Ma Thiên Ký

Dịch giả: Bá Tước Ngàn Năm

Biên: nila32

Ngày hôm sau, Liễu Minh đột nhiên biến mất khỏi nơi ở một cách lạ lùng.

Ban đầu, việc này đương nhiên khiến cho các hộ gia đình trong thôn đều xôn xao một trận, nhưng suốt mấy tháng sau vẫn không thấy có chút tin tức gì về Liễu Minh thì dần dần người trong thôn cũng rất ít khi có người nhắc đến chuyện này, và sau cùng bọn họ thật sự quên hẳn một gã thanh niên mất trí nhớ đã từng xuất hiện trong thôn này. Mặc dù mới đầu Trương Nha cũng rất quan tâm tới sự việc của ‘Liễu Danh’, nhưng sau một quãng thời gian dài, cái tên ‘Liễu Danh’ đó cũng dần trở nên phai nhạt trong ký ức nàng.

Rồi lại qua nửa năm sau, cuối cùng Trương Hùng cũng đồng ý lời cầu thân của một gã gia đình giàu có ở trong huyện, đồng thời vào cuối năm đánh trống thổi kèn gả con gái sang nhà chồng. Tân lang quân là một thanh niên anh tuấn tao nhã, cho dù là tướng mạo hay là gia cảnh đều hơn xa ‘Liễu Danh’. Hơn nữa sau khi kết hôn, y lại vô cùng săn sóc và yêu thương Trương Nha, làm cho nữ tử này hoàn toàn đắm chìm trong cuộc sống ân ái sau hôn nhân,chỉ cảm thấy cuộc đời này mình không có bất kỳ tiếc nuối gì nữa. Cũng từ đó hình bóng của Liễu Danh cũng hoàn toàn không còn tồn tại một chút nào trong tâm trí nàng nữa.

Đầu năm thứ hai, Trương Nha rốt cuộc đã có thai,hơn nữa sau khi được lang trung chẩn đoán, không ngờ là mang thai một đứa bé trai. Kể từ đó, cả nhà tướng công nàng đều cực kỳ vui mừng, một nhà từ trên xuống dưới càng thêm yêu thương nàng hơn, phu quân thì cả ngày sớm tối ở bên cạnh bầu bạn với nàng, thỉnh thoảng lại thảo luận với nàng về cuộc sống hạnh phúc mai này sau khi sinh con.

Nửa năm sau, rốt cuộc nàng cũng sinh ra một đứa bé trai trắng trẻo mập mạp, cả nhà lập tức nâng chén chúc mừng.

Một ngày nọ, Trương Nha đang ngồi trên ghế đá trong đình viện, vừa cười nói với phu quân vừa ngắm nhìn ái tử vừa mới đầy tháng đang nằm trong nôi ở bên cạnh, chỉ cảm thấy cuộc đời này chẳng còn gì tiếc nuối nữa rồi. Bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến một tiếng hét thảm, tiếp theo lại có người kinh hãi kêu lên một câu “Có cường đạo vào thành”, sau đó những tiếng kêu thảm thiết nối tiếp vang lên.

Trương Nha và tướng công hoảng sợ, khi vội vàng đứng dậy muốn ra ngoài xem thế nào thì có một tên hạ nhân hoảng sợ chạy vào từ ngoài cửa lớn đại viện. Lúc vừa mở miệng định nói cái gì đó, đột nhiên một mũi trường tiễn đen sì bay vụt tới, trong nháy mắt đóng đinh hắn trên mặt đất. Đúng lúc này, có bảy, tám tên đại hán cường tráng từ bên ngoài phần phật xông vào, ai nấy đều sắc mặt hung ác.Trong tay cầm lưỡi đao sắc bén,mà người cầm đầu, lại là một gã mặc áo màu xanh khuôn mặt xấu xí, sau khi ánh mắt thoáng quét qua người thiếu phụ,trên mặt lại hiên ra vẻ như cười mà không phải cười.

Dưới sự kinh hãi nam tử ở bên cạnh Trương Nha lập tức đứng chắn trước mặt nữ tử, sau đó lại há miệng muốn nói gì đó,nhưng lại bị một gã đại hán vạm vỡ giơ chân đá một cước ngã lăn trên mặt đất. Trương Nha kinh hãi kêu lên một tiếng, lập tức cúi người định đỡ tướng công của mình dậy, lại chợt cảm thấy bên cạnh có một bóng người nhoáng lên, gã thanh niên cầm đầu xấu xí kia không ngờ đã đến trước mặt nàng, đồng thời nhấc chân lên giẫm mạnh xuống,nam tử nằm trên mặt đất không tài nào đứng dậy nổi.

“Đại vương, ngươi muốn cái gì.Nếu như cần ngân lượng thì cứ việc lấy đi là được.” Nam tử nằm trên mặt đất mặt cắt không còn hột máu la lên.

“Bạc ta không cần, nhưng lại có chút hứng thú với phu nhân và khuyển tử của ngươi. Song không phải nói ta không cho ngươi cơ hội. Phu nhân và nhi tử của ngươi, ngươi chỉ có thể giữ lại một người, một người khác ta sẽ phải mang về sơn trại.” Thanh niên xấu xí cười gằn một tiếng nói ra, đồng thời hàn quang lóe lên, một lưỡi đao sắc nhọn đã lập tức kề lên cổ nam tử trên mặt đất.

“Cái gì, đại vương vì sao phải mang khuyển tử đi!” Người chồng nghe vậy cả kinh bèn nghẹn ngào hỏi lại.

“Hắc hắc, ta thích dùng tim trẻ nhỏ để làm đồ nhắm rượu, mang về làm cao lương mỹ vị không được à? Ta đếm đến ba,nếu như vẫn không trả lời, trước tiên ta sẽ một đao giết chết ngươi, rồi mang cả hai người cùng đi. Một, hai….”Thanh niên xấu xí lạnh lùng thốt ra.

Lời này vừa thốt ra, lập tức khiến cho Trương Nha và nam tử trên mặt đất hệt như bị ngũ lôi oanh đỉnh.

“Ba đời Lý gia chúng ta chỉ có một đứa con trai, quyết không thể tuyệt hậu được. Nếu như đại vương thật sự vừa ý phu nhân của ta, vậy thì cứ mang nàng đi đi.” Đôi môi của nam tử trên mặt đất khẽ run rẩy thốt ra,nhưng ánh mắt căn bản không dám nhìn nữ tử bên cạnh một cái.

Còn Trương Nha nghe thấy lời này, thoáng chốc sắc mặt chợt không còn một chút huyết sắc nào, nhưng sau khi nàng nhìn đứa bé nằm trong nôi ở bên cạnh, thì cắn răng không nói bất kỳ một lời nào.

“Ha ha ha,tốt lắm. Nhưng bây giờ bổn đại vương lại đổi ý rồi.” Thanh niên xấu xí nghe thế, lập tức cười ha hả một tiếng, bỗng nhiên múa đao trong tay, cán đao đập xuống phía dưới một cái, liền đánh nam tử ngất đi, sau đó thân hình nhoáng lên một cái đã xuất hiện ở sau lưng nữ tử, bế đứa bé nằm trong nôi lên.

“Ác tặc, ngươi muốn làm gì?” Trương Nha thấy thế, cực kỳ kinh sợ, lập tức giơ hai tay lên đang định xông tới giành lại ái tử của mình.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên sau gáy đau nhói,hai mắt tối sầm lại, cả người liền đổ gục xuống. Nhưng chỉ trong thoáng chốc ngay trước khi nàng hôn mê, mơ hồ nghe thấy tiếng quát giận giữ của thanh niên xấu xí:

“Ngu xuẩn, ai bảo các ngươi ra tay, không phải ta đã nói không được động vào nữ tử này à!”

Sau đó, Trương Nha liền hoàn toàn mất đi ý thức.

Không biết qua bao lâu, khi nữ tử một lần nữa mơ hồ tỉnh lại từ trên một cái bàn,lại phát hiện mình bỗng nhiên ở trong một gian sương phòng được bày biện tráng lệ, hơn nữa trên người còn mặc trang phục tân nương. Mà ở phía đối diện nàng cách đó không xa, gã thanh niên xấu xí kia đang vừa xoa bụng ợ một cái, vừa vuốt vuốt một cái vòng bạc vô cùng quen thuộc.

“Ngươi đã làm gì con của ta rồi.” Trương Nha vừa thấy cảnh nầy, lúc này nàng rốt cuộc chẳng thể lo được gì khác nữa, run giọng hỏi.

“Hắc hắc,điều đó còn phải hỏi sao, đương nhiên là nằm trong bụng bổn đại vương rồi. Cũng may,bổn đại vương đã ăn uống no say, ta và nàng mau bái thiên địa thôi!” Thanh niên xấu xí ném chiếc vòng bạc trong tay đi,trên mặt lập tức lộ ra nụ cười dâm đãng, đứng dậy.

Trương Nha nghe xong lời này,lập tức nhìn chằm chằm vào chiếc vòng bạc, cuối cùng chẳng hề động đậy một chút nào nữa, cả hai con ngươi hoàn toàn là màu đỏ tươi như máu.

“Thế nào, nếu muốn có nhi tử như vậy, vậy thì sinh cho bổn đại vương một đứa nữa là được.” Thanh niên xấu xí bước tới trước mặt Trương Nha, nâng cằm nàng lên, tùy ý nói.

Đột nhiên Trương Nha hung ác há to miệng ra, không ngờ lại cắn chặt lấy hai ngón tay của gã thanh niên, hàm răng ngọc cắn mạnh xuống, như muốn cắn vật trong miệng ra thành bốn đoạn. Nhưng mà hai ngón tay của gã thanh niên xấu xí, lại cứng rắn như tinh thiết,căn bản không thể cắn xuống một tí nào,nhưng cho dù như vậy,nữ tử vẫn cứ ngước nhìn gã thanh niên hai mắt như phóng hỏa, trong miệng căn bản không nới lỏng một chút nào.

“Ha ha, chỉ với chút sức lực của ngươi cũng muốn làm tổn thương ta, thật đúng là si tâm vọng tưởng, hay là ngoan ngoãn làm áp trại phu nhân của bổn đại vương ta đi.” Thanh niên xấu xí cuồng tiếu một hồi, chỉ khẽ rung cổ tay một cái, đã làm cho hàm răng của nữ tử tê rần phải nhả ngón tay hắn ra, thân thể thì ngã vật xuống đất.

“Ta phải giết ngươi, ta nhất định phải giết ngươi.” Cặp mắt Trương Nha hằn lên hai vệt máu, nhìn chằm chằm vào thanh niên trước mắt lẩm bẩm nói ra, trên mặt nàng tràn đầy sự thù hận, cho dù là gã thanh niên ở đối diện nhìn thấy, trong lòng cũng không khỏi rùng mình.

“Hừ, muốn giết ta.Cả cuộc đời này ngươi cũng đừng hòng.” Sắc mặt gã thanh niên xấu xí đột nhiên sa sầm, bất ngờ tung tay áo lên,lập tức một cỗ kình phong ập tới.

Trương Nha chợt cảm thấy khuôn mặt tê rần đi, cho dù cả người dưới ý thức khát vọng lực lượng không gì sánh được, rốt cuộc không kiên trì nổi rồi hôn mê. Lần này, nàng mơ một giấc mộng thật dài thật dài. Ở trong mộng nàng có thể phi thiên độn địa, giống như thần tiên thi triển những pháp thuật bất khả tư nghị đồng thời trên tay khống chế một thanh phi kiếm trắng như tuyết cùng chém giết một ít quái thú và đối thủ. Nhưng cổ quái là cả quá trình trong cõi mộng đó,trước mắt thỉnh thoảng lại hiện lên một vài bóng người rất mơ hồ. Hơn nữa trong tai thỉnh thoảng còn vang lên những tiếng nói cổ quái "Trương sư muội", "Tú Nương".

Trương Nha bỗng nhiên giật mình, cả người lập tức tỉnh lại lần nữa, song mọi việc trải qua trong mộng trước đó, không ngờ đã quên mất tám chín phần mười. Nhưng lúc này, mặc dù nàng vẫn ở trong sương phòng trước kia, song toàn bộ gia cụ xung quanh thì bị đập vỡ nát bấy, tất cả mọi thứ đồ trang trí lại càng không có chỗ nào nguyên vẹn,cứ như có cơn lốc từng cuốn qua nơi này vậy. Mà đúng lúc này, tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên, một gã thanh niên cao to thân mặc bì bào trong tay cầm một thanh trường kiếm dính đầy máu tươi bước vào. Nữ tử quay đầu lại, sau khi nhìn rõ diện mạo của gã thanh niên, thân thể lập tức run rẩy bật thốt lên:

“Liễu đại ca, là huynh!”

“Trương gia muội tử, thật xin lỗi, ta tới chậm một bước.” Thanh niên da bào tra trường kiếm trong tay vào vỏ kiếm trên lưng, sau đó nói với vẻ áy náy.

“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao huynh lại xuất hiện ở đây. Tên ác tặc kia đâu!” Trương Nha dáng vẻ đầy kích động, hỏi.

“Muội muốn nói tên Sơn Đại Vương kia, hắn trúng một kiếm của ta, đã để cho hắn chạy thoát mất rồi. Những thủ hạ và nanh vuốt khác của hắn, toàn bộ đã bị ta giết hết rồi. Còn vì sao ta lại xuất hiện ở nơi này,cũng là do Liễu mỗ nghe nói ở đây có một đám người vô lại không chuyện ác nào không làm,cho nên mới đặc biệt tới đây lên núi để diệt trừ bọn chúng, không ngờ lại gặp phải tên tặc tử kia muốn làm chuyện bất chính với Trương gia muội tử ngươi.” Liễu Minh chậm rãi kể.

“Thì ra là như vậy,đa tạ ân cứu mạng của Liễu đại ca. Xem ra Liễu đại ca đã khôi phục trí nhớ ban đầu rồi. Phải rồi,Liễu đại ca có từng trông thấy một đứa bé ở đây không?” Sau khi cảm ơn một tiếng, Trương Nha lại lo lắng kêu lên.

Mặc dù trên cơ bản nữ tử này không ôm quá nhiều hy vọng, song vẫn hy vọng rằng tên ác tặc đã bắt mình kia không thật sự ra tay với ái tử của mình.

“Hài nhi thì không thấy,nhưng ở một gian phòng bếp,hình như trông thấy một số bọc quần áo của trẻ con.” Thanh niên mặc áo ngập ngừng trả lời.

“Liễu đại ca, huynh có thể đỡ ta qua đó nhìn một chút được không?” Trương Nha nghe được lời này, chợt cảm thấy đầu óc chấn động, chút sức lực cuối cùng trên người cũng hoàn toàn mất đi.

“Cái này tất nhiên không thành vấn đề!” Thanh niên da bào cũng không hỏi thêm gì nữa, mà lập tức một lời đáp ứng.



Một canh giờ sau, mười ngón tay của Trương Nha đã chảy máu ròng ròng, vẫn quật cường dùng hai tay đào ra một cái hố đất trong một khu rừng, sau đó bỏ một ít quần áo của trẻ con từng món từng món một vào trong cái hố đất được đào trước mắt, rồi đắp lên một chồng đất nhỏ. Thời gian kế tiếp, nữ tử thần sắc đờ đẫn đứng ngây ra trước đống đất không hề nhúc nhích. Thanh niên da bào thì đứng ở phía sau,vẻ mặt cũng ngưng trọng không nói một lời. Không biết qua bao lâu sau, Trương Nha cuối cùng cũng xoay ngươi lại,lạnh lùng hỏi gã thanh niên:

“Liễu đại ca, ta nhất định phải giết chết tên ác tặc đã ăn thịt con ta, huynh có thể dạy cho ta một thân sở học của huynh không, nếu huynh đã có thể đánh bại tên ác tặc kia,vậy nếu ta học hết bản lãnh của ngươi, tự nhiên cũng có thể giết hắn

“Muội muốn học bản lãnh của ta? Muội chỉ là một nữ tử yếu ớt,như vậy cần phải nếm rất nhiều đau khổ đấy.” Liễu Minh nhíu mắt lại, nhìn nữ tử trước mặt chậm rãi nói.

“Chỉ cần có thể báo mối huyết cừu này, cho dù có phải chịu nhiều đau khổ hơn nữa, ta cũng chấp nhận!”Nữ tử trả lời không chút do dự, thần sắc vô cùng kiên nghị, đâu còn có chút nào dáng vẻ nhu nhược của trước kia nữa.

Liễu Minh cảm thấy khuôn mặt nữ tử trước mặt chợt mơ hồ đi một chút, phảng phất đứng trước mặt lại chính là Trương Tú Nương trước kia,trong lòng không khỏi khẽ giật mình.

“Muội muốn theo ta học bổn sự tất nhiên không có vấn đề gì nhưng phu quân của muội phải làm sao, không quay về bồi bạn với hắn sao?” Liễu Minh bất động thanh sắc, hỏi ngược lại một câu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui