Ma Thiên Ký

Dịch giả: duocsybinh

Biên: nila32

Căn cứ ghi chép Thái Cương Kiếm Quyết, khi luyện thành Nhân Kiếm Hợp Nhất, bí thuật ngự kiếm phi hành ngoại trừ có thể đề cao độn tốc, kiếm quang bao bọc toàn thân còn được quán chú toàn bộ Pháp lực cùng tinh khí của người thi triển, tạo thành uy lực không phải Ngự Kiếm Thuật có thể so sánh. Địch nhân một khi ở gần độn quang sẽ bị kiếm khí ảnh hưởng nhất định ở các mức độ khác nhau. Nếu như cậy mạnh tiếp cận sẽ bị da tróc thịt bong. Bởi vậy công pháp này một khi thi triển ra, ở trình độ nhất định có thể xem như công phòng nhất thể.

Chỗ duy nhất thiếu hụt khi thi triển thuật này đại khái chính là được ăn cả ngã về không vì uy năng quá mức khủng bố, cho nên Pháp lực tiêu hao không nhỏ, lấy Pháp lực Liễu Minh hiện tại mà nói căn bản không cách nào kiên trì quá lâu.

Cho nên một khi thi triển ra pháp thuật này, nếu thất bại chính là mang dê vào miệng hổ, cho nên phải thật cẩn trọng. Ngự Kiếm Thuật của họ Liễu vẻn vẹn chỉ luyện tới tiểu thành, muốn thi triển uy lực chân chính của Ngự Kiếm Thuật cần phải trải qua thực chiến không ngừng rèn luyện. Sau khi nắm giữ hai loại bí thuật một cách cơ bản, hắn quyết định đến phường thị mua chút tài liệu luyện đan, tiếp tục luyện chế một số đan dược.

Hắn tâm niệm một chuyển, thu hồi tiểu kiếm màu đỏ sau đó rời khỏi động phủ, chân giẫm Hắc Vân phá không bay đến Huyền điện.

Sau khi tiếp nhận một ít nhiệm vụ thu thập linh dược trên Huyền bảng, hắn liền rời khỏi tông môn, bay đến một tòa hạp cốc nào đó.

Hai ba tháng tiếp theo, hắn liên tiếp giao nhận một số nhiệm vụ bình thường trên Huyền bảng, điểm cống hiến cũng không cao, nhưng lại là nhiệm vụ phải rời tông. Chỉ là mỗi lần đi một nơi và nơi đó lúc nào cũng có một phường thị loại nhỏ.

Hắn lần lượt bán hơn hai mươi viên Lãnh Ngưng Đan trong tay sau đó mua vào không ít tài liệu luyện chế cần thiết.

Về phần những nhiệm vụ dạng này, đối với thực lực sớm đã không kém gì Hóa Tinh Kỳ của hắn mà nói, tự nhiên không cần tốn nhiều sức, đều dễ dàng hoàn thành một cách thuận lợi.

Một ngày nào đó của ba tháng sau, phường thị Thái Thanh Môn một gian hàng ba tầng, Liễu Minh đang ngồi ở một chiếc ghế màu nâu, bộ dạng như có điều suy nghĩ.

Mấy ngày nay, họ Liễu đã ghé qua tất cả phường thị lớn nhỏ trong Thái Thanh môn. Chỉ cần là Thanh Ngưng Quả hỏa hầu phù hợp yêu cầu đều bị hắn thu mua sạch sẽ.

Nếu không phải những phụ liệu khác đã chuẩn bị tốt, nhưng vẫn thiếu một ít Thanh Ngưng Quả, hắn cũng sẽ không lần mò đến cửa hàng có quy mô tương đối lớn này để hỏi thăm lần nữa. Thế nhưng khiến hắn mừng rỡ chính là chưởng quầy nói trong tiệm quả nhiên có mười mấy quả Thanh Ngưng Quả hai trăm năm hỏa hầu. Nếu tính cả mười mấy quả này, vừa vặn đủ sử dụng hết những phụ liệu còn dư để luyện chế đan dược.

"Để đạo hữu đợi lâu, đây là Thanh Ngưng Quả người muốn mua."

Ước chừng nửa chén trà nhỏ thời gian về sau, một gã chừng năm mươi tuổi, người mặc một bộ áo dài màu xám, tay nâng một cái màu vàng hộp ngọc đi lên lầu, cung kính đem hộp ngọc đặt ở trước mặt Liễu Minh.

"Làm phiền rồi." Liễu Minh đứng dậy đáp lễ, lúc này cầm hộp ngọc, một tay nhẹ nhàng vỗ.

Bên trên hộp ngọc nhàn nhạt Linh văn màu vàng lóe lên, nắp hộp vừa mở, lộ ra hơn mười quả cỡ nắm tay, phát ra ánh sáng màu xanh mịt mờ.

Hắn đã thấy qua hàng trăm quả Thanh Ngưng Quả, nên căn bản không cần cẩn thận phân biệt, chẳng qua là dùng ánh mắt quét qua về sau, liền xác định Thanh Ngưng Quả này thật có hai trăm năm hỏa hầu.

Nhưng hắn vẫn một tay nắm một quả Thanh Ngưng Quả lên, đặt ở trước mắt đánh giá một phen, mới cẩn thận từng li từng tí thả lại trong hộp ngọc.

"Những quả Thanh Ngưng Quả này thật là hai trăm năm hỏa hầu. Xin hỏi chưởng quầy, tất cả Thanh Ngưng Quả mất bao nhiêu?" Liễu Minh ngẩng đầu nhìn thoáng qua trung niên nhân, trầm giọng hỏi.

"Tổng cộng là mười ba khỏa, mỗi khỏa sáu nghìn Linh Thạch, tổng cộng là bảy vạn tám nghìn Linh Thạch." Trung niên nam tử cười một tiếng nói.

"Bảy vạn tám nghìn Linh Thạch..." Liễu Minh sắc mặt trầm xuống, một bộ dạng từ chối cho ý kiến.

"Dạ vâng, nhưng trả cho cho lão bảy vạn Linh Thạch là được. Dạ thứ cho tại hạ mạo muội, đạo hữu tựa hồ cũng không phải là lần đầu tiên đến bổn điếm mua Thanh Ngưng Quả, không biết khách quan mua Thanh Ngưng Quả ý định luyện chế loại đan dược nào? Bổn điếm cũng thu mua các loại đan dược đấy, đạo hữu luyện đan thành công, có thể tới tìm bổn điếm bán ra, giá cả tuyệt đối không làm đạo hữu thất vọng." Trung niên nam tử có chút sảng khoái giảm giá cho Liễu Minh, sau đó lại tươi cười nhẹ giọng hỏi.

"Tại hạ cũng chỉ là vì một vị Luyện Đan Đại Sư trong tông đi thu mua nguyên liệu, cũng không biết là vị ấy muốn luyện loại đan dược nào." Liễu Minh nhướng mày, nhưng lại hết sức yên tĩnh trả lời.

"Tông môn Luyện Đan Đại Sư tại hạ cũng có biết, không biết. …."

"Chưởng quầy, tại hạ đã được dặn dò, không thể tiết lộ thân phận vị đại sư này với ngoại nhân. Tốt rồi, tại hạ còn có chuyện quan trọng bên người, ta cáo từ trước." Liễu Minh cũng không đợi nam tử nói xong, liền đem hộp ngọc thu lại, từ hông giữa lấy ra một cái túi Linh Thạch đặt lên bàn, có chút thi lễ, liền vội vàng xuống lầu, bước nhanh ra khỏi cửa hàng.

Tuy rằng hắn đã muôn phần cẩn thận từ phường thị khác phân biệt mua nhiều phụ liệu, nhưng mà bởi vì Thanh Ngưng Quả này phụ cận chỉ có phường thị tông môn mới có, cho nên lúc này mới mua số lượng nhiều như thế, nhưng hiển nhiên cử động lần này cũng là quá mức đáng chú ý, đã khiến cho nhiều người để ý.

Trong nội tâm Liễu Minh một phen so đo về sau, liền quyết định sau này mình không thể tùy ý mua sắm Linh dược này trong phường thị Tông môn.

Sau khi trở lại động phủ, hắn lại lần nữa bế quan hơn một tháng, mới luyện chế hoàn tất toàn bộ tài liệu đang có trong tay.

Lúc này ở bên trong Tu Di Loa bên hông hắn, Lãnh Ngưng Đan thình lình đã trên trăm khối, trong đó thậm chí còn có bảy khối Phàm phẩm đan dược cùng một viên Địa phẩm đan dược.

Liễu Minh vuốt vuốt khỏa đan dược có bốn đạo Đan văn, Địa phẩm đan dược, lúc này trầm ngâm một phen.

Hắn giờ phút này, đối với Ngưng Dịch Kỳ Nhập phẩm đan dược giá trị đã có nhận thức rõ ràng, trên cơ bản Nhập phẩm Lãnh Ngưng Đan liền có thể bán giá gấp mười lần trở lên do với viên Lãnh Ngưng Đan cấp bình thường chỉ có giá năm sáu vạn Linh Thạch.

Những đan dược tăng tiến pháp lực cùng loại khác thì Nhập Phẩm hay đan dược bình thường thì giá cả chênh nhau không nhiều, chừng hai ba vạn linh thạch nhưng Lãnh Ngưng Đan thì hoàn toàn khác.

Trong khoảng thời gian này, hắn đã từng tại một cửa hàng trong phường thị bên ngoài tông, hỏi thăm giá thu mua Địa phẩm Lãnh Ngưng Đan.

Kết quả tên chưởng quầy cũng có tu vi Ngưng Dịch hậu kỳ, lại tỏ ra muôn phần kích động chụp ngay lấy tay của hắn, không chút do dự nói ra một cái giá trên trời, năm mươi vạn Linh Thạch. Hơn nữa dựa vào khẩu khí của đối phương, con số này dường như vẫn còn có thể thương lượng.

Điều này làm cho nội tâm Liễu Minh cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Nếu không phải hắn vội vàng nói ra chính mình chẳng qua là thuận miệng mà hỏi, chỉ sợ còn không cách nào rời đi một cách dễ dàng.

Đã có kinh nghiệm như vậy, hắn lại sang một vài phường thị khác hỏi thăm một chút, rốt cuộc mới biết đây là chuyện gì xảy ra.

Thì ra quả thật có người dựa vào đại lượng đan dược đề cao Pháp lực, bởi vì đan dược phục dụng quá nhiều, cho nên thể nội đối với nhiều loại đan dược sinh ra chống đỡ nhất định, về sau còn muốn dựa vào đan dược đồng loại để đột phá bình cảnh, thì hiệu quả sẽ yếu đi rất nhiều, thậm chí hoàn toàn không có hiệu quả.

Mà Lãnh Ngưng Đan, vốn rất ít người luyện chế, có thể luyện chế ra Nhập phẩm cấp đã ít lại càng ít. Có thể nói, đây là đan dược rất tốt đối với tu sĩ muốn đột phá bình cảnh.

Không biết có bao nhiêu tu luyện giả hoặc là tu luyện gia tộc nhiều lần trùng kích bình cảnh không có kết quả, thèm khát Nhập phẩm đan dược được như nắng hạn mong mưa, bởi vậy quanh năm tìm đến phường thị không tiếc ra giá trên trời để thu mua.

Kể từ đó, Nhập phẩm Lãnh Ngưng Đan so với đan dược đồng loại đồng phẩm thông thường, bán ra đắt đỏ hơn.

Mà Địa phẩm đan dược một mặt là bởi vì công hiệu trác tuyệt, một mặt khác là thập phần thưa thớt, cho nên giá cả càng là nước lên thì thuyền lên, có thể có thì phường thị sẽ bán đi với một giá trên trời mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi.

Cũng bởi vậy, Liễu Minh càng không dám để người khác biết hắn có năng lực luyện chế Lãnh Ngưng Đan nhập phẩm. Nếu không dù là Thái Thanh Môn thì một khi biết rõ việc này, chỉ sợ sẽ đem hắn nhốt lại, bắt hắn ngày đêm không ngừng luyện đan.

Liễu Minh tuyệt đối không chịu làm loại người hy sinh bản thân để tạo phúc cho toàn bộ tông môn. Sau một phen suy nghĩ, hắn liền cất hết đan dược trên tay vào trong hộp ngọc.

Hắn đã quyết định, sẽ tới một phường thị tương đối lớn nào đó có bán đại lượng Thanh Ngưng Quả bên ngoài tông môn.

Kể từ đó, vô luận đan dược bán ra hay là nguyên liệu mua sắm, tất cả đều được hoàn thành bên ngoài Thái Thanh môn, sẽ không khiến cho bất cứ kẻ nào chú ý.

Hắn suy nghĩ xong liền rời khỏi động phủ, lần nữa khu vân bay đến Huyền điện.

Lúc này đây, sau khi chọn lựa một phen, Liễu Minh liền nhận một nhiệm vụ tại một thế lực phụ cận tông môn.

Nhiệm vụ cụ thể chính là tọa trấn một phường thị tông môn cỡ lớn trong vòng một năm. Hết thời hạn này liền có thể trở lại tông môn.

Nguyên nhân là vị kia đệ tử ngoại môn trấn giữ ở đó, bởi vì có việc cần ly khai một đoạn thời gian, dài nhất trong một năm sẽ trở lại, bởi vậy cần tạm thời tìm một gã đệ tử ngoại môn khác thay thế trông giữ.

Nhưng mà bởi vì nhiệm vụ này đưa ra điểm cống hiến không nhiều lắm, mà lại tiêu phí thời gian rõ dài, tuy rằng đã treo một tháng trước, nhưng vẫn không có người tiếp nhận.

Bất quá chỉ chút ít thời gian như vậy, đối với Liễu Minh bây giờ mà nói, hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn. Hơn nữa một năm thời gian này cũng đủ cho hắn tha hồ mua sắm hay buôn bán đan dược để kiếm một khoản tiền lớn.

Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, hắn liền hỏi thăm một gã Chấp sự đệ tử, biết được nơi cần đến là phường thị Trường Dương, phải sử dụng cự ly xa Truyền Tống trận của Tông môn, rồi lại mượn nhờ Truyền Tống Trận của một số thế lực phụ cận mấy lần truyền tống mới đến được.

Hắn bèn trở lại động phủ, tiến hành sửa sang các loại tài liệu cần thiết lại một phen, ý định xuất phát ngay ngày mai.

Sáng sớm hôm sau, tại một ngọn núi tương đối nhỏ thuộc sơn mạch Vạn Linh, một đóa Hắc Vân chợt lóe lên, một thanh niên áo bào xanh từ Hắc Vân hạ xuống.

Đúng là Liễu Minh.

Lúc này trời còn tờ mờ sáng, hắn đã đến chỗ Truyền Tống Trận.

Liếc nhìn qua, chỉ thấy dưới chân ngọn núi nhỏ là một thạch điện đơn sơ, cao chừng bảy tám trượng, ngay lối vào thạch điện là hai người đá khổng lồ phần đầu màu xanh, trên tay cầm cự phủ, cửa vào thạch điện khép kín, bên ngoài mơ hồ bao phủ một tầng cấm chế màu trắng mờ mờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui