Ma Thiên Ký

Dịch giả: Quyle019

Trong phút chốc, một tiếng nổ mạnh giống như đất rung núi chuyển truyền đến, ba loại quang mang thanh, hồng, hoàng trong nháy mắt đan vào nhau giữa không trung, chấn động kịch liệt quét sạch ra bốn phương tám hướng khiến cho đỉnh núi được tuyết trắng bao phủ xung quanh biến thành tro bụi trong khoảnh khắc.

Ngay lúc này, hư không phía sau nam tử mặc áo bào màu xanh chợt lóe lên, thân ảnh Liễu Minh như quỷ mị chợt hiện ra, trong tay nắm một cái trường tiên màu xanh, đúng là Tổn Ma Tiên.

Cánh tay Liễu Minh run lên, trong nháy mắt một cỗ lực lượng pháp tắc từ trên Tổn Ma Tiên tuôn ra, hóa thành một đạo tiên ảnh màu xanh mênh mông.

Màn sáng hộ thể của nam tử mặc áo bào màu xanh trước tiên ảnh do Tổn Ma Tiên biến thành lập tức bị xé nát giống như tờ giấy bình thường, sau khi thanh quang chợt lóe, lập tức quấn lấy thân thể nam tử mặc áo bào màu xanh.

Trong đôi mắt điên cuồng của nam tử mặc áo bào màu xanh rốt cục hiện lên một tia hoảng sợ, trường tiên màu xanh đang quấn ở trên người hắn chợt thít chặt lại.

Liên tiếp những tiếng đùng đùng vang giòn từ trên người nam tử mặc áo bào màu xanh truyền ra, không biết là xương cốt toàn thân hắn bị cán gãy hết bao nhiêu, máu tươi từ trong miệng hắn điên cuồng phun ra.

Hắn bị trọng thương như vậy, lập tức quang mang của xiềng xích màu xanh trong tay cùng pháp bảo chiến chùy cũng chợt ảm đạm theo, nhân có hội này chín khỏa Sơn Hà Châu cũng thừa cơ tấn công áp chế hai kiện pháp bảo, ầm ầm nện xuống, quang mang màu vàng đất cũng bao phủ hoàn toàn nam tử mặc áo bào màu xanh vào bên trong.

Sau một hồi ầm ầm nổ vang, Liễu Minh vung tay lên thu hồi Sơn Hà Châu cùng Tổn Ma Tiên.

Thi thể nam tử mặc áo bào màu xanh bây giờ đã bị phá tan thành từng mảnh nhỏ, chỉ còn lại một đống mảnh xác chết, khí tức đã sớm diệt vong.

Pháp Tướng màu xanh giữa không trung cũng lập tức tan vỡ ngay khi nam tử mặc áo bào màu xanh chết đi.

Liễu Minh phất tay thu hồi hai cỗ Pháp Tướng đen trắng, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn không thể dấu được vẻ mặt hưng phấn hiện lên.

Pháp Tướng của nam tử mặc áo bào màu xanh kia rất đặc biệt, trong đám Thông Huyền Đại Năng cũng không tính là kẻ yếu, nhưng mà hắn sử dụng rất nhiều thủ đoạn phối hợp với Tổn Ma Tiên tấn công, tuy rằng hao phí không ít pháp lực, nhưng vẫn bị hắn dùng thế sét đánh lôi đình giết chết.

Nếu chỉ nhìn vào thực lực thì hắn đã hoàn toàn tiến vào cấp độ Thông Huyền rồi.

Liễu Minh lắc lắc đầu, áp chế sự hưng phấn trong lòng, âm thầm khuyên bảo chính mình không thể tự mãn.

Trên thi thể nam tử mặc áo bào màu xanh chợt có tia sáng lóe lên, hiện ra một viên cầu màu trắng cực lớn, tỏa ra ánh sáng nhu hòa êm dịu, trong đó ẩn chứa tinh khí hơn xa vài đầu yêu vật Thiên Tượng mà hắn đánh chết lúc trước.

Liễu Minh thấy vậy, phất tay phát ra một cỗ hắc quang, quấn chặt lấy quang cầu màu trắng, thuần thục kéo lại đưa vào trong cơ thể hắn.

Quang cầu màu trắng vừa mới tiến vào trong cơ thể hắn thì lồng giam bọt khí cũng lập tức hiện ra, đồng thời phát ra một cỗ hấp lực hút quang cầu vào.

Sau một hồi lâu, một cỗ năng lượng cực kỳ tinh thuần khổng lồ tuôn ngược trở lại, một bộ phận truyền vào trong cơ thể Ma Thiên, một bộ phận khác thì dung nhập vào linh hải cùng với bên trong thân thể của Liễu Minh.

Trên người Liễu Minh đột nhiên hiện ra một màn hắc quang chói mắt, bao quanh cả cơ thể hắn, qua hồi lâu vẫn không tiêu tán.

Bên trong Linh Hải của hắn, Hắc Bạch Chân Đan mười ba lỗ khiếu nhận được nguồn năng lượng tinh thuần này, lập tức phát triển lớn hơn rất nhiều, phát ra ánh sáng âm âm u u, mặt ngoài mơ hồ có phù văn màu đen lượn lờ.

Bên trong thần thức hải của Liễu Minh, tiểu nhân Nguyên Thần màu đen giờ phút này sau khi được một cỗ tinh thần lực tinh thuần rót vào, bên ngoài thân tản mát ra quang mang dịu dàng.

Liễu Minh nhắm hai mắt lại, trong cơ thể Minh Cốt Quyết toàn lực vận chuyển, trên người tản mát ra hắc quang càng lúc càng sáng.

Sau một khắc, quang mang trên người hắn mới dần dần mờ đi, hai mắt mở ra, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Hấp thu tinh khí tu sĩ Thông Huyền này xong, có thể nói là tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh, hiện giờ khoảng cách tới Thiên Tượng Cảnh đỉnh phong cũng chỉ còn một bước.

Chỉ cần tiếp tục hấp thụ nhiều thêm một ít năng lượng, thì tiến tới Thiên Tượng Cảnh đỉnh phong cũng là điều trong tầm tay.

Liễu Minh xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía xiềng xích cùng pháp bảo chiến chùy của nam tử mặc áo bào màu xanh đang bị ném ở một bên, phất tay thu lại.

Hai kiện pháp bảo kia tuy rằng không phải là pháp bảo Động Thiên, nhưng phẩm chất đều không tồi một chút nào.

Sau đó hắn lại tiếp tục tìm tòi thêm một chút, điều kỳ lạ chính là chẳng biết tại sao trên người nam tử mặc áo bào màu xanh này cũng không có pháp khí trữ vật, điều này làm cho trong lòng hắn không khỏi có chút thất vọng.

Lại nói tiếp, của cải của hắn lúc này vô vùng phong phú, hắn đã kiểm tra vô cùng cẩn thận cái pháp khí trữ vật của Liễu Hồi Phong kia, trong đó có vô số các loại trân bảo, so với bảo vật mà hắn tìm được bên trong bí cảnh Ma Uyên còn nhiều hơn.

Hiện tại các loại tài liệu trân quý, pháp bảo đan dược trên người hắn nhiều đếm không xuể, cũng chẳng phải tham lam thêm tài vật của một tu sĩ Thông Huyền.

Cái làm cho hắn thất vọng chính là không thể tìm kiếm thêm được một ít manh mối nào từ trên người này, cũng không xác định được hiện tại bản thân mình đang ở nơi đâu.

Trong thời gian tiếp theo, hắn một đường phi hành, cuối cùng sau vài ngày cũng bay ra khỏi vùng đất phủ đầy băng tuyết này. Sau đó lại tiến vào một phiến rừng nguyên thủy đầy những cây cổ thụ cao chọc trời.

Nhưng thời gian hắn ở lại phiến rừng nguyên thủy này cũng chỉ một lúc.

Bởi vì sau khi vừa tiến vào rừng cây hắn đột nhiên nảy ra ý tưởng, muốn quay trở lại biên giới không gian nơi mà mình tiến vào, thử xem có thể quay trở lại không gian băng tuyết lúc trước được hay không.

Kết quả là hắn vừa mới quay trở lại, bước vào màn ánh sáng trong suốt kia, trước mặt chợt lóe lên ánh sáng trắng, kèm theo sau đó là một trận hoa mắt chóng mặt, xuất hiện trước mặt không phải là nơi phủ đầy tuyết trắng kia, mà lại là một mảnh núi cao thông thường giống như Vạn Linh Sơn Mạch bên trong Thái Thanh Môn.

Thiên địa linh khí bốn phía cũng dồi dào nồng đậm giống như vậy, dãy núi mênh mông, nguy nga liên miên.

Không kịp để cho hắn đánh giá rõ ràng hoàn cảnh chung quanh, vài luồng khí tức rất lớn mà quỷ dị đột nhiên tập trung lên người hắn.

Đồng thời bên trong dãy núi phía trước, đột nhiên dâng lên một mảnh ánh sáng vàng kim óng ánh, chiếu rọi toàn bộ khiến cả phiến sơn mạch trở nên vàng óng, tiếp theo từng luồng linh áp rất to lớn ào ào phóng thẳng lên trời, khiến cho thiên địa linh khí ở xung quanh bốc lên một cách kịch liệt.

Từng tràng âm thanh thánh thót vang lên, lúc này mảnh ánh sáng vàng kim óng ánh rất nhanh trở nên bùng nổ!

Nhất thời sắc mặt Liễu Minh đại biến, không kịp suy nghĩ điều gì mà thúc giục pháp quyết, trên người tuôn ra ùn ùn hắc khí rồi bắn thật nhanh đi như tên bắn.

Tuy rằng hắn không nhìn được rõ ràng kia là vật gì nhưng có thể khẳng định chính là, khí tức cùng linh áp đó tuyệt đối là do tồn tại cấp bậc Thông Huyền phát ra.

Hắn tự đánh giá thực lực bản thân mình hôm nay, có thể một mình đối mặt với Đại Năng Thông Huyền Cảnh, nhưng cũng không có trình độ tự đại một lúc khiêu chiến vài tên Thông Huyền Cảnh, bất cẩn một chút là hậu quả không thể lường được.

Đồng thời trực giác của Liễu Minh nói cho hắn biết, lần này xuất hiện vô cùng có khả năng là yêu thú Thông Huyền Cảnh dạng loài chim nào đó, nói cách khác nếu bị nó quấn lấy thì việc trốn chạy cũng thực sự là hết sức khó khăn.

Trong khi suy nghĩ hắn cũng đã tiến nhập vào bên trong quầng sáng trong suốt.

Ngay sau đó, không kịp thấy rõ cảnh vật trước mắt, trong mũi hắn đã ngửi được một cỗ gió biển mặn chát thổi đến.

Thần thức Liễu Minh nhanh chóng đảo qua một vòng, sau khi xác nhận chung quanh không có gì nguy hiểm, trên người xuất hiện độn quang, hóa thành một đạo hắc quang cấp tốc bay về phía trước, đồng thời sau lưng chợt lóe lên ngân quang, mở ra một đôi cánh thịt màu bạc.

Một hơi bay ra hơn nghìn dặm, hắn cảm thấy phía sau quả thật không có thứ gì đó đuổi theo, lúc này mới thở nhẹ một hơi rồi dừng lại giữa không trung, thu hồi cánh thịt màu bạc sau lưng lại.

Lúc này hắn mới phát hiện, nơi mà mình đang ở là một mảnh biển khơi đen nhánh trải rộng có vô số các hòn đảo, có đảo lớn có đảo nhỏ, hình thù kỳ quái, lan tràn khắp nơi bốn phương tám hướng, không có điểm cuối.

Mà càng làm cho hắn có chút kinh ngạc chính là, tràn ngập không gian chỗ này toàn là âm khí lạnh lẽo đến thấu xương, nhất là âm khí phát ra từ trong nước biển tối đen này lại có chút tương tự giống với Cửu U Minh Giới.

Chẳng qua đối với Liễu Minh mà nói kể cả chân chính bước vào Cửu U Minh Giới thì cũng chẳng có gì là khó chịu, trong nháy mắt khi tiến vào không gian này thì Minh Cốt Quyết của hắn đã tự động vận chuyển rồi.

Lập tức hắn nghĩ lại tình huống vừa trải qua, không khỏi khẽ cười tự giễu.

Rõ ràng là hắn không cần phải vội vã chạy trốn như vậy, bất luận là những Thông Huyền kia có đuổi theo hắn tiến vào màn ngăn trong suốt kia không, thì dựa vào quy luật của nơi này, kể cả đối phương đuổi theo vào thì cũng sẽ bị truyền tống vào trong một không gian khác.

Bất quá trải qua một màn hữu kinh vô hiểm này xong, hắn cũng chứng minh được một chút suy đoán của mình là đúng.

Cái thế giới mà hắn đi vào này hẳn là bao gồm rất nhiều không gian độc lập, mà các không gian độc lập này cũng không cố định tương liên, chỉ cần bước vào màn ngăn biên giới không gian đó thì lập tức sẽ bị truyền tống đến bên trong một không gian khác.

Chẳng qua là hiểu rõ những điều này cũng chẳng trợ giúp cho mình trốn thoát ra được, ngược lại lại càng làm cho thế giới thần bí này tăng thêm vài phần sắc thái quỷ dị.

Ngay khi Liễu Minh có chút buồn bực lắc đầu, thời điểm chuẩn bị ly khai nơi này thì thần hồn Ma Thiên trong cơ thể hắn đột nhiên hơi nhúc nhích một chút, chậm rãi thức tỉnh lại.

"Ma Thiên tiền bối, cuối cùng ngươi cũng đã tỉnh rồi!" Liễu Minh vội vàng dừng bước lại, kinh hỉ nói.

" Cuối cùng đã khôi phục một chút thần trí..." Giọng nói của Ma Thiên nghe vẫn mỏi mệt vô cùng, dường như lúc nào cũng có thể tiếp tục lâm vào hôn mê.

" Ma Thiên tiền bối, rốt cuộc thì đây là địa phương nào, tại sao lại cổ quái đến như vậy?" Liễu Minh chau mày, vội vàng kể lại những chuyện đã trải qua với Ma Thiên một lần, sau đó hỏi.

" Xem ra đúng là vẫn không thể chạy thoát được... Nếu như ta đoán không nhầm thì hiện tại hẳn là chúng ta đang ở bên trong Cổ Ma Giới." Ma Thiên nghe vậy thở dài, sau khi trầm mặc một lát thì mở miệng nói, ngữ khí tựa hồ có chút bất đắc dĩ.

" Cổ Ma Giới?"

Liễu Minh nghe được vậy, sắc mặt chỉ khẽ động, chả hiểu tại sao trong lòng cũng không có cảm thấy quá mức kinh ngạc.

Bởi vì lúc trước Ma Thiên cũng đã nói qua, chủ nhân của bàn tay khổng lồ khủng bố kia là một Ma Nhân Đại Năng nào đó của Cổ Ma Giới.

"Không đúng, tại sao Cổ Ma Giới mà lúc thì lại có Linh khí, lúc thì lại tràn ngập Âm khí? Còn nữa, bàn tay khổng lồ kia đem bắt chúng ta tới đây rốt cuộc là có ý đồ gì?" Liễu Minh lập tức cảm thấy có điều gì không đúng, dù sao thì cái địa phương này cùng với Cổ Ma Giới trong suy nghĩ của mình thực sự là khác nhau một trời một vực, vội vàng hỏi lại.

" Hiện tại... Ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì, hiện tại ngươi đang ở trong hoàn cảnh này... Đối với ngươi mà nói cũng có thể gọi là một điều cơ duyên... Lồng giam kia hẳn là cũng muốn giúp ngươi một tay, cho ngươi mau chóng tiến giai đến Thông Huyền Cảnh..." Ma Thiên trả lời một cách ngắt quãng.

Lời còn chưa dứt, ý thức của hắn tựa hồ đã lại lâm vào hôn mê, không còn âm thanh gì nữa.

Liễu Minh liên tục gọi vài câu, sau khi không được đáp lại cũng không khỏi thở dài một tiếng.

Nghe khẩu khí Ma Thiên dường như vẫn còn giấu diếm hắn điều gì đó.

Có điều là Ma Thiên không nói thì nhất thời hắn cũng chả có biện pháp gì cả, trước mắt thì cũng chỉ biết đi bước nào tính bước đó.

Hắn đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, sắp xếp dòng suy nghĩ trong đầu lại cho cặn kẽ một lần, lúc này mới hóa thành một đạo hắc quang. Sau khi chớp động vài cái đã biến mất ở phía xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui