Chạy Vội ra khỏi trường, dạo bước trên vẻ hè.
Bầu không khí tháng tám khiến người ta không khỏi bo tay thở dài một tiếng làn khối trắng, Cái lạnh rung người bao trùm lên cặp đôi từng bước chậm rãi tiến về tờ nhà cao to chập chờn phía sau làn sương trắng.
Ánh sáng mắt trời cũng chẳng phải biệt tâm biệt tích, le lói vẫn một chút tia sáng xuyên qua tầng mây, làn sương trắng soi gọi đường đi.
"Này!, Diệp Vô Mệnh về nhà của tôi nhé?, lúc nãy tôi đi trực không nghĩ trời sẽ nhanh chóng đổi gió như vậy".
Mặc một chiếc áo phong màu vàng sậm đơn giản, mặc một chiếc quần dài người khác nhìn thật không khỏi để ý dáng vẻ run lẩy bẩy của Thanh Hoa Ngọc.
Diệp Vô Mệnh cũng chẳng phải con người vô tâm thất tình lục dục, nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác lông mang một chút hơi ấm choàng lên người cô, "Được, về nhà của cô vậy, tôi cũng không gấp".
Dù vậy cái thanh giọng không tí cảm xúc kia vẫn khiến Thanh Hoa Ngọc có chút không vui, nhìn Diệp Vô Mệnh ảnh mắt mong muốn "này cái tên vô tâm kia, quan tâm thế thôi à, tôi là người xinh đẹp nhất trường đấy!" Thanh Hoa Ngọc trong lòng oán hận, ánh mắt mong chờ trước kia đối với Diệp Vô Mệnh hắn ta chỉ cười một cái lặng lẽ đi trước lại biến thành giận dỗi nhưng vẫn lẽo đẽo theo Diệp Vô Mệnh.
Chớp mắt một cái Diệp Vô Mệnh đã ở cùng nhà của Thanh Hoa Ngọc, trước kia Diệp Vô Mệnh quá mệt tỉnh giấc mơ hồ chỉ lờ mờ cảm nhận vẫn là không biết rõ căn phòng của Thanh Hoa Ngọc ra sau.
Giờ đường đường chính chính, bước vào giang phòng bất quá vẫn bỡ ngỡ vô thức sờ tay lên má nhéo mạnh một cái "Thật à?, không ngờ mình lại có cơ hội bước vào phòng hoa khôi".
Diệp Vô Mệnh bất giác có chút đỏ mặt bởi lẽ cô nam quả nữ một phòng thật sự không đúng.
Diệp Vô Mệnh bỏ qua sự gượng ngùng kia nhìn bao quát khắp phòng không khỏi cảm thán nhà của Thanh Hoa Ngọc thật chất là một tòa chung cư hạng sang, thiết bị công nghề rằng như đầy đủ, rộng rãi thoáng mát ngoài kia là ban công tinh tế được ốp kính, ánh sáng buổi chiều tà phẳng phất soi gọi qua tấm kính rằng như thấp sáng ngôi nhà thêm phần ấm cúng, lại nói mùa gió nhè nhẹ, đước trước ban công bên cạnh tách cà phê nóng Diệp Vô Mệnh mang theo chi ý hưởng thụ một câu "Thật thoải mái", bên trong đối diện bên phải là nhà về sinh lại xoay qua sau lưng là hai phòng ngủ kế bên "Đầy đủ thật?" cảm xúc của Diệp Vô Mệnh có chút khó nói "gì đây?, tại sao...ghen tị?, ngưỡng mộ hay...".
Nhìn xuống hai bàn tay, sớm đã co lại vò rét Diệp Vô Mệnh cảm thấy bản thân thật vô tích sự, có chút tuổi thân.
Cạch!.
Hiện ra trước mắt Diệp Vô Mệnh, là Thanh Hoa Ngọc cái kia thướt tha dáng người.
Người cô quấn một chiếc khăn tắm bông, mái tóc hơi ướt, mượt mà kia bám sát vào làn da bóng mịn, trắng trẻo.
Đôi mắt câu hồn đoạt phách kia, tại thời điểm này có chút thả lỏng, lại pha chút thỏa mãn, tựa như một cái người trải qua 977 chế độ cuối cùng đạt được một chút thư giãn ngắn ngủi.
Cặp ngực nào căng mọng, tựa như có thể đem cái kia khăn mỏng căng nứt bất cứ lúc nào, dù chỉ là lộ ra một chút thượng phần, nhưng kết hợp cùng những cái kia lờ mờ ánh đèn, đó cũng là một cái tuyệt đối mê người cảnh sắc, khiến người ta đắm đuối không thôi.
Cặp đùi đương nhiên tại cái kia khăn mỏng vô lực che chắn, càng đem lộ ra cái kia đầy đặn trắng nõn làn da, dù chỉ một cái liếc mắt, cũng có thể đem cái kia mềm mại thu hết vào mắt.
Tại trong cánh cửa kia, từng đợt mê người thanh hương nhẹ nhàng bay ra, tràn ngập cả căn phòng; cái kia mê người sữa tươi ngọt ngào hương thơm, càng đem dáng hình quyến rũ của Thanh Hoa Ngọc tăng lên gấp bội.
Đó là cũng chưa kể đến, tại cửa mở một khắc kia, một làn sương khói nhẹ nhàng bay hơi lên cao, khiến nàng cái kia thân hình chữ S càng lộ ra một phần ẩn ẩn mê người hương vị.
Cái này khung cảnh, tại khắc này trước đó, Diệp Vô Mệnh càng là không dám tưởng tượng đến.
Bất tri bất giác ở giữa, hai dòng máu tươi liền từ hắn hai lỗ mũi chảy ra.
Thanh Hoa Ngọc cũng không phải dạng gái ngoan hiền từ, một câu thốt ra thanh thoát như làn nước, lại trong trẻo tươi ngọt thanh giọng bây giờ cất lên mang theo sự quyến rũ ngây thơ "Đẹp không?" Thanh Hoa Ngọc bồi thêm một cái nháy mắt.
Mất vài giây định thần, hắn cái kia nhìn Thanh Hoa Ngọc ánh mắt, ẩn ẩn bên trong có một chút biến thái ý nghĩ lóe lên.
Lướt một vòng từ trên xuống, không phải suy nghĩ một chữ ngắn gọn "Đẹp!".
Càng một cái dáng vẻ nghiêm túc, Thanh Hoa Ngọc bắt đầu cảm thấy không đúng, môi cũng cong lại thầm nghĩ "Ể!?, mới nãy còn mất hồn mà, cái dáng vẻ nghiêm túc kia là ý gì?, hả làm gì bây giờ tình huống này tôi còn chưa tính tới".
Luống cuống, xoay người phóng một mạch vô nhà tắm, thốt lên "à...ừm?!, không được, tôi cứ tưởng cậu không ở trong phòng!".
Thanh Hoa Ngọc giở cái thanh giọng nói dối trắng trợn kèm theo sự hoảng hốt chẳng vì thế mà Diệp Vô Mệnh được nước lấn tới ngược lại Diệp Vô Mệnh cũng vì thế mà hoàn hồn, lầm bầm trong miệng "Nãy mình nói gì à?, sao chạy vô rồi?".
Cái kia càng chỉ là dáng vẻ vô thức của Diệp Vô Mệnh, Chốc lát thời gian không quá một chén trà.
Thanh âm cạch tiếng mở cửa lại vang lên.
Bước ra trong bộ đồ ngủ màu hường, tóc cuộc lên lộ dáng vẻ trưởng thành hiếm thấy, Diệp Vô Mệnh tại khắc trước kia so với bây giờ càng không nghĩ là một người.
Nhìn lên bông hoa trước mắt, cái sáng vẻ ân cần như một người chồng nhẹ giọng hỏi "Lúc nãy...Cô ăn no chưa?".
"Ừm đối...cậu có thể làm đồ ăn à?".
Thanh Hoa Ngọc dáng vẻ ngại ngùng, lại nhìn xuống chiếc bụng trống rỗng, nội tâm bất giác có chút giao động không nghĩ đến tựa như một người chồng ân cần săn sóc cho Vợ.
Hai má ửng hồng, vội không thể đợi một giây mà lao thẳng lên giường úp mặt không nói một tiếng.
Bên cạnh, yên vị nhìn Thanh Hoa Ngọc một cảnh bối rối Diệp Vô Mệnh cười khoái trí, đáy lòng cái chi ý nổi lên "Dễ thương thật", nhẹ nhàng đắp cái chăn mang theo hương thơm nhẹ, lục đục vào bếp làm mĩ vị, lại nói một câu mĩ vị, suốt năm qua Diệp Vô Mệnh không phải giữ khư khư cái vẻ công tử bột, bôn ba nẻo đường hắn sớm đã có cái tinh thần tự lập vượt trội tất thảy thanh niên khác, càng không nói tới hơn năm năm làm bếp chính trong một nhà hàng thường dân, tay nghề so với số đông bấy giờ phải nói là cực phẩm.
Nhanh gọn chốc lát 2 canh giờ sau một bàn đồ ăn thịnh soạn được bày lên, Thanh Hoa Ngọc tựa như cũng đưa ngủ một giấc ngon lành.
Tỉnh mộng có chút bất ngờ, hương thơm ngào ngạt bah khắp căn phòng, không khỏi khiến người ta phải một lần thưởng thức, Thanh Hoa Ngọc yên vị ngồi thưởng thức mĩ vị do Diệp Vô Mệnh bất giác "Sau này ai cưới được anh, chắc không nghĩ đến cái nhà hàng năm sau là gì".
Diệp Vô Mệnh đỏ mặt "Thế à?", "Đương nhiên rồi".
Cái kia ngây ngô trả lời, vừa ăn uống ngon lành không để ý tới sắc mặt Diệp Vô Mệnh nở một nụ cười hạnh phúc.
Trời cũng chập tối "Được rồi tôi về đây, bay cô, ngủ ngon".
Thanh âm đóng cửa vang to khắp giang nhà, Thanh Hoa Ngọc cảm thấy một tia cô đơn lạnh người, từng bước tiếng về phía chiếc giường sớm đã đặt Diệp Vô Mệnh trãi sẵn "Đêm nay lạnh thật".