tượng của hai người, từ mảnh rừng rậm này tản mát ra một cỗ khí tức trong trẻo nhưng rất lạnh lùng, từng đám cây cổ thụ che trời mọc lên chằng chịt dường như chúng sắp xếp theo quy luật bố trí nào đó, lộ ra yên tĩnh dị thường. Những cây cổ thụ này có thân màu nâu xám, gốc màu đen, xung quanh dây leo uốn lượn chiếm cứ, cành cây không ngừng phân nhánh kéo dài lên trời, phía trên chạc cây là lá cây lớn bằng bàn tay tạo thành từng mảnh huyết hồng, rậm rạp chằng chịt tụm quanh cùng một chỗ. Liễu Minh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một mảnh huyết hồng căn bản không nhìn thấy mặt trời đâu cả.

"Nơi đây chính là 'Huyết Diệp Mê Lâm' rồi, nghe nói cứ đi đến đường rẽ liền quẹo phải, là có thể thuận lợi tiêu sái thoát khỏi phiến rừng rậm này, bất quá chưa có ai từng xác minh qua, không biết là thật hay giả." Sắc mặt Âm Lưu ngưng trọng, nói ra.

"Người bán tin tức này chắc hẳn đã sống sót đi ra khỏi mê lâm, bất quá vẫn cần bảo đảm an toàn, trước tiên chúng ta thử dò xét một phen rồi hãy tính." Liễu Minh suy nghĩ rồi nói.

"Ẩn huynh nói có đạo lý, cẩn thận một chút luôn luôn tốt."

Âm Lưu gật đầu, nhẹ nhàng vỗ túi bên hông, một đám sương mù màu xám bay ra, biến thành một con Viên Hầu cao hơn một xích*, toàn thân nó phủ đầy lông dài màu đen.

xích: = 1/3 mét

Viên hầu vừa xuất hiện liền nhảy nhót tại chỗ mấy cái, sau đó thân hình lóe lên nhảy vào trong rừng rậm. Nhưng chỉ vỏn vẹn trôi qua nửa khắc, chợt nghe thấy một thanh âm kêu rên từ chỗ rừng sâu truyền đến, từ đó liền không có động tĩnh gì khác nữa.

"Lộ tuyến này có lẽ không sai, chỉ có điều chỗ sâu trong rừng rậm hình như tồn tại những Âm thú khác. Thông Bối Viên Quỷ của ta tu vi tuy chỉ có Hóa Tinh trung kỳ, cộng thêm ở nơi đây tu vi thực lực bị áp chế, nhưng chắc chắn tốc độ vẫn nhanh nhạy dị thường, cho dù gặp phải đối thủ Chân Đan cảnh cũng sẽ không toi mạng dễ dàng như thế." Âm Lưu than nhẹ một tiếng.

"Đã đi đến thời điểm này, chúng ta sẽ không chuyển đường khác để hi vọng tìm đường dễ dàng nữa, những phương hướng khác có lẽ sẽ càng thêm nguy hiểm hơn mà thôi." Liễu Minh ngữ khí kiên định, nói ra.

"Nếu như Ẩn huynh không sợ Âm thú nơi này, Âm mỗ tự nhiên sẽ phụng bồi đến cùng."

Âm Lưu suy nghĩ một chút, dường như hạ quyết tâm bèn cất bước đi trước, tiến vào rừng rậm huyết sắc. Liễu Minh cũng nhẹ nhàng đi theo. Hai người đi vào rừng rậm được hơn trăm trượng, đột nhiên nhiệt độ trong không khí chợt hạ xuống, có một loại khí tức băng lãnh đến cực điểm đang lan tràn, dường như muốn ngưng đọng toàn bộ phiến hư không lại, xung quanh chợt tĩnh mịch dị thường, đến cả thanh âm hô hấp đều có thể nghe rõ ràng. Loại hơi thở lạnh như băng này khiến cho sự cẩn thận của Liễu Minh càng tăng nhiều. Ngay lúc hai người đi tới đường rẽ thứ hai, bỗng nhiên sau lưng phát ra một cơn gió rét lạnh thấu xương, một cái bóng xám lóe lên bắn ra công kích hai người. Liễu Minh đã sớm có chuẩn bị, thân hình nhẹ nhàng nhoáng lên liền tránh đi một cách thật là xảo diệu, còn Âm Lưu cũng đã sớm đoán trước, hai chân mãnh liệt đạp một cái bắn ngược ra xa.

"XÌ... XÌ..."

Hôi quang lóe lên rồi tan đi, bên trong bóng xám hiện ra là một con Cự Lang dữ tợn, toàn thân nó phủ đầy lông dài màu xám. Con sói này cao khoảng ba bốn trượng, xung quanh có từng sợi sương mù màu xám quấn quanh, ở cổ có một mảnh Linh văn dài hẹp màu đỏ bố trí cân đối, bốn cái móng vuốt nhọn có phong nhận chớp động từng hồi, lóe lên tinh quang vô cùng, từ khí tức trên người nó tỏa ra rõ ràng đã đạt đến Chân Đan sơ kỳ.

"Ẩn huynh, tình huống ở nơi đây có cấm chế bao phủ, chúng ta không cần phải ham chiến!"

Âm Lưu thấy vậy liền nói, sau đó tay áo hắn run lên, một luồng ánh sáng màu đỏ bắn ra, bay đến vị trí xung quanh Cự Lang xa hơn một trượng liền dừng lại, hóa thành mảng lớn ánh sáng màu đỏ bao vây Cự Lang lại. Còn Liễu Minh lật tay lấy ra hai viên châu màu vàng, ném về phía Cự Lang. Một tiếng "Oanh" thật lớn vang lên, một trận ánh sáng màu đỏ xen lẫn lôi điện màu vàng phóng lên trời. Toàn bộ hư không rừng rậm mãnh liệt rung động lắc lư, từng mảnh lá cây huyết sắc dưới sự trùng kích mãnh liệt từ bên dưới liền tan thành từng điểm ánh sáng màu đỏ. Trong lúc nhất thời, huyết quang đầy trời, giống như một trận huyết vũ đang phiêu diêu rơi xuống. Hai người Liễu Minh không hề bận tâm đến tình huống của Cự Lang, mượn huyết vũ che lấp, không quay đầu lại mà hướng tới đường rẽ kế tiếp chạy như bay. Khoảng thời gian tiếp theo, hai người dựa vào tiêu hao một ít Phù Lục cùng Linh Khí, mỗi lần gặp phải Âm thú công kích liền tận lực tránh né, không ngừng tiến về phía trước.

Không biết do tin tức sai lầm hay là do mê lâm quá mức khổng lồ, đi mãi mà không tới phần cuối, hai người vừa đi chính là một ngày một đêm, cho dù Liễu Minh đã chuẩn bị đầy đủ nhưng đến bây giờ cũng đã có cảm giác chịu không nổi rồi. Sau đó, bọn họ không hẹn mà gặp một con Cự Hùng Huyết Văn tu vi Chân Đan trung kỳ. Cự Hùng này vô cùng mạnh mẽ, dưới tình huống tu vi bị áp chế, Liễu Minh dựa vào thân thể mạnh mẽ cùng thân pháp ma quỷ của chính mình, phối hợp với bí thuật giống như ném bom của Âm Lưu mới khó khăn dị thường tiêu diệt được con Cự Hùng kia. Từ lần đó trở đi hai người gặp lại những Âm thú này rút cuộc không hề ham chiến, phần lớn là Liễu Minh sử dụng Minh Ngục vây khốn chúng lại rồi bỏ trốn mất dạng.

Nửa tháng trôi qua, hai người rút cuộc đi tới phần cuối của Huyết Sắc sâm lâm, mà sau khi thấy quang cảnh phía sau rừng rậm lại khiến hai người không kìm nổi nghẹn họng, nhìn trân trối!

Phía sau rừng rậm dĩ nhiên là một mảnh hoang nguyên rộng rãi, còn chưa tiến vào đã có một cỗ khí tức cực nóng đập vào mặt bọn họ, rõ ràng nơi đây cùng rừng rậm huyết sắc tạo thành hai mặt đối lập. Liễu Minh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bầu trời đều là một mảnh kim quang lóng lánh chói mắt, từng luồng kim quang từ trên không trung đang rơi xuống. Hai mắt hắn nhíu lại mới miễn cưỡng thấy rõ hơn, trên bầu trời rõ ràng treo cao mười Liệt Dương màu vàng, hắn lại nhìn thoáng qua phương xa, chỉ thấy bốn phía hoang nguyên trống trải vô cùng, căn bản nhìn không đến phần cuối.

"Cực Dương Trận!" Âm Lưu buộc miệng nói ra, sắc mặt hắn ẩn hiện vẻ kinh sợ.

Liễu Minh nghe vậy, sắc mặt trầm xuống. Mặc dù chưa từng nghe về trận này, nhưng chỉ bằng vào hai chữ "Cực Dương", không cần nhiều lời hắn cũng có thể cảm nhận được hàm nghĩa trong đó. Tay hắn chậm rãi vươn vào giữa kim quang, một cỗ khí tức nóng rực truyền đến, làn da phía trên bị nhiệt độ cao thiêu đốt, theo thời gian qua đi dần trở lên phiếm hồng, còn từng sợi sương mù màu đen cũng đang tản đi theo thời gian.

"Thân thể Ẩn huynh quả nhiên cường đại, vậy mà có thể ngăn cản ánh sáng Ô Kim." Âm Lưu thấy vậy, có chút động dung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui