Ma Thiên Ký

Dịch giả: duocsybinh

Biên: nila32

Sau chốc lát, Liễu Minh đã xuất hiện phía trên một dòng sông, cúi đầu nhìn lướt qua phía dưới. Chỉ thấy nước sông nơi này đỏ thẫm, dường như ngang dọc trên sông tất cả đều là nham thạch nóng chảy. Liễu Minh không chút do dự một tay bấm niệm pháp quyết, lập tức ngoài thân hắc khí cuồn cuộn, đồng thời trong tay áo từng điểm kim quang hiện ra, hóa thành một tầng kim sa màu vàng óng ánh, bọc lấy cả người hắn.

Vèo!

Họ Liễu giống như tảng đá trực tiếp rơi vào trong dòng sông.

Tuy rằng nước sông vô cùng nóng, nhưng nằm trong Lạc Kim Sa, lại có hộ thể Cương Khí cùng với Long Hổ Minh Ngục Công bảo vệ, tầng tầng bảo hộ như vậy đương nhiên giúp hắn bình yên vô sự. Hắn một hơi tiềm nhập hơn mười trượng dưới đáy sông, đồng thời thu liễm khí tức toàn thân, chấn động Pháp lực của Lạc Kim Sa cũng bị áp chế đến cực hạn. Kết quả chỉ một lát công phu sau, thanh âm ù ù lần nữa từ truyền tới, hơn nữa bộ dạng càng ngày càng gần.

"Hy vọng có thể giấu giếm được..." Liễu Minh thầm nghĩ trong lòng.

Khi hắn đang ôm hy vọng, nước sông bắt đầu khuấy động kịch liệt, vài đầu Ngạc Ngư Hỏa Linh đang bơi về phía hắn. Liễu Minh mắng thầm một tiếng, không nói hai lời hóa thành một đạo kim quang bay lên bờ sông. Nơi đó, Hỏa Linh tựa hồ đang chờ hắn chui vào rọ, vừa thấy Liễu Minh liền rít một tiếng, vài đầu Hỏa Linh thú sau lưng hắn lập tức đánh tới.

Liễu Minh đành phải thả ra phi kiếm, liên tiếp chém vài đầu Hỏa Linh thú, mới tìm được khe hở mà chạy. Không bao lâu sau, hắn lại náu mình giữa đoàn ánh sáng màu vàng để chui vào lòng đất sâu hơn nghìn trượng.

"Đã chui sâu như vậy, dù là thần thức Hóa Tinh kỳ, chắc hẳn cũng không cách nào nhận ra."

Liễu Minh vừa thu liễm khí tức, liền lập tức khoanh chân ngồi xuống, lấy ra hai quả thượng phẩm Linh Thạch, muốn khôi phục một ít Pháp lực. Liên tiếp đại chiến cùng không ngừng bỏ chạy, mặc dù sở hữu pháp lực thâm hậu vượt xa cùng giai, nhưng họ Liễu cũng cảm thấy không chịu đựng nổi.

Nhưng mà hắn còn chưa nhập định, thì bùn đất phía trên lại chấn động.

Liễu Minh cả kinh bèn vội vàng phóng xuất thần thức ra xung quanh. Một lát sau trên mặt hắn lộ ra một nụ cười khổ. Ngay trên đỉnh đầu hắn chừng hơn trăm trượng, hai đầu yêu rết khổng lồ đang vọt tới, chân chúng nhanh chóng bới móc đất đá lao tới với tốc độ không kém trên mặt đất là bao.

Sau thời gian chừng nửa chén trà, Liễu Minh lại điều động kim quang, chui lên khỏi mặt nhằm tiếp tục bỏ trốn. Nào ngờ trước mắt thình lình lóe lên ánh lửa, một đầu Hỏa Linh không biết từ nơi nào hiện ra, chắn trước người hắn.

"Muốn chết!"

Liễu Minh mặt trầm xuống. Kẻ chặn đường chỉ là Hỏa Linh Ngưng Dịch sơ kỳ đương nhiên không thể khiến hắn sợ hãi vì vậy không cần suy nghĩ trong tay áo từng điểm kim quang lóe lên, một mảng cát bụi màu vàng óng ánh liền cuốn ra, lập tức hóa thành một đầu đại thủ vàng rực, dùng một tay gắt gao bắt lấy đầu Hỏa Linh. Tiếp theo tay áo khác lại run lên.

Kiếm quang màu lam lóe lên!

Đầu Hỏa Linh không kịp kêu lên tiếng nào, đã bị họ Liễu dùng một kiếm chặt đứt đầu.

"Ồ? Cỗ khí tức kia là..." Liễu Minh nhanh tay thu lấy tinh hạch, muốn quay người rời đi, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại thi thể không đầu Hỏa Linh, mặt hiện một tia kinh nghi.

Bời lúc vừa rồi, thình lình từ bên trên hài cốt Hỏa Linh hắn cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc, mơ hồ giống với luồn khí tức trên người đầu Hỏa Linh khổng lồ kia.

Đúng lúc này, một tiếng trầm đục vang lên, thi thể Hỏa Linh không đầu bất ngờ nổ tung, tiếp theo Xích Diễm cháy lên, hoàn toàn biến thành một đống màu đen tro tàn. Từ đó xuất hiện một vầng mây đỏ khẽ chớp như muốn phá không bay đi. Nhưng Liễu Minh là người linh mẫn bực nào, không cần suy nghĩ thân hình nhoáng một cái, liền xuất hiện một cách quỷ dị bên cạnh rặng mây đỏ, nhẹ nhàng thu nó vào tay. Thần thức hắn khẽ động, thả ra Tinh Thần lực khổng lồ quét đám mây trong tay.

Khí tức này, vậy mà thật sự lại là của đầu Hỏa Linh khổng lồ. Không ngờ đối phương lại có năng lực, mang một đám thần thức của mình bám vào trong đồng loại. Trách sao dù hắn có ẩn núp như thế nào, cũng không cách nào thoát khỏi sự truy tung của đám Hỏa Linh thú. Dùng thực lực cường đại của Hỏa Linh khổng lồ, tại Tiểu Viêm giới này, cộng thêm Hỏa Linh khí sung túc, chỉ cần tạo một phân thân giả nhất định sẽ không cái gì thoát khỏi sự theo dõi của nó. Liễu Minh đã minh bạch mọi thứ, lúc này chà xát hai tay, tiêu diệt rặng mây đỏ sau đó phá không rời đi theo một hướng khác.

...

Không biết bao lâu sau, giữa một tòa sơn cốc chật hẹp, vài đạo ánh sáng màu xanh màu tím chợt lóe lên, theo sát phía sau là một đoàn Hỏa Vân. Những nơi Hỏa Vân đi qua, sóng nhiệt cuồn cuộn lên, hỏa diễm xen lẫn cát đỏ nhấp nháy. Một lát sau, phía cuối sơn cốc, vài đạo độn quang tản đi, lộ ra thân hình mấy người, đúng là Tang Huyền cùng Trần Đăng.

"Không tốt, không nghĩ tới cốc này không giống với chỗ đánh dấu trên địa đồ, lại là một tòa tử cốc." Một gã đệ tử áo xanh nhìn đoàn Hỏa Vân màu đỏ thắm phía xa xa, vẻ mặt ngưng trọng nói ra.

"Chuyện tới nước này, chỉ có thể tử chiến mà thôi." Trần Đăng sắc mặt trầm xuống, thấp giọng nói.

Mấy người kia ngẫu nhiên gặp nhau, liền một đường chém giết chạy đến tận đây, Pháp lực dĩ nhiên đã tiêu hao hơn phân nửa, Cho nên lần này tao ngộ Hỏa Linh thúc giục một đàn thú khổng lồ, cũng chỉ có thể tháo chạy giữ mạng mà thôi, không nghĩ tới lại trốn vào một đường cụt. Tay áo Trần Đăng run lên, nắm chặt tám lá đại kỳ màu lam trong tay, cánh tay phất lên, trận kỳ bay khỏi tay, pháp quyết liên tục đánh ra, tám cây trận kỳ lả tả rơi xuống bốn phía, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.

"Ta đã bày ra hộ trận Thiên Thủy, trận này mặc dù lực phòng ngự bình thường, nhưng thuộc về trận pháp hệ Thủy, chắc là có thể ngăn cản một lúc." Trần Đăng nhanh chóng bố trí xuống một bộ trận pháp sau đó thở dài một hơi.

Vừa dứt lời, đoàn Hỏa Vân màu đỏ thắm đã xuất hiện ở đỉnh đầu mấy người họ.

Chỉ thấy ánh lửa lập lòe, Hỏa Vân chậm rãi tản đi, để lộ hai đầu Hỏa Linh toàn thân bọc trong hỏa diễm, bên cạnh còn có bảy tám đầu Hỏa Điểu cùng năm con Hỏa Lang. Ánh lửa trong mắt Hỏa Điểu liên tục lưu chuyển, Linh văn trên người liên tục chớp động, trong miệng thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu bén nhọn, hai cánh không ngừng huy động sóng lửa sôi trào. Hỏa Lang phun ra từng ngọn lửa nóng, phát ra tiếng tê hống, một đôi răng nanh cực lớn dài chừng hơn thước, mắt lộ hung quang nhìn chằm chằm vào mấy người phía dưới.

Vô luận hai đầu Hỏa Linh, hay là mười mấy đầu Hỏa Linh thú, thình lình đều có tu vi Ngưng Dịch Kỳ, khó trách bọn Trần Đăng Tang Huyền chỉ có thể cướp đường mà chạy.

"Giết, giết..." Hai đầu Hỏa Linh phát ra mệnh lệnh không rõ ràng, nhưng bản thân lại không hề tỏ ý muốn hành động, chỉ nhìn xung quanh mấy người họ mà thôi.

Tám đầu Hỏa Điểu bên cạnh nghe được mệnh lệnh, hỏa diễm trên người đại thịnh, lập tức hóa thành mấy đạo hỏa mang, kích bắn về phía bọn họ.

Tiếng rít nổi lên!

Không trung hỏa mang đại thịnh, khắp nơi như biển lửa, khí nóng thiêu đốt, vây kín lấy bọn người Trần Đăng. Họ Trần thấy vậy không ngừng lẩm bẩm, ngón tay theo đó điểm liên tiếp lên trời, một màn sáng màu lam nhạt từ bốn phía trận kỳ lóe lên, che chở bọn họ vào trong. Màn sáng màu lam lưu chuyển, trong trận mọi người chợt cảm thấy một hồi mát lạnh đập vào mặt.

Từng tràng "Phanh phanh" liên tiếp truyền đến.

Hỏa Điểu vừa chạm phải màn sáng liền bị lam mang lóe lên đẩy lùi ra. Nhưng mà sau một khắc, một đoàn liệt diễm đỏ thẫm từ trên người Hỏa Điểu tuôn ra, khiến cho màn sáng giống như sôi lên.

Trần Đăng thấy vậy, pháp quyết trong tay không ngừng biến hóa. Mặt ngoài màn sáng thình lình nổi lên một tầng lam quang khiến cho ánh sáng vốn đang sôi trào bỗng nhiên khôi phục trạng thái bình thường. Có điều trải qua mấy lần như thế, toàn bộ màn sáng màu lam so với ban đầu đã dần nhỏ hơn nửa phần.

Hỏa Điểu bị bắn ra lại điềm nhiên như không có việc gì một cái xoay quanh về sau, lại tiếp tục đánh lên lam quang. Sau một hồi va chạm kịch liệt, màn sáng màu lam chỉ trong thời gian thật ngắn, liền rút nhỏ lại còn chừng một phần năm so với lúc đầu. Nhưng vào lúc này, mấy đầu Hỏa Lang thú, đang ở cùng Hỏa Linh trên không, bây giờ không biết dùng cách gì đã xuất hiện bên cạnh lam quang, đồng thời trong miệng phun ra một đạo hỏa trụ, cao đến vài trượng, khí thế kinh người, nhanh chóng đánh tới màn sáng.

"Tang huynh, tranh thủ thời gian này mau nghĩ cách ngăn cản chúng!" Trần Đăng nhìn thấy mấy đầu Hỏa Lang xuất chiến lập tức cả kinh, biết chắc phòng hộ trận đã không còn đủ sức ngăn cản công kích của đàn sói bèn hét lớn một tiếng.

Tang Huyền nghe vậy không nói hai lời đem Linh Thạch trong tay thu lại, một tay phất lên, một tiểu thuẫn màu vàng hiện ra trước người, theo tiếng pháp quyết vang lên, tiểu thuẫn thả ra hoàng mang chói mắt, lập tức tăng vọt đến năm sáu trượng, mặt ngoài phù văn liên tục lưu chuyển bất định.

Oanh!

Linh văn mặt ngoài cự thuẫn màu vàng chớp động liên tục. Từng trận sóng nhiệt tản ra bốn phía, hơn phân nửa hỏa trụ bị cự thuẫn ngăn cản lại, số còn lại trong lúc nhất thời cũng không cách nào tiến lên mảy may. Phía ngoài ánh lửa ngút trời, màn sáng màu lam cũng bị liên lụy nhưng chỉ khẽ run lên. Thế nhưng pháp lực của Tang Tuyền đã không còn bao nhiêu, nên cũng không cách nào phát đông pháp trận công kích.

Trên không trung hai đầu Hỏa Linh thấy thế, nhìn nhau một thoáng, phát ra một tiếng gầm rú, từ trong miệng liền bắn ra một Hỏa cầu màu đỏ, thẳng đến màn sáng màu lam. Hỏa cầu còn cách nhóm người Trần, Tang chừng hơn mười trượng, khí nóng đã ập đến trước mặt.

Hai gã đệ tử khác thấy vậy, cũng dốc sức liều mạng điều động các loại Linh Khí tiến hành ngăn cản, nhưng dưới công kích của hai đầu Hỏa Linh, vòng sáng bảo vệ do Linh khí biến thành đã nhanh chóng trở nên ảm đạm vô quang.

Trần Đăng đang liều mạng dốc sức thúc giục pháp trận thấy vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch. Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, không trung một mảnh kim mang chói mắt lóe lên, một đạo tường cát màu vàng xuất hiện chắn ngay phía trước lam quang.

Ngay sau đó một đạo cầu vồng bỗng nhiên hiện ra sau lưng Hỏa Điểu, hơn nữa còn mang theo hàn quang kinh người.

Hai đầu Hỏa Điểu vốn đang điên cuồng tấn công lên pháp trận, không hề đề phòng gì cả, chỉ kịp thét lên hai tiếng đã bị cầu vồng xuyên qua thân hình, từ không trung rơi xuống phía dưới. Đồng thời, một thân ảnh đang mặc áo xanh mơ hồ xuất hiện ở một đống loạn thạch cách đó chừng ba mươi trượng, chính là Liễu Minh. Vừa mới hiện thân, hắn liền chỉ lên tường cát màu vàng trên không.

Oanh!

Tường cát lúc này bất ngờ rã ra rồi nhanh chóng bao vây đám Hỏa Điểu còn lại. Trong cát bụi ánh sáng kim hồng liên tiếp lóe lên, Hỏa Điểu không ngừng xông tới màn cát, phát ra một hồi "Phanh phanh", nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi vòng vây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui