Ma Thiên Ký

Dịch giả: hungprods

"Khi ta tới đã nghe người nói kẻ xông cung vào tận trong nội cung mới bị phát hiện, khiến cho Hoàng Thượng cũng bị kinh hãi. Trước hết các ngươi hãy chia làm mấy đội đuổi theo đồng bọn của kẻ này, bây giờ ta sẽ lập tức đi tới nội cung bên kia, đề phòng có người thừa cơ gây bất lợi cho Hoàng Thượng." Đại hán tóc xanh râu tím này đương nhiên là Khâu Long Tử thống lĩnh Kim Linh Khách khanh, lúc này trầm giọng nói.

"Vâng, tiểu nhân đi ngay." Tên thị vệ Luyện Khí Sĩ kia lập tức đáp ứng một tiếng rồi truyền lệnh xuống.

Lúc này, đám Kim Linh Khách khanh còn lại cũng tuân lệnh chia làm mấy đội đuổi theo, lần lượt rời khỏi Hoàng cung.

Khâu Long Tử nhanh chóng thấp giọng phân phó tên còn lại vài câu, sau đó liền quay người lại, mang theo vài tên tu luyện giả thân tín khác đi thẳng về phía nội cung.

Trong chốc lát, sau khi gã đi qua mấy tầng trạm gác nghiêm ngặt, cuối cùng cũng đã đi tới trước một cung điện cỡ nhỏ vô cùng tinh xảo. Chỉ thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài thì có hơn trăm tên vệ sĩ giáp bạc đằng đằng sát khí đang đứng, cả đám tay cung tay đao, chia làm mấy hàng đứng chắn trước cửa điện, không hề có ý định nhường đường cho Khâu Long Tử!

"Khâu Long Tử bái kiến bệ hạ! Thân thể Hoàng thượng không gặp vấn đề gì a!" Khâu Long Tử dừng bước trước mấy hàng giáp sĩ, ánh mắt hơi lóe lên, sau đó liền ôm quyền hỏi vọng vào phía trong đại điện.

"Khâu thống lĩnh, trẫm không sao. Chẳng qua là bị tặc tử kia làm cho kinh sợ một chút mà thôi, nghỉ ngơi thêm một ít là sẽ ổn cả. Ngươi đã bắt được tên tặc tử xông vào cung kia chưa?" Một thanh âm uể oải thiếu sức sống của nam tử vọng ra từ trong đại điện.

"Hoàng Thượng không sao là tốt rồi. Vốn dĩ tặc tử kia cũng đã bị bắt lại, nhưng đáng tiếc thị lại có đồng bọn tiếp ứng, cho nên hiện giờ đã trốn ra khỏi Hoàng cung. Nhưng Hoàng Thượng yên tâm, thần đã phái người phong tỏa bốn cửa kinh thành, hơn nữa còn gia tăng nhân số đuổi theo, chắc hẳn sau đây không lâu sẽ có tin tức truyền về. Mặt khác, bệ hạ có biết chân dung và mục đích vào cung của tặc tử này không?" Khâu Long Tử điềm tĩnh hỏi.

"Không. Trẫm vô tình trông thấy nàng ta, hơn nữa trên mặt ả vẫn luôn đeo mặt nạ, làm sao có thể trông thấy chân dung được. Hừ, chẳng lẽ ngươi đang hoài nghi trẫm sao?" Giọng nói của nam tử trong đại điện bỗng dưng trầm xuống.

"Không dám. Thần chỉ lo lắng tặc tử này vào cung với bộ dạng mờ ám như vậy, còn có đồng bọn nào khác ẩn núp trong cung hay không mà thôi." Mặc dù đại hán miệng xưng tội, nhưng ánh mắt nhìn về phía trong đại điện lại có chút nghi ngờ.

Nếu gã không nghe lầm, giọng nói chuyện trong đại điện có chút hư nhược.

Bản thân vị Hoàng Đế Huyền Trị này cũng là một Luyện Khí Sĩ, nếu chỉ có một chút “kinh hãi” thì quyết không đến nỗi như thế.

Rất rõ ràng, vị Hoàng Thượng này đang che giấu điều gì đó, không nói thật mọi chuyện với vị thống lĩnh Kim Linh Khách khanh này.

"A, ra là Khâu thống lĩnh luôn mang lòng ái quân. Vậy thì người không biết không trách rồi! Nhưng tên tặc tử này thật to gan lớn mật, vậy mà dám vào cung quấy nhiễu trẫm. Ngươi nhất định phải bắt lấy người này, bất kể là sống hay chết cũng phải mang về đây cho ta. Ngươi hãy lập tức đi xử lý việc này đi." Thanh âm nam tử trong đại điện hòa hoãn lại vài phần, nhưng sau đó lại có chút nghiến răng nghiến lợi nói.

"Vâng, thần xin tuân mệnh! Nhưng đề phòng vạn nhất, thần sẽ để vài tên thủ hạ ở đây, tăng cường nhân thủ bảo vệ Hoàng Thượng." Khâu Long Tử đáp ứng một tiếng, nhưng sau khi con ngươi đảo một vòng lại nói như vậy.

"Không cần. Ta đã phái người đi điều mấy tên Kim Linh Khách khanh khác là thủ hạ của Lữ thống lĩnh tới đây rồi. Khâu thống lĩnh, ngươi chỉ cần toàn tâm đi bắt kẻ xông vào cung này là được rồi." Hoàng Đế Huyền Trị trong đại điện lại trầm giọng nói.

"Thì ra là thế, vậy thần đã an tâm rồi." Khâu Long Tử nghe vậy vốn hơi bất ngờ, nhưng cũng rất nhanh chóng bình tĩnh lại.

Sau đó, gã liền dẫn theo mấy tên tu luyện giả thân tín cáo lui.

"Khâu lão đại, trong việc này có điều không ổn. Vừa rồi ta đã nghe ngóng được từ một tên tùy tùng trong nội cung, trước tiên hắn nghe thấy Hoàng Thượng hét thảm một tiếng, sau đó mới nhìn thấy tên xông vào cung kia lao ra từ chỗ ở của Hoàng Thượng, hơn nữa trên lưỡi kiếm còn dính chút máu tươi. Hơn nữa trong nội cung náo loạn như vậy mà mấy tên thống lĩnh đang bế quan kia lại vẫn mặc kệ không hỏi, không hề có ý định xuất quan. Mà Hoàng Thượng cũng không có ý trách phạt bọn hắn, điều này thực sự có chút quỷ dị." Một lão giả gầy gò có một đôi mắt xảo quyệt, đi tới gần Khâu Long Tử, nhỏ giọng nói.

"Ta đương nhiên cũng nhận ra điều không ổn trong đó, nhưng cũng không thể xông vào chỗ ở của Hoàng Thượng được. Như vậy đi, trước hết ta dẫn người đuổi theo kẻ xông vào cung đang chạy trốn kia, còn ngươi âm thầm phái vài huynh đệ chú ý mọi động tĩnh của nội cung cho ta, có bất cứ biến động nhỏ gì phải lập tức trở về bẩm báo." Sắc mặt Khâu Long Tử trầm xuống phân phó.

"Khâu lão đại yên tâm, ta biết rõ phải làm như thế nào." Lão giả gầy gò ngầm hiểu trong lòng, liên tục gật đầu.

Vì vậy một lát sau, một đoàn người lại lần nữa đi tới chỗ tường thành Hoàng cung lúc trước.

Ánh mắt Khâu Long Tử nhìn lướt qua một vệt máu đen trên mặt đất, sau đó vẫy tay gọi một gã thị vệ tới gần thấp giọng hỏi thăm vài câu, trên mặt lập tức hiện vẻ vui mừng.

Tay áo gã run lên, một con chó nhỏ cỡ nắm tay màu vàng óng ánh từ trong đó phi ra, sau đó một tay gã bấm niệm pháp quyết, trầm giọng nói vài câu gì đó, lập tức tiểu khuyển (con chó nhỏ) màu vàng óng ánh chạy quanh vết máu đen vài vòng, cái mũi ngửi thật sâu mấy cái, thân hình bỗng nhiên nhảy tung về một hướng, lao thật nhanh đi.

"Mau, đuổi kịp Linh khuyển! Vết máu trên cái khăn lụa kia là của kẻ xông cung lúc trước, chỉ cần thị ở trong vòng trăm dặm thì đừng nghĩ thoát khỏi sự truy tung của Thiên Lí Khuyển của ta." Trên mặt Khâu Long Tử hiện lên vẻ dữ tợn nói hai câu, sau đó liền dẫn đầu mấy người khác đuổi theo tiểu khuyển.

Cùng lúc đó, trong đại điện nội cung được giáp sĩ màu bạc vây quanh bảo vệ.

Sắc mặt Huyền Trị - vị chủ nhân Huyền Kinh này vô cùng tái nhợt ngồi xếp bằng trên một chiếc giường lớn, một bên cánh tay rõ ràng đã không cánh mà bay.

Đằng sau hắn, một đôi tay thon dài trắng như ngọc đang áp lên lưng, một cỗ Linh lực màu lam nhạt theo đó mà điên cuồng truyền vào trong cơ thể.

Chủ nhân của đôi tay này, rõ ràng là Đổng Thái Hậu!

Linh lực màu lam truyền vào cơ thể Huyền Trị càng nhiều, trên mặt hắn lại càng hiện lên vẻ thống khổ, bỗng nhiên chỗ tay cụt kia lóe lên ánh sáng màu lam, chi chít chằng chịt tơ máu đan xen phun ra, chúng nhanh chóng dài ra, thấp thoáng thành hình một cánh tay hoàn toàn mới.

Sau trọn vẹn thời gian đốt hết một nén hương, Huyền Trị rên khẽ một tiếng, mặt ngoài cánh tay mới tạo ra bỗng nhiên lóe lên ánh sáng màu lam, sau đó liền hoàn toàn khôi phục lại như lúc ban đầu.

Cánh tay này ngoại trừ làn da trắng nõn hơn bình thường một chút, hầu như không khác gì so với trước kia.

"Được rồi. Ta đã giúp ngươi luyện hóa hoàn toàn dược lực của Linh đan, tái tạo ra một cánh tay mới. Như vậy hai ngày nữa lúc vào triều sẽ không làm cho người khác hoài nghi. Nhưng ngươi làm sao lại không cẩn thận như thế, lúc biến thân lại bị tên tu luyện giả Nhân tộc kia thấy được, lại còn bị một kiếm chém đứt cánh tay?" Đổng Thái Hậu thu hai tay lại, sau đó có vài phần không hài lòng nói.

"Làm sao hài nhi biết có tu luyện giả thay đổi trang phục thành cung nữ trà trộn vào phòng ngủ của ta được. Dựa theo lệ cũ, sau khi mấy cung nữ phàm nhân này nhìn thấy ta biến thân sẽ bị ta đích thân ra tay giết chết. Tuy nhiên, nếu không phải mẫu hậu phái hai gã vệ sĩ Hải Tộc luôn luôn bảo hộ bên người, chỉ sợ lần này ta đúng là chạy trời không khỏi nắng rồi." Sắc mặt Huyền Trị cũng âm trầm lạ thường trả lời.

"Hừ, lúc trước khi ta giao hai người bọn họ cho ngươi, bộ dạng của ngươi còn không quá tình nguyện. Hiện giờ ngươi hẳn đã biết rõ lợi ích của bọn họ rồi a. Hai người bọn họ trong tộc chính là người hầu vẫn luôn phục vụ Đổng gia chúng ta. Ngươi là con của ta, đương nhiên cũng sẽ trung thành và tận tâm với ngươi, tuyệt không hai lòng." Đổng Thái Hậu liếc nhìn Huyền Trị, nói.

"Mẫu hậu không cần nói nữa, trước kia hài nhi không hiểu chuyện, hiện tại đã biết sai rồi. Nhưng mặc dù bọn họ rất lợi hại, thế nhưng kẻ xông vào cung kia cũng có người tiếp ứng, chỉ có bọn họ đuổi theo sẽ không có vấn đề gì chứ?" Huyền Trị cười gượng một tiếng, sau đó lại có chút lo lắng nói.

"Điều này thì ngươi yên tâm. Kẻ xông vào cung kia vốn dĩ đã trúng phải bí thuật độc môn của hai người bọn họ, lúc này hơn phân nửa đã sống dở chết dở rồi. Cho dù có người tiếp ứng, cũng tuyệt không phải là đối thủ của bọn họ. Trái lại lúc kẻ xông vào cung này chạy trốn, thủ đoạn thi triển ra có chút kỳ lạ, dường như là kiếm tu chính tông, không giống như tán tu bình thường! Chẳng lẽ đây là nữ tu của Thiên Nguyệt Tông sao?" Đổng Thái Hậu suy nghĩ một chút, không ngờ sau đó vừa mở miệng đã phán đoán ra thân phận chính thức của Hồ Xuân Nương.

"Cái gì, là tu luyện giả của Thiên Nguyệt Tông? Không lẽ mấy đại tông môn kia đã phát hiện ra chuyện của chúng ta rồi ư!" Huyền Trị nghe vậy sợ hãi kêu lên một tiếng, sắc mặt thoáng cái đã trở nên trắng bệch.

"Nếu thật sự là năm đại tông đã nghe được phong thanh gì thì đã phái ra tồn tại đẳng cấp Linh Sư trực tiếp càn quét toàn bộ Huyền Kinh từ lâu rồi, nào chỉ là một tên Linh Đồ tới đánh rắn động cỏ. Cũng không thể loại trừ trường hợp người này vô tình đạt được truyền thừa kiếm tu gì đó, cho nên mới có thể thi triển được kiếm tu chi thuật." Đổng Thái Hậu nghe xong, lại lắc đầu nói.

"Hơn phân nửa là như thế. Nhưng mẫu hậu, đệ tử giám sát của Thiên Nguyệt Tông tại Huyền Kinh, từ đầu tới giờ chúng ta vẫn chưa từng điều tra ra là ai. Người xông vào cung đêm nay có phải là nàng ta hay không?" Ban đầu Huyền Trị thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, lại hết sức ngưng trọng hỏi.

"Giám sát sứ của Thiên Nguyệt Tông? Ừm, lời ngươi vừa nói cũng không phải là không có khả năng. Được rồi, bất kể nàng ta có lai lịch gì, nhưng nếu đã là người chết rồi thì còn gì đáng ngại nữa. Chỉ cần đợi thêm nửa năm nữa, đại sự của bổn tộc sẽ phát động. Đến lúc đó, kể cả là năm tông có nghe được phong thanh gì đi nữa cũng không có thời gian mà bận tâm đến chúng ta." Đổng Thái Hậu gật gật đầu, sau đó lại cười lạnh một tiếng, nói.

"Hy vọng thật sự có thể bình yên mà sống qua nửa năm này a." Huyền Trị nghe xong lời này, thần sắc trên mặt thay đổi một hồi, nhưng cuối cùng vẫn gượng cười một tiếng, nói.

...

Liễu Minh ôm thiếu phụ trong ngực, lặng yên không một tiếng động luồn lách qua các ngõ ngách trong thành, chỉ sau một lát đã đi xa khỏi Hoàng cung, xông thẳng vào một mảnh rừng Trúc không lớn lắm bên cạnh một con phố.

Trong rừng Trúc này có xây dựng một cái đình đá không lớn, ngoại trừ hai con đường nhỏ thông ra ngoài thì không còn đường ra nào khác.

Trước đây hắn đã xem xét kỹ nơi này, chẳng những cực kỳ vắng vẻ, hơn nữa buổi tối lại tuyệt không có người qua lại.

Mà khi hắn vừa xông vào trong gian đình đá, vừa đặt thiếu phụ xuống mặt đất liền thò tay tháo chiếc mặt nạ ra.

Lập tức một khuôn mặt thiếu nữ đôi mươi tuyệt mỹ, trắng noãn như ngọc, dung mạo như hoa xuất hiện trước mắt hắn, chỉ có điều giờ phút này hai má nàng ta đỏ thẫm, bờ môi thâm đen khô nứt.

Trong lòng Liễu Minh trầm xuống, lập tức lấy tay áp lên trán nàng này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui