Ma Thiên Ký

Dịch giả: laka1047

Biên: aiemk46nhat2

Đúng lúc này, một tiếng xé gió vang lên!

Một luồng hắc khí bỗng cuốn tới, đánh lên trường thương màu trắng.

Phanh!

Hỏa thương màu trắng rung lên rồi bị đánh văng ra. Hóa ra Liễu Minh đứng ở một bên đánh ra một quyền vào hư không rồi lập tức giẫm mạnh một cái. “Vèo” một tiếng, thân hình hắn kéo theo những tàn ảnh liên tiếp bổ nhào về phía trước. Nhoáng một cái, khoảng cách giữa hắn và Hỏa Linh Vương chỉ còn hơn một trượng. Hỏa Linh Vương gầm lên giận dữ rồi há miệng phun ra một làn sóng lửa màu trắng cuồn cuộn tuôn về phía trước. Trong lòng khẽ động, hai tay Liễu Minh lập tức xuất hiện tầng tầng lân phiến đồng thời hắn nắm chặt lấy hai viên Trọng Thủy Châu đánh ra vô số quyền ảnh màu đen.

Âm thanh va chạm vang lên như sấm!

Ngọn lửa màu trắng gần như bị đánh tan. Quyền ảnh chằng chịt điên cuồng đánh vào thân thể Hỏa Linh Vương làm cho miệng vết thương vỡ ra để lộ một viên tinh hạch màu đỏ thẫm lập lòe ánh sáng yếu ớt. Ánh sáng trong mắt Liễu Minh lóe lên, quyền ảnh ngập trời vừa thu lại đồng thời bàn tay nhanh như chớp đánh một trảo vào phần bụng của Hỏa Linh Vương. Nhưng vào lúc này, Hỏa Linh Vương tưởng như đã hấp hối bỗng dưng tự bạo.

Ầm!

Từng vòng sáng trắng điên cuồng lan ra. Ở khoảng cách gần như vậy, Liễu Minh có muốn tránh né cũng không còn kịp nữa rồi. Chỉ thấy ánh sáng trắng lan ra nuốt chửng lấy hắn.

Tàng Huyền ở phía sau nhìn thấy cảnh này vô cùng sợ hãi!

Nhưng đúng lúc này, một tiếng “vèo” vang lên.

Một dải sáng trắng từ trong biển lửa lao ra chạy thục mạng về phía cửa hạp cốc. Bên trong ánh sáng trắng bỗng xuất hiện một bóng người cháy đen, đúng là Hỏa Linh Vương. Nhưng lúc này thể tích của gã đã nhỏ hơn trước vài lần, khí tức cũng trở nên vô cùng suy yếu. Bóng người lắc lư vài cái đã bay xa hơn bảy tám chục trượng. Tàng Huyền vừa định thần lại, định thi pháp đuổi theo thì thấy đã không còn kịp nữa rồi. Nhưng đúng vào lúc này, tiếng xé gió lại vang lên một lẫn nữa từ trong biển lửa màu trắng. Một luồng khí đen nhanh chóng đuổi theo.

Bên trong luồng khí, Liễu Minh cầm một cái cốt thuẫn màu đen che trước người. Trên bề mặt cốt thuẫn thấp thoáng ẩn hiện chín cái hư ảnh đầu lâu kêu réo không ngừng. Tốc độ của hắn cực nhanh, hơn gấp rưỡi so với Hỏa Linh Vương, chỉ thoáng chốc đã đuổi đến sau lưng. Hỏa Linh Vương chỉ còn cao vài thước tựa hồ biết mình không thể chạy thoát, độn quang đột nhiên dừng lại, quay đầu há miệng phun ra từng luồng huyết diễm đỏ tươi. Huyết diễm đón gió hóa thành bánh xe lửa khổng lồ cuồn cuộn đánh thẳng về phía sau. Liễu Minh rùng mình nhưng cốt thuẫn trong tay lập tức nhấc lên, nhoáng một cái liền biến to hơn mười trượng. Đồng thời, chín cái đầu lâu cũng phóng to như chín cái chậu rửa mặt cùng nhau mở miệng ra.

Ba tiếng “Phốc” “Phốc” “Phốc” vang lên!

Ba khối cầu lửa thậm chí còn không kịp phát nổ, ngay khi vừa tiếp xúc với ảo ảnh chín cái đầu lâu ngay lập tức bị hút vào.

Sau đó một tiếng “Phanh” lại vang lên.

Thân hình Liễu Minh mơ hồ xuất hiện phía trước Hỏa Linh Vương vốn đã vô cùng suy yếu. Chỉ thấy cánh tay hắn dường như vung lên, một bàn tay nhanh như chớp xuyên thủng bụng Hỏa Linh Vương, nắm lấy một viên tinh hạch màu đỏ thẫm. Hỏa Linh Vương kêu thảm một tiếng. Thân thể mất đi tinh hạch lập tức tan rã, chỉ để lại mười tám hạt pháp lực kết tinh đỏ tươi ở giữa không trung. Lúc này Liễu Minh mới thở dài một hơi, thu cốt thuẫn lại rồi vung tay cất mười tám hạt kết tinh đi sau đó xoay người bay về phía Tàng Huyền ở cách đó không xa. Một lát sau hắn đã đáp xuống một cái hố to.

“Cuối cùng cũng đánh chết được Hỏa Linh Vương, lần này may mà có Liễu huynh thực lực hơn người.” Tàng Huyền dĩ nhiên đã thấy Liễu Minh đánh chết Hỏa Linh Vương. Lúc này dù thần sắc hắn vô cùng tái nhợt nhưng vẻ mặt lại phấn khích lạ thường.

Liễu Minh cười hắc hắc một tiếng rồi thu lại Lạc Kim Sa. Sau đó hắn mở hai tay ra, một bàn tay có một viên tinh hạch, bàn tay kia lại có mười tám hạt pháp lực kết tinh. Hắn từ tốn nói:

“Lần này giết chết Hỏa Linh Vương, công lao của Tàng huynh không thể bỏ qua. Mười tám hạt pháp lực kết tinh này là tài liệu tuyệt hảo để luyện chế đan dược, mà tich hạch Hỏa Linh Vương lại còn quý giá hơn tinh hạch bình thường, có thể luyện chế linh khí cực phẩm thuộc tính Hỏa. Hai thứ giá trị tương đương, ta và ngươi chia đều, ý Tàng huynh thế nào.”

“Nếu đã như vậy, tại hạ liền lựa chọn viên tinh hạch Hỏa Linh Vương.” Tàng Huyền cũng không khách khí, suy tính một hồi rồi lựa chọn viên tinh hạch màu vàng trên tay Liễu Minh.

Liễu Minh mỉm cười đưa viên tinh hạch đi đồng thời lật tay thu mười tám khối pháp lực kết tinh vào trong Tu Di Loa. Những viên pháp lực kết tinh này là tài liệu quan trọng để luyện chế đan dược gia tăng pháp lực cảnh giới Ngưng Dịch trung hậu kỳ, tuy không quý giá bằng tinh hạch nhưng cũng là vật cần thiết với hắn lúc này. Có thu hoạch, hai người Liễu Minh tự nhiên đều vui vẻ. Sau khi ăn vào một chút đan dược và nghỉ ngơi hồi phục, cả hai chia nhau bắt đầu thu dọn trong đường hầm. Sau khi Tàng Huyền nhặt được một ít linh thạch thuộc tính Hỏa bên trong hố to liền nhấc tay lấy ra một cái pháp bàn hình thoi lóe lên ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt tiếp tục tìm kiếm thứ gì đó. Liễu Minh cũng lấy ra một tấm phù lục màu lam nhạt ném về phía không trung. Phù lục lập tức hóa thành một tấm phù văn ánh sáng màu lam nhạt bay múa xung quanh hắn không ngừng. Đồng thời hai tay hắn bấm pháp quyết, miệng niệm chú. Kết quả một lúc sau, cả hai người cùng biến sắc liếc mắt nhìn nhau.

“Thật kỳ quái, rõ ràng chí bảo nơi đây là tinh trụ đã bị hủy hoại, vậy mà sao hỏa linh khí không hề giảm bớt chút nào so với lúc trước chứ?” Tàng Huyền tỏ vẻ kì lạ nói một câu.

“Đúng là như thế, thậm chí còn càng nồng đậm hơn nữa. Điều này quả thực không hợp với lẽ thường. Trừ phi cái tinh trụ chúng ta đánh đổ cũng không phải nguyên nhân khiến cho giới này dị biến mà phải tồn tại một chí bảo khác.” Liễu Minh cũng thở dài.

Nghe vậy, Tàng Huyền cũng chỉ gật đầu mà không nói gì thêm. Hắn đưa tay về phía pháp bàn rồi điểm vào hư không. Liễu Minh cũng bấm niệm pháp quyết, yên lặng thúc giục bí thuật nào đó. Kết quả hầu như cùng một thời gian, pháp bàn trong tay Tàng Huyền rung lên, chớp động ánh sáng đỏ rồi bay ra khỏi tay, lắc lư một cái đã đến phía trên hố to trong hầm, xoay tròn liên tục. Mà Liễu Minh bên này, những phù văn màu lam cũng bay thật nhanh đến đúng vị trí của pháp bàn, đồng dạng chớp động ánh sáng màu lam nhạt không ngừng.

“Xem ra đúng là nơi này!”

Liễu Minh thấy cảnh này, hai mắt nhíu lại từ từ nói ra.

“Ừm, toàn bộ bộ lạc Hỏa Linh cũng không ngừng tuôn ra linh khí từ nơi này. Nếu quả thực có chí bảo khẳng định ở phía dưới rồi.” Tàng Huyền cũng không hề phủ định trả lời.

Nơi mà bọn hắn nói chính là chỗ đánh ngã tinh trụ lúc trước. Sau mấy lần di động nhẹ nhàng, cả hai đều đi tới gần đó. Liễu Minh đánh giá mặt đất vài lần rồi bỗng nhiên hít sâu một hơi phất một trảo vào hư không. Một viên châu màu đen bốc lên khí đen nhè nhẹ hiện ra đánh xuống phía dưới. Dưới tiếng vang thật lớn, toàn bộ hố to chấn động một cái sau đó hiện ra một vết rách lớn đồng thời từng rặng mây đỏ nhè nhẹ có thể thấy được bằng mắt thường tuôn ra từ trong vết nứt.

“Xem ra, hai người chúng ta nên xuống dưới dò xét đến tận cùng rồi.” Liễu Minh thấy vậy, thu nắm đấm lại, quay đầu về phía Tàng Huyền bình tĩnh nói.

Tàng Huyền cũng gật đầu liên tục với vẻ kinh ngạc.

….

Sau thời gian cạn một chén trà, hai người đã ở hơn trăm trượng sâu bên trong hố lớn dưới mặt đất!

Bên trong một vầng sáng màu vàng cùng với sương mù màu đen bao bọc xung quanh, Liễu Minh trợn mắt há mồm nhìn một cái đỉnh lớn màu đỏ thắm ở trước mắt. Đỉnh lô cao chừng ba bốn trượng, mặt ngoài hiện lên phù văn ba màu đỏ, vàng, lam chằng chịt. Nắp đỉnh mở rộng, miệng đỉnh có sương mù màu trắng lượn lờ đồng thời từ đó thỉnh thoảng phun ra hỏa diễm ba màu. Xung quanh, hỏa linh khí nhanh chóng ngưng tụ thành từng khối tinh thể màu đỏ thẫm nhưng lại mau chóng tán loạn hóa thành từng rặng mây đỏ phấp phới bay đi. Ở gần đó, Tàng Huyền đang được bao phủ trong một màn sáng màu tím nhìn vào cái đỉnh lớn trước mắt, gương mặt cũng tràn ngập vẻ kinh ngạc.

“Đỉnh này phát ra linh lực hỏa thuộc tính thật mạnh, thực là chưa bao giờ nghe thấy. Xem ra nguyên nhân khiến nơi này biến dị không thể nghi ngờ chính là bảo vật này.” Tàng Huyền bỗng truyền âm cho Liễu Minh.

“Như thế nào, Tàng Huynh có thể nhìn ra lai lịch bảo vật này?” Liễu Minh khẽ động thần sắc, liếc nhìn nam tử bên cạnh truyền âm hỏi.

“Liễu huynh nói đùa, tại hạ xuất thân nơi ngoại biên đại lục Trung Thiên, có bao giờ được nhìn thấy vật này. Nhưng mà đỉnh kia chất chứa hỏa linh lực nhiều không thể tưởng tượng, hẳn là vật có lai lịch lớn. Đúng rồi, kiến thức Liễu huynh rộng rãi, có thể hay không biết được gì đó?” Tàng Huyền nghe vậy cười ha ha nói.

Hắn trải qua nhiều lần kịch chiến trong Tiểu Viêm giới, đã nhận thức được Liễu Minh thực lực bất phàm, tự nhiên cũng thu hồi sự kiêu ngạo, lúc nói chuyện trở nên vô cùng khách khí.

“Tàng huynh quá khiêm tốn rồi. Kiến thức của tại hạ cũng nông cạn, không thể nhận ra được vật này.” Liễu Minh lắc đầu nói.

“Mặc kệ cuối cùng lai lịch vật ấy ra sao, chúng ta trước tiên nên chuyển lên mặt đất rồi hãy nói đến chuyện khác, Liễu huynh thấy sao?” Con ngươi màu tím của nam tử lóe lên rồi bỗng đưa ra lời đề nghị.

“Cũng tốt.” Liễu Minh cân nhắc một chút rồi nghiêm túc gật đầu.

Tàng Huyền nghe vậy mừng rỡ, một tay bấm niệm pháp quyết, bên ngoài thân thể liền hiện lên ánh tím rực rỡ… Một lát sau, trên hố lớn trong động ở hạp cốc, đột nhiên ba cây trụ lửa cao ngút trời bắn ra. Sau đó toàn bộ mặt đất kịch liệt rung động. Cự đỉnh màu đỏ thẫm từng tấc từng tấc một chui ra, sau đó dịch chuyển một cái lần cuối cùng, trong tiếng “Oanh” vang lên đã trùng trùng điệp điệp rơi xuống trên mặt đất.

“Vèo” “Vèo” hai tiếng!

Hai bóng người từ bên trong cửa động xông ra, sau một thoáng mơ hồ đã đáp xuống hai bên cự đỉnh. Đúng là Liễu Minh và Tàng Huyền, chẳng qua cả hai người đều thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi.

“Không nghĩ đến vật này lại nặng như thế, nếu không phải hai chúng ta hợp lực, chỉ sợ thật sự là không có cách nào mang nó lên đây.” Tàng Huyền thở dốc một cái rồi gượng cười một tiếng mà nói.

“Nhưng mà điều này càng nói rõ lai lịch phi phàm của nó. Ta bây giờ ngược lại phát sầu không biết làm cách nào mới có thể thu hồi bảo vật này. Lúc trước dưới mặt đất hai ta cũng đã thử qua, bất kể bảo vật Tu Di hay là Trữ Vật Phù đều không thể thu cái đỉnh này vào được.” Liễu Minh lại nhíu mày nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui