Ma Thiên Ký

Dịch giả: hoangphu

Biên: hungprods

Liễu Minh không khách khí đưa tay cầm lấy, ánh mắt nhanh chóng nhìn qua phía trên vài lần, bỗng nhiên mỉm cười nói:

"Đây chính là điều kiện giao dịch của Bạch gia các ngươi ư? Toàn bộ những mấy thứ này cộng lại cũng chỉ được mấy nghìn Linh thạch mà thôi. Quý gia tộc thật sự nghĩ rằng tại hạ vì chút ít Linh thạch này sẽ chủ động rước phiền toái vào thân sao?"

"Bạch mỗ hiểu rõ những tài nguyên này có lẽ hơi ít một chút đối với Liễu công tử, nhưng với nội tình của Bạch gia chúng ta đích thật là không thể đánh đồng với các đại thế gia khác, trong thời gian ngắn cũng chỉ có thể gom góp được từng này mà thôi. Thế nhưng Bạch gia có thể hứa với Liễu công tử, chỉ cần đợi thêm nửa năm, Bạch gia chúng ta chắc chắn sẽ bổ sung thêm một phần tài nguyên giống như vậy." Sau khi Bạch Hưng Lưu hít sâu một hơi, liền nói một cách dứt khoát.

"Cái gì, đại ca, như vậy sao được!" Bạch lão nhị bên cạnh vừa nghe xong lời này, lập tức nóng nảy nói.

"Nếu như địa vị hiện giờ của Bạch gia còn không giữ được, cho dù có nhiều tài nguyên hơn nữa cũng có ích gì." Gia chủ Bạch gia khoát tay chặn lại, nói.

"Thực xin lỗi, nếu điều kiện chỉ có bấy nhiêu, tại hạ vẫn không có hứng thú với giao dịch này." Hai huynh đệ Bạch gia còn chưa tranh cãi xong, Liễu Minh đã cướp lời lắc đầu mà nói.

Vừa nghe lời này, mặt mũi hai huynh đệ Bạch gia không khỏi biến sắc.

"Liễu huynh, có phải đã có chút quá đáng rồi hay không? Tổng cộng cả hai phần tài nguyên này chỉ sợ đã hơn vạn Linh thạch rồi. Mà Bạch gia chúng ta cũng chỉ là muốn mượn tên tuổi của ngươi trong một thời gian ngắn mà thôi, ngươi cũng không thực sự tổn thất gì cả!" Rút cuộc Bạch Yên Nhi ở bên cạnh cũng mở miệng.

"Nếu thật sự chỉ là mượn danh ta mà thôi, số tài nguyên trị giá hơn vạn Linh thạch này dĩ nhiên là đủ rồi. Nhưng ta cũng không tin sau này khi Bạch gia thực sự gặp phải phiền toái sẽ không liên lụy gì đến ta. Dù sao nếu ta đồng ý với khoản giao dịch này, đương nhiên còn phải tiếp tục đóng vai ‘Bạch Thông Thiên’. Nếu thực sự có thế gia Luyện Khí nào khác muốn đối phó Bạch gia, chỉ sợ người đầu tiên mà họ muốn đối phó chính là ta. Nếu không bọn họ làm sao dám thoải mái đối phó Bạch gia. Vấn đề này cũng không phải chỉ nói vài câu đơn giản như vậy là xong." Liễu Minh nghe xong, không chút khách khí nói.

Gia chủ Bạch gia và lão nhị Bạch gia nghe Liễu Minh nói vậy, không kìm được mà đưa mắt nhìn nhau.

Trong lòng hai người bọn gã đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, nhưng hiện tại khi bị Liễu Minh nói toạc ra như vậy, khuôn mặt đương nhiên cũng lộ ra vẻ xấu hổ.

Bạch Yên Nhi nghe xong, mặc dù không nói thêm câu nào nữa, nhưng thần sắc lại thay đổi liên tục.

Liễu Minh thì vẫn đứng nguyên chỗ cũ, để mặc cho ba người lặng lẽ suy nghĩ.

"Yên nhi, cháu..."

"Được rồi, nhị thúc, cháu biết ý tứ của thúc, nhưng điều kiện đó hơn phân nửa là vô dụng."

Sau khi lão nhị Bạch gia vừa liếc nhìn Bạch Yên Nhi một cái, định mở miệng nói điều gì đó, lại bị nàng này nói một câu chặn họng.

"Không thử một lần sao biết Liễu công tử sẽ không đồng ý!" Bạch lão nhị lẩm bẩm nói.

Liễu Minh thấy vậy, mặc dù sắc mặt vẫn như thường, nhưng trong lòng lại có chút kỳ quái.

"Được rồi, Liễu đạo hữu, ngoại trừ những tài nguyên này ra, nếu như thêm bản thân ta vào nữa thì sao! Nếu tiểu muội ta chấp nhận gả cho ngươi, ngươi có bằng lòng giúp Bạch gia chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này không?" Bạch Yên Nhi thở dài một hơi, thoạt nghe như rất tùy ý hỏi Liễu Minh một câu.

"Bạch đạo hữu nói đùa a." Liễu Minh nghe vậy, thật sự giật mình thốt lên.

"Bạch Yên Nhi ta mặc dù chỉ là một Linh Đồ sơ kỳ, nhưng ở Bạch gia cũng coi như là người đã nói là làm. Chỉ cần ngươi chịu lấy ta, ta đương nhiên bằng lòng gả cho ngươi." Bạch Yên Nhi mỉm cười quyến rũ với Liễu Minh, sau đó không hề hoang mang nói.

"Bạch cô nương quốc sắc thiên hương, chỉ cần là nam tử đều rất khó cự tuyệt. Thế nhưng Liễu mỗ đã sớm quyết định chuyên tâm tu luyện, hy vọng một ngày có thể tiến giai Linh Sư, hiện tại cũng không có ý muốn tìm đạo lữ song tu." Sau khi Liễu Minh trầm ngâm một chút, lại nhìn dung nhan cực kỳ xinh đẹp của Bạch Yên Nhi một lát, lộ ra một chút tiếc nuối nói.

Nghe xong lời nói của Liễu Minh, Bạch Yên Nhi chỉ mỉm cười một tiếng rồi không hề nói thêm câu nào nữa.

Nhưng gia chủ Bạch gia và Bạch lão nhị đứng ở một bên lại không hẹn mà cùng cảm thấy thất vọng, nhưng thực sự giờ phút này bọn gã cũng không tìm ra điều kiện gì có thể đả động người thanh niên trước mắt nữa.

Liễu Minh thấy vậy, lúc này cũng không chờ đợi thêm nữa, thản nhiên nói:

"Nếu như Bạch gia chỉ có thể đưa ra bấy nhiêu thành ý, vậy xin thứ lỗi cho ta không thể phụng bồi. Liễu mỗ còn có chuyện quan trọng khác trên người, xin cáo từ."

Vừa nói dứt lời, hắn lập tức ôm quyền về phía Bạch Yên Nhi, thân hình khẽ chuyển động, chậm rãi bước ra cửa.

Hai huynh đệ Bạch gia thấy vậy, sắc mặt không khỏi đại biến.

Hai hàng lông mày đen của Bạch Yên Nhi cũng nhíu chặt lại.

Đúng lúc này, bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền vào một giọng than nhẹ khàn khàn:

"Xem ra những điều kiện bình thường đúng là rất khó có thể trói buộc Liễu công tử với một con thuyền nhỏ như Bạch gia này a. Thế nhưng nếu công tử lòng mang chí lớn, muốn trở thành Linh Sư, vậy lão thân ở đây có một thứ, có lẽ sẽ làm cho ngươi hài lòng."

Vừa dứt lời, một bóng người ngoài cửa bỗng nhoáng lên, một bà lão tay cầm quải trượng bằng đồng xanh, không một tiếng động xuất hiện trong phòng.

"Mẫu thân!"

"Tổ mẫu!"

Hai huynh đệ Bạch gia và Bạch Yên Nhi thấy vậy, vội vàng tiến lên chào.

"Ra là Bạch lão phu nhân. Lão phu nhân ở ngoài cửa nghe một lúc lâu như vậy, tại hạ vốn nghĩ rằng sẽ không hiện thân đấy." Liễu Minh cũng không cảm thấy bất ngờ, ngược lại chắp tay về phía bà lão nói.

"Hóa ra Liễu công tử đã sớm biết lão thân ở bên ngoài rồi. Chậc chậc, công tử không hổ là một trong mười đại đệ tử của Man Quỷ Tông, lão thân từng tu luyện được một môn bí thuật bế khí, tự hỏi một khi thi triển, Linh Đồ bình thường sẽ không thể nào phát hiện ra được." Bà lão nghe vậy, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc.

Liễu Minh cười nhạt một tiếng, cũng không mở miệng nói gì.

Với Tinh thần lực khủng bố không hề thua kém Linh Sư của hắn hiện giờ, cho dù bí thuật bế khí của bà lão có huyền diệu cỡ nào đi nữa cũng khó có thể thoát khỏi lực cảm ứng.

"Ba người các ngươi đều ra ngoài đi, ta muốn trao đổi riêng với Liễu công tử một chút." Bà lão thấy vậy, đương nhiên sẽ không tiếp tục truy vấn, mà lại quay sang phân phó huynh đệ Bạch gia và Bạch Yên Nhi một tiếng.

"Vâng, thưa mẫu thân đại nhân." Huynh đệ Bạch gia vội đáp ứng một tiếng.

"Tổ mẫu, ngay cả ta cũng không thể ở lại sao?" Bạch Yên Nhi lại có chút nghi hoặc hỏi một câu.

"Chuyện mà ta muốn nói với Liễu công tử, ngươi nghe được cũng chỉ có hại mà không có ích lợi gì, vẫn nên không nghe thì tốt hơn." Bà lão do dự một chút, lại nói như vậy.

Tuy Bạch Yên Nhi cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng chỉ có thể đáp ứng một tiếng rồi lui ra ngoài.

Sau khi cửa phòng đã được khép lại, lúc này trong phòng cũng chỉ còn lại có hai người Liễu Minh và Bạch lão phu nhân mà thôi.

"Lão phu nhân, bà có lời gì hiện tại có thể nói được rồi." Liễu Minh nhìn chăm chú bà lão, chậm rãi nói.

"Liễu công tử không cần phải nóng lòng như vậy. Ta đây có một thứ, trước tiên ngươi cứ xem kỹ rồi sau hẵng nói." Bà lão mỉm cười, sau đó lấy ra một bình nước màu lam nhạt từ trong tay áo, thần sắc đầy vẻ không nỡ nhìn thoáng qua nó một chút rồi đưa cho Liễu Minh.

Liễu Minh cũng không sợ bà lão sẽ động tay động chân gì lên cái bình này, sau khi nhận lấy thì lắc nhẹ nó một cái rồi mở nắp bình ra nhìn vào bên trong một lượt, tức thì thất thanh thốt lên:

"Chân Sát khí, Bạch phủ các ngươi vậy mà cũng có vật này ư? Nhưng số lượng này cũng hơi ít một chút, chỉ có một phần ba của một phần a." Lúc này Liễu Minh đã thật sự kinh ngạc rồi.

"Ha ha, quả nhiên kiến thức của Liễu công tử rộng rãi. Vật trong bình này chẳng những là Chân Sát khí, hơn nữa còn là loại Chân Sát khí rất có tiếng tăm - Canh Lam Chân Sát. Nó là thứ mà tổ tiên Bạch gia chúng ta vô tình có được, nhưng cũng chỉ lấy được số lượng một phần ba như thế này mà thôi." Bà lão ngưng trọng nói.

"Nếu đúng là Canh Lam Chân Sát, đích xác là vô cùng quý hiếm. Thế nhưng nếu chỉ có một phần ba, ta lấy nó thì có tác dụng gì?" Liễu Minh ngắm nhìn bình nhỏ trong tay một lúc lâu, sau đó mới nhướng mày hỏi.

"Điều này xin Liễu công tử yên tâm. Một phần ba Canh Lam Chân Sát này chẳng qua là vật làm tin với công tử mà thôi, chỉ cần công tử bằng lòng bảo hộ Bạch gia chúng ta thêm vài năm, lão thân tình nguyện cung cấp địa điểm chi tiết chỗ Sát Khanh mà lúc trước tổ tiên Bạch gia đã tìm được chút Chân Sát khí này cho công tử. Theo di ngôn của tổ tiên, tuy chỗ Sát Khanh kia rất nhỏ và ở vị trí hẻo lánh, nhưng số lượng Canh Lam Chân Sát còn lại ở đó tuyệt đối thừa sức tạo thành một phần." Bà lão bình tĩnh nói.

"Hừ, nếu thật có chuyện tốt cỡ này. Chẳng phải Bạch gia các ngươi đã sớm lấy tất cả Chân Sát đi rồi, làm sao còn có thể giữ đến bây giờ?" Liễu Minh thầm suy nghĩ một chút, sau đó hừ một tiếng, nói.

"Về điểm này, Liễu công tử không biết rồi. Địa điểm của Sát Khanh kia chẳng những khó tìm, hơn nữa nó lại ở nơi vô cùng hung hiểm. Lúc trước khi vị tổ tiên Bạch gia kia phát hiện vị trí của Sát Khanh này cũng là một vị Linh Đồ hậu kỳ, trong lúc vô tình mới xông vào đó, đồng thời cũng đã chấp nhận mạo hiểm thật lớn mới thu được chút ít Chân Sát khí này vào tay. Tuy sau này Bạch gia chúng ta cũng từng mấy lần phái Linh Đồ đến nơi đó nhằm thu lấy phần Chân Sát còn thừa kia, nhưng cơ bản là ngay cả chỗ Sát Khanh đó cũng không thể đi tới thì đã trước sau gặp nạn trên đường mà mất mạng rồi. Cũng bởi vậy mà Bạch gia từng thịnh vượng một thời, vì nguyên nhân không có Linh Đồ nối nghiệp, thoáng chốc suy bại đến tận ngày nay, từ đó không còn dám phái người đi tìm Sát Khanh kia nữa. Đây cũng là bí mật lớn nhất của Bạch gia chúng ta." Bà lão cười khổ một tiếng nói.

"Xem ra chỗ kia thật sự là vô cùng nguy hiểm. Vậy ý của lão phu nhân là..." Liễu Minh nghe đến đó, ánh mắt chớp lên, hỏi.

"Rất đơn giản. Chỉ cần Liễu công tử đồng ý bảo hộ Bạch gia chúng ta trong vòng năm năm vô sự, sau khi kết thúc kỳ hạn năm năm, lão thân lập tức hai tay dâng lên tấm bản đồ của Sát Khanh kia. Đương nhiên ta nói rõ trước, khu vực xung quanh Sát Khanh kia vô cùng hung hiểm, Liễu công tử đi tìm cũng không thể cam đoan toàn thân trở ra. Cho nên lần giao dịch này có làm hay không đều là do công tử quyết định, nhưng Bạch gia chúng ta đúng là không thể tìm ra điều kiện gì khác. Đương nhiên chỉ cần Liễu công tử đồng ý, những tài nguyên lúc trước mà con ta nêu ra cũng nằm trong giao dịch này." Bà lão không chút do dự nói.

"Hắc hắc, hung hiểm ư? Chỉ cần vị tổ tiên Bạch gia trước kia đã từng lấy được Canh Lam Chân Sát đúng là Linh Đồ hậu kỳ, đương nhiên ta cũng sẽ không sợ hãi. Được, khoản giao dịch này ta đồng ý. Nhưng ta chỉ có thể tiếp tục đóng vai Bạch Thông Thiên thêm bốn năm, nhiều hơn một ngày cũng không được." Liễu Minh nhìn nhìn bà lão, lại nhìn vào chiếc bình nhỏ màu lam nhạt trong tay một chút, sau đó bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói.

"Bốn năm, như vậy cũng miễn cưỡng đủ cho Bạch gia chúng ta đứng vững trong hàng ngũ thế gia nhất lưu rồi. Được, một lời đã định." Sau khi bà lão suy tính một phen, lập tức cắn răng đáp ứng một tiếng, đồng thời run run giơ một bàn tay khô gầy ra ngoài.

Liễu Minh thấy vậy vốn hơi ngẩn ra, nhưng lập tức đã hiểu rõ dụng ý mà bật cười lớn, cũng giơ một bàn tay ra vỗ nhẹ một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui