Ma Thiên Ký

Dịch giả: khangvan

Biên: aiemk46nhat2

Cùng lúc đó, trong một không gian thần bí của Thái Thanh Môn, ở một căn lầu các được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp hào quang.

Một lão giả đang ngồi trên một cái xích đu màu đỏ, tay vuốt ve một chiếc tiểu đỉnh đỏ thắm, bất ngờ lại đúng là pháp bảo Tam Vị Chân Diễm Đỉnh được Chấp Pháp điện tìm về không lâu, nhưng mà thể tích lại nhỏ hơn lúc trước mười mấy lần.

Đạo bào mà lão giả mặc có chút cổ xưa, tướng mạo lão bình thường, mái tóc muối tiêu rối bời, nhưng trong mắt lại hiện lên màu lam nhạt, khi đôi mắt chớp động thì lại hiện lên hào quang khác thường.

Lão quan sát tiểu đỉnh một lúc lâu, rồi đột nhiên đứng dậy, ném tiểu đỉnh về phía trước, một tay đánh ra một đạo pháp quyết màu đỏ, ánh sáng đỏ lóe lên, tức thì liền chui vào trong tiểu đỉnh.

Lập tức linh văn trên bề mặt của tiểu đỉnh lập lòe, sau đó thể tích bỗng chốc liền tăng lên, liên tục xoay tròn trong không trung, chẳng mấy chốc đã hóa thành một cự đỉnh cao hai ba trượng, oanh một tiếng rồi rơi xuống mặt đất, đồng thời linh khí dao động mà nó phát ra cũng tự dưng trở nên nồng đậm thêm vài phần, linh khí tản ra khắp bốn phương tám hướng.

Tay áo lão giả vung lên, nắp đỉnh từ từ mở ra, một luồng sương mù màu trắng liền lao ra khỏi miệng đỉnh.

Tiếp đó, thân hình hắn liền khẽ động rồi bay lên trời, hai mắt nhíu lại nhìn về phía cự đỉnh, đột nhiên kêu nhẹ một tiếng:

“Ta nhớ là khi bảo vật này bị trộm đi là lúc Chung sư đệ đang dùng, hơn nữa bên trong còn có một viên đan dược chưa được luyện thành, vẫn một mực nằm trong đó bồi dưỡng linh tính. Hình như là hắn thí nghiệm một loại đan dược sau khi giản hóa một loại đan phương thời thượng cổ, dược tính vô cùng không ổn định. Nhưng mà đan dược này tên là gì, Dưỡng Kiếm Đan hay là Đấu Kiếm Đan? Khục… già rồi, trí nhớ đã không còn tốt nữa rồi. Nhưng mà hình như đối với kiếm tu hết sức có lợi. Có điều với năng lực của tên phản đồ đó thì không thể nào lấy được đan dược trong đó. Xem ra hoặc là việc bồi dưỡng linh tính thất bại, đan này đã bị hủy rồi, hoặc là đan này linh tính đã được bồi dưỡng hoàn chỉnh nên nó tự bay ra khỏi đỉnh lô, vẫn còn trong Tiểu Viêm giới. Được rồi, việc nhỏ này hay vẫn là nên đợi Chung sư đệ trở về, nói cho hắn biết một tiếng là được rồi. Ngược lại kiện pháp bảo này giờ đang không dùng làm gì, ta cuối cùng có thể dùng nó để luyện chế thứ kia rồi.” Lảo giả vuốt tóc, cười hắc hắc rồi nói.

Sau suy nghĩ một chút, lão liền lật bàn tay lên, một bình nhỏ lóng lánh liền xuất hiện, phía trên đó còn dán một tấm phù lục màu bạc.

Bình nhỏ vừa mới mở ra thì liền có một mùi tanh hôi tràn ngập ra xung quanh.

Bàn tay lão vừa lật liền đem toàn bộ chất lỏng màu xanh lá vào trong đỉnh, lại lấy từ bên hông ra một ít thảo dược kỳ quái rồi ném luôn vào đỉnh, tay áo nhẹ nhàng vung lên, đem nắp đỉnh đóng lại.

Lão giả nhẹ nhàng hạ xuống, miệng bắt đầu niệm chú, hay tay bấm niệm pháp quyết, mười ngón tay không ngừng biến đổi, từng đạo pháp quyết huyền ảo tuôn ra, sau khi quang hoa tam sắc lưu chuyển một hồi, hỏa diễm ba màu liền phân ra theo quy luật, chia làm ba tầng phân biệt.

Thấy vậy thì lúc này lão giả mới hài lòng gật đầu, quay người ngồi lên chiếc xích đu, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.



Ngày hôm sau, Liễu Minh vẫn còn nằm trong động phủ ngáy o..o…, hành trình tiến vào Tiểu Viêm Giới này đã khiến cho thể xác và tinh thần hắn vô cùng mệt mỏi, tự nhiên cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tốt một chút.

Nhưng hắn từ trước đến nay vẫn vậy, cẩn thận sử dụng thiên phú nhất tâm nhị dụng, phóng ra một nửa tinh thần lực để lưu ý tình huống bên ngoài của động phủ.

Đột nhiên một đạo độn quang màu vàng chạy như bay đến động phủ, hào quang thu lại, thân hình của một gã thanh niên mặc áo lam hiện ra trước động phủ, người này chừng hơn hai mươi tuổi.

Tiếp theo, bên tai của Liễu Minh truyền đến thanh âm nhàn nhạt: “Ta chính là đệ tử Chấp Pháp điện đến cấp điểm cống hiến, Liễu sư đệ có trong động phủ hay không?”

Liễu Minh nghe vậy thì liền đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, một tay phất lên, cửa động liền từ từ mở ra, thấy ở cửa động là một vị thanh niên thanh tú.

“Liễu sư đệ, ta đến để cấp cho đệ điểm cống hiến, đệ hãy lấy lệnh bài ra đây.” Ánh mắt thanh niên nhìn về phía Liễu Minh, quan sát một chút rồi mở miệng nói.

Liễu Minh nghe vậy, điềm tĩnh lấy lệnh bài từ bên hông ra đưa cho thanh niên.

Tay áo của thanh niên áo lam rung lên, một cái ngọc bút rơi ra, nhẹ nhàng điểm một cái, mặt ngoài của ngọc bút hiện lên một đạo kim quang, lóe lên rồi chui vào trong lệnh bài, điểm cống hiến trên lệnh bài đã tăng thêm ba nghìn điểm.

“Đa tạ sư huynh.” Liễu Minh mặc dù sớm biết lần này tiêu diệt Hỏa linh vương sẽ được tặng điểm cống hiến khá nhiều, nhưng vẫn nhiều hơn so với dự đoán, khiến cho hắn khá vui vẻ, hai tay liền ôm quyền, hướng về thanh niên áo lam cảm ơn.

“Liễu sư đệ không cần khách khí, lần này tiến vào Tiểu Viên giới, biểu hiện của Liễu sư đệ, ta cũng đã được nghe nói một chút.” Thanh niên áo lam tựa như biết được cái gì, khẽ mỉm cười rồi nói.

Trong nội tâm Liễu Minh cũng nao nao, xem ra tên thanh niên áo lam này cũng không phải là đệ tử bình thường, sau đó sắc mặt liền như thường, tiếp nhận lệnh bài thu lại bên hông.

Hai người đơn giản hàn huyên vài câu, sau đó thanh niên áo lam liền chắp tay cáo từ, quay người hóa thành một đạo độn quang màu vàng hướng về một đỉnh núi khác, phá không mà đi.

“Hiệu suất làm việc của Chấp Pháp điện đúng là cao thật.” Liễu Minh nhìn theo độn quang của thanh niên áo lam, thì thào lẩm bẩm một câu, sau đó liền quay người đi vào trong động phủ, mà cửa động sau lưng cũng khẽ rung chuyển rồi chậm rãi đóng lại.

Liễu Minh đi lại trong đại sảnh của động phủ một lát, con mắt đảo một vòng, sau đó chợt đi về phía mật thất.



Hai tháng sau, trong mật thất động phủ của Liễu Minh, sương mù màu đen lượn lờ.

Một đầu vụ giao và một đầu vụ hổ màu đen trông vô cùng sống động đang bay lượn trong sương mù, xoay quanh không ngừng.

Mà chính giữa, Liễu Minh trong bộ áo bào xanh đang ngồi khoanh chân bất động, hắc quang trên người nhàn nhạt chớp động.

Đột nhiên thần sắc hắn khẽ động, hai mắt mở ra, pháp quyết trong tay biến đổi, một tiếng rồng ngâm hổ gầm vang lên, vụ long và vụ hổ liền biến thành một đoàn hắc khí chui vào Thiên Linh Cái của hắn.

Sau đó, hắc khí trên người hắn cuồn cuộn một hồi, rồi cũng nhao nhao chui vào trong cơ thể. Hắn cũng không có đứng dậy, mà chân mày hơi nhíu lại, trên mặt lộ ra vài phần suy tư..

“Cuối cùng pháp lực đã đến bình cảnh, có thể trùng kích Ngưng Dịch hậu kỳ rồi.” Liễu Minh thì thào tự nói một câu.

Qua gần hai tháng dưỡng sức, hắn sớm đã khôi phục pháp lực đến trạng thái đỉnh phong, hơn nữa lại tu luyện một phen, rút cuộc mấy ngày trước hắn cảm thấy pháp lực trong cơ thể đã đạt đến trạng thái bão hòa, mà bất kể là tu luyện hay phục dụng đan dược tinh tiến pháp lực đi nữa nhưng pháp lực lại không tăng lên một chút nào, hẳn là có thể trùng kích Ngưng Dịch hậu kỳ.

Mà trùng kích Ngưng Dịch hậu kỳ, tự nhiên không phải là chuyện đùa.

Sau khi suy nghĩ một hồi thì hắn quyết định đi đến Vạn Sự Điện tìm đọc một chút điển tịch tương quan, xem có thể tìm được phương pháp nào tăng cao xác suất thành công hay không, mặt khác cũng có thể tìm đọc qua lai lịch và tác dụng của đan dược màu bạc.

Hắn liền đứng dậy, vỗ vỗ trường bào, đi thẳng ra khỏi mật thất, dọn dẹp lại động phủ một chút, sau đó liền bấm niệm pháp quyết, một đóa hắc vân liền nâng đỡ thân hình hắn, bay về phía Vạn Sự Điện.



Ước chừng thời gian một chén trà sau, bên ngoài Vạn Sự Điện, một đám mây đen bay tới, rồi một gã thanh niên mặc áo bào xanh hạ xuống, đúng là Liễu Minh.

Hắn quan sát tấm biển viết chữ Vạn Sự Điện, sau đó liền lập tức bước vào.

Sau khi hỏi thăm một vị đệ tử chấp sự đôi chút, hắn liền đi đến một cái thông đạo phía sau đại điện.

Đại sảnh của Vạn Sự Điện chủ yếu là để cho đệ tử dùng điểm cống hiến đổi lấy đan dược, phù lục và linh khí, mà muốn tiêu hao điểm cống hiến để đọc qua những điển tịch quý hiếm thì phải vào một căn lầu các nhỏ phía sau đại sảnh.

Đi qua một dãy hàng lang hẹp dài chừng hơn trăm trượng, rốt cuộc hắn đến trước một mảnh đất bằng rộng gần mẫu.

Mà chính giữa mảnh đất này là một toàn lầu các cực lớn, cao chừng hơn mười trượng.

Liễu Minh quan sát một hồi rồi rảo bước tiến vào.

Tầng một cũng không lớn, chỉ rộng chừng hơn mười trượng, diện tích bên trong chừng hai phần ba là xếp đặt rất nhiều giá sách.

Liễu Minh đảo mắt nhìn quanh thì thấy bên trong có hơn mười người, phần lớn là đệ tử ngoại môn, trong đó có một nam tử trung niên, hắn không cách nào cảm ứng được chút pháp lực chấn động trên người người này, điều này khiến cho hắn không khỏi khẽ giật mình.

Mà ở cửa ra vào của lầu các là một gã đệ tử cao lớn, người này mặc phục sức của chấp sự, tướng mạo chất phác, đang khoanh chân ngồi, say sưa lật một cuốn điển tịch, thấy Liễu Minh tiến đến thỉ ngẩng đầu lên.

“Sư huynh, tại hạ muốn mượn đọc điển tịch có phương pháp đột phá bình cảnh Ngưng Dịch cảnh, không biết là tìm ở đâu.” Không chờ đối phương mở miệng, Liễu Minh chắp tay hỏi.

“Phía đông, giá sách tầng hai, có lẽ có vài cuốn điển tịch mà ngươi cần tìm.” Đệ tử cao lớn không nhanh không chậm nói.

“Tại hạ còn muốn đọc thêm vài cuốn điển tịch giới thiệu về phương diện đan dược nữa.”

“Giới thiệu về đan dược…Có lẽ cũng ở tầng hai, ta nhớ là ở góc Tây Nam thì phải.” Đệ tử cao lớn ngẫm nghĩ một chút, khẽ gãi đầu một cái rồi đáp.

“Đa tạ sư huynh.” Liễu Minh lại ôm quyền cảm ơn, sau đó liền đi lên tầng hai.

Đệ tử cao lớn nhìn theo Liễu Minh một chút, sau đó cũng không nói thêm gì, tiếp tục xem cuốn điển tịch trong tay.

Mà tên nam tử trung niên không cách nào cảm ứng được cảnh giới nọ cũng liếc nhìn Liễu Minh một cái, sau đó lại tiếp tục đắm chìm vào ngọc giản trong tay.

Tại một giá sách trên tầng hai ở phía Đông, Liễu Minh quả nhiên đã tìm được một khối ngọc giản nói về việc làm thế nào để tăng xác suất thành công đột phá bình cảnh, nhưng mặt ngoài lại bị một tầng hào quang màu trắng bao trùm, hơn nữa bên cạnh còn viết, muốn đọc cần một trăm hai mươi điểm cống hiến.

Hắn gỡ lệnh bài bên hông xuống, nhẹ nhàng quét qua ngọc giản, một đạo ánh sáng màu xanh từ trong lệnh bài bắn ra, chui vào trong ngọc giản, “Phốc” một tiếng, cấm chế trên ngọc giản lập tức lóe lên rồi biến mất.

Liễu Minh khoanh chân ngồi xuống, dán ngọc giản lên trán, cẩn thận nghiên cứu.



Mấy canh giờ sau, Liễu Minh với vẻ mặt bình tĩnh đi ra khỏi lầu các, lúc này điểm cống hiến trên lệnh bài của hắn đã bị trừ đi mấy trăm điểm.

Sau một hồi tìm đọc, hắn đã tìm được mấy loại phương pháp gia tăng khả năng trùng kích Ngưng Dịch hậu kỳ.

Theo như trên một điển tịch ghi chép, chỉ có rất ít đan dược có thể đề cao xác suất trùng kích bình cảnh Ngưng Dịch hậu kỳ thành công, trong phường thị của tông môn cũng có bán chúng nhưng mỗi viên cũng cần tốn tới hơn mười vạn linh thạch mới có thể mua được, hơn nữa lại vô cùng khan hiếm, thường thường có tiền cũng không mua được, hơn nữa tại khi trùng kích bình cảnh, mỗi loại chỉ có thể dùng một lần.

Hai là Thái Thanh Môn có một loại linh phù thông mạch, sau khi dán lên người thì có thể kích thích kinh mạch trong cơ thể trong thời gian ngắn khuếch trương, gia tăng pháp lực chứa trong đó, nên có thể tăng xác suất thành công khi trùng kích bình cảnh. Hiệu quả của loại phù lục này còn cao hơn so với những đan dược trên, nhưng mỗi tấm phù lục này cũng tốn hai vạn điểm cống hiến mới có thể đổi được.

Ba là Thái Thanh Môn có một pháp bảo là Âm Dương Ly Hợp Kính, trong thời gian ngắn có thể biến thiên địa linh khí trong hư không thành khí Âm Dương Hỗn Độn, ngay cả trùng kích Hóa Tinh cũng có tác dụng. Nhưng mà bảo vật này cũng chỉ có đệ tử nội môn mới có tư cách dùng số điểm cống hiến trên trời sử dụng.

Phương pháp cuối cùng, hiện tại Liễu Minh căn bản không thể sử dụng, chỉ có thể nghĩ cách mượn nhờ hai phương pháp dùng ngoại vật phía trước đó mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui