Tác giả: Mặc Mặc vs Nhan Nhi
--- ------ ------ ----- ----
“Cơ Dương Hoa, cầu ngươi. . .tha cho đứa nhỏ. . .chúng còn quá nhỏ, làm ơn
tha cho chúng. . .bọn chúng là con của ngươi mà.” Lưu Sa cùng nha hoàn
Tâm nhi quỳ trên mặt đất khóc lóc cầu xin, tay kéo lấy góc áo hắn, nhưng bị Cơ Dương Hoa một cước đem Lưu Sa đá đi thật xa, sau đó vỗ vỗ góc áo
bị Lưu Sa nắm, như thể chúng thật bẩn.
“Hừ, mau giam Tam di nương lại, đem thuốc độc đến đây, Tam di nương bệnh cũ tái phát, chẳng may
hương tiêu ngọc vẫn, bản tướng vô cùng đau buồn.” Cơ Dương Hoa giống như hạ quyết tâm, hắn nắm chặt hai tay, trên mặt âm trầm cực điểm, một lời
nói ra liền triệt để đánh tan hi vọng Lưu Sa, nhưng ngược lại làm cho
Tôn Thiến vô cùng hài lòng.
“Cơ Dương Hoa, ngươi là cầm thú, ngươi căn bản không phải người! Năm xưa là ta nhìn lầm người, là ta nhìn lầm người. . .”
“Người đâu, còn không mau ban độc cho tiện nhân này?”
Cơ Dương Hoa tức giận chửi rủa, ngay cả xưng hô cũng chuyển từ di nương
sang hai chữ tiện nhân, với hắn mà nói, Lưu Sa mặc dù nhan sắc đẹp hơn
Tôn Thiến mấy phần, nhưng vẫn chỉ là tiểu thiếp, thân phận cũng là một
thôn nữ của một thôn làng nhỏ, căn bản không thể giúp hắn trong sự
nghiệp lớn lao, cho nên với hắn, ngoại trừ có thể sinh nhi tử, Lưu Sa là vô dụng.
Nay nàng ta sinh ra khắc tinh cho Cơ phủ, Cơ Dương Hoa
suy đi nghĩ lại vẫn nên giết nàng, tránh để cho tương lai phát sinh thêm một khắc tinh nữa.
“Oa. . .oa oa. . .oa. . .” Cơ Âm Tà đang
mở to mắt đột nhiên khóc rống, nói cho hay là khóc lớn, nhưng đúng ra
thì là hét toáng lên, tiếng hét hòa cùng tiếng khóc tê tâm liệt phế nãy
giờ của Cơ Âm Tịch càng làm cho không khí trong phòng thêm phần căng
thẳng kịch liệt.
Cơ Quân Tà liếc mắt sang phải nhìn đệ đệ mình,
chỉ thấy hắn (Âm Tà) say sưa khóc, nước mắt nước mũi chảy tùm lum, nhìn
qua vô cùng thê thảm, hắn là bị tiếng chửi rủa của Cơ Dương Hoa làm cho
giật mình.
Một lát sau, một gã sai vặt liền bưng lên một chén thuốc đặc sệt đen sì kinh tởm đi lên.
“Không cần a, lão gia, mọi việc để nô tỳ gánh là được, cầu ngài tha cho chủ tử nô tỳ.” Nha hoàn Tâm nhi thấy thế sự cấp bách cũng liền đứng lên khóc
lóc cầu tình.
Nói xong, Tâm nhi liền không để ý ánh mắt ngăn cản
của Lưu Sa, trực tiếp đoạt lấy rượu độc trong tay hạ nhân, dứt khoát
uống hết, không qua bao lâu, Tâm nhi liền bị độc tính phát tác mà chết.
Nhìn thi thể Tâm nhi xanh tím không chút huyết sắc, Lưu Sa cơ hồ muốn ngất đi.
“Tâm nhi. . . Tâm nhi. . .Không cần, ngươi không cần chết.” Lưu Sa tê tâm
liệt phế mà rống, nước mắt cũng không tự chủ tuôn rơi lã chả, Tâm nhi
đơn thuần, Tâm nhi sống vơi nàng từ nhỏ, Tâm nhi xem nàng như tỷ mụi
ruột thịt, Tâm nhi chấp nhận rời bỏ Đông Qua thôn theo nàng đến tướng
phủ, vậy mà bây giờ, chỉ còn lại một khối thi thể lạnh ngắt.
“Cái gì, ngươi. . .” Nhìn cảnh trước mắt, Tôn Thiến cũng vô cùng hoảng sợ,
thân là tiểu thư khuê các, đây vẫn là lần đầu tiên thấy người chết trước mặt mình.
“Hừ! Ngươi tưởng chỉ việc chết thay dễ dàng như vậy ta liền bỏ qua? Người đâu, đem thêm một chén thuốc độc nữa đến đây.” Cơ
Dương Hoa vẫn như cũ thờ ơ, lạnh lùng phân phó.
Cơ Quân Tà trơ
mắt nhìn Tâm di bị giết hại, hai mắt nàng bỗng tỏa ra hàn băng, chưa bao giờ trong đời sát thủ, Cơ Quân Tà phát ra hận ý mãnh liệt. . .Cơ Dương
Hoa, không lẽ, ngươi còn muốn giết nương?/
Cơ Âm Tà giống như hiểu được tình thế lúc này, khóc càng hăng hơn, như muốn ngăn cản Cơ Dương Hoa.
“Không cần, Dương Hoa không cần.” Lưu Sa liên tục lắc đầu, tâm tình thập phần kích động.
Nhưng rất nhanh, hai bà tử cao to khỏe mạnh liền tiến tới áp chế Lưu Sa,
khiến nàng không thể giãy dụa, quản gia Hà Mạnh cũng tiến đến mạnh mẽ
bóp cổ đem thuốc độc nhét hết vào miệng nàng.
Lưu Sa sặc sụa, một chất lỏng đen ngòm chảy xuống khóe môi, sắc mặt tái đi, hai mắt dần dần mất tiêu cự.
“Oa oa...oa oa oa. . .” Cơ Âm Tà cùng Cơ Quân Tà khóc rống lên, Cơ Quân Tà
tâm giống như đao cắt, một tháng nay, tuy có một số thứ không tốt lắm,
nàng cũng không vừa ý Lưu Sa, nhưng nói đi nói lại, Lưu Sa vẫn là thân
nhân của nàng ở kiếp này, kiếp trước, niềm an ủi duy nhất là Ma nhãn, nó có thể giúp nàng đạt được sự chú ý của nhiều người, nhưng ngoài nó ra,
nàng coi như, hoàn toàn cô độc. . .
Nương! Nương! Ngươi không thể chết. . .ngươi không thể bỏ lại chúng ta, không thể, ngươi tuyệt đối không thể. . .
Lưu Sa, vô lực ngã xuống, tay chân bắt đầu bị một trận lạnh lẽo đánh úp
đến, nàng (Lưu Sa) thấy Cơ Dương Hoa nhìn thị thiếp do chính tay mình
giết chết lại cảm thấy bình thường, thậm chí...hắn còn xoay qua muốn
giết hài tử của mình. . .
Lưu Sa chỉ cảm thấy khó thở, hai mắt ôn nhu nhìn nhi tử của mình cũng dần lạnh lại, Lưu Sa bỗng cảm thấy cổ
họng đau đớn, sau đó liền phun ra một búng máu, tắc thở ngay lập tức,
hai mắt trợn trắng không cam lòng.
Nương!!! Không thể, nương. .
.người đã nói sau khi chúng ta lớn sẽ thoát khỏi Cơ phủ mà. . .người đã
hứa, nhất định đưa chúng ta đi gặp mộ phần của Ngoại công. . .người đã
nói nhất định đưa chúng ta đến Đông Qua thôn ngắm hoa đào nở, nhưng sao
người lại chết trước chúng ta?!. . .
Nương! Ta hứa sẽ không quấy
khóc ban đêm nữa, cũng sẽ không nhịn đói đến mức chịu hết nổi mới uống
sữa, sẽ không quẫy đạp khi đi tắm làm nước văng tung tóe, cũng không giả vờ bị bệnh cho ngài lo lắng, sẽ không, sẽ không làm vậy nữa mà. . .
Thật sự, không làm như vậy nữa!. . .
Cơ Quân Tà gào khóc, chính là, có làm gì đi chăng nữa, nàng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn nương mình chậm rãi gục xuống, ánh mắt vẫn ôn nhu nhìn
nàng như vậy. . .
“Oa... oa oa...oa...” Cơ Quân Tà thâm tâm chết lặng, cố gắng phát âm thành tiếng, nhưng tất cả cố gắng liền thành vô
vọng, vì nàng càng cố sức rống, cổ họng càng đau rát, mà đáp trả nàng,
chỉ là ánh mắt lạnh lùng vô cảm của Hoa Cơ Dương.
“Hoàn đại sư, thế còn...” Mặc kệ Cơ Quân Tà khóc tê tâm liệt phế, Tôn Thiến là người đầu tiên lên tiếng mở miệng.
Nghe vậy, Cơ Quân Tà liền hướng ánh mắt lãnh như băng nhìn Tôn Thiến, nếu
như ánh mắt có thể giết người, đoán chừng trên người Tôn Thiến bây giờ
liền thủng vài cái lỗ.
“Yêu nghiệt tất nhiên phải trị, phu nhân yên tâm, thảo dân nhất định bắt chúng trả giá.”
Hoàn Bất Phá trầm thấp nói, ngay lập tức cũng hướng đến bên giường, một tay
bóp lấy cổ Cơ Âm Tà, từ trong ngực rút ra một cái bình sứ trắng, y đổ
hết chất lỏng đen ngòm vào miệng đứa trẻ, mặc nó giãy giụa kịch liệt.
Đây là chất độc mà y mới bào chế, hài tử này may mắn mới có thể dùng làm
vật thí nghiệm thuốc, nhìn đứa trẻ đang vùng vẫy trên tay dần yên tĩnh
trở lại rồi ngất đi, Hoàn Bất Phá nhếch mép, độc của y bào chế thành
công rồi.
Tiếc là y chỉ đem theo một viên, vì Tôn Quyền nói chỉ
có một nam hài tử cần diệt trừ, y đâu ngờ chính Tôn Quyền cũng không rõ
Lưu Sa sinh bao nhiêu đứa trẻ.
Không! đệ đệ nàng sao có
thể chết dễ dàng như vậy? nhất định là giả, nhưng trước mắt Cơ Âm Tà gục xuống không động đậy lại vô cùng chân thật, khiến cho Cơ Quân Tà không
thể ép bản thân mình đây là mộng, một cơn ác mộng!
Nhìn bộ dáng
nhi tử của mình bị người khác giết chết, Cơ Dương Hoa vẫn không có cảm
giác gì, quan tâm đến nữ nhi còn lại, hắn liếc nàng một cái, ánh mắt
thâm sâu không thấy đáy.
Bỗng, hắn bước nhanh đến bên giường, đưa tay bóp lấy cổ Cơ Quân Tà vẫn đang khóc thất thanh.
“Yêu nữ, đừng tưởng ta không thấy, nãy giờ ngươi chính là nảy sinh sát ý với bọn ta đúng không?” Cơ Dương Hoa nãy giờ vẫn không nói một câu, thì ra
là hắn đứng quan sát, toàn bộ nhất cử nhất động đều bị hắn thu vào đáy
mắt.
Rõ ràng là yêu nghiệt, nếu không, tại sao một đứa trẻ một tháng tuổi có thể thể hiện sát ý nơi đáy mắt nồng đậm như vậy?
Cơ Dương Hoa càng nghĩ càng căm hận, sự chán ghét càng tăng cao, lực đạo
trên tay cũng càng siết chặt, hơn bao giờ hết, hắn tin tưởng lời nói
Hoàn Bất Phá.
Cơ Quân Tà chỉ cảm thấy cổ đau như thể muốn nứt ra, nàng khó thở, hô hấp hỗn loạn, so với một tướng võ, nàng chỉ là hài tử
một tháng tuổi làm sao chống đỡ nổi, chưa tới ba giây, Cơ Quân Tà liền
ngất đi.
Cứ ngỡ nữ nhi đã chết, Cơ Dương Hoa nới lỏng tay, đưa 'thi thể' nàng cho thị vệ.
“Quăng chúng nó vào bãi tha ma, không cần chôn, cứ vứt đại là được.” Cơ Dương
Hoa vừa nói rút khăn tay cẩn thận lau tay mình, vẻ mặt đen như thể tay
hắn bị ô uế.
“Vâng, lão gia.” Thị vệ tiếp nhận xác Cơ Quân Tà cũng Cơ Âm Tà, tuân lệnh rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Hoàn Bất Phá cùng phu thê Cơ Dương Hoa.
“Hoàn đại nhân, mời ngài ở lại dùng bữa, xem như là công ơn đại ân đại đức
đại sư đã giúp đỡ gia phủ.” Tôn Thiến cố hết sức giữ bình tĩnh, ra vẻ
hết sức biết ơn hướng Hoàn Bất Phá đưa ra đề nghị.
“Đúng vậy, đại sư quả thật đã giúp phủ tể tướng rất nhiều, mời ngài ở lại nhận tiếp
đãi.” Cơ Dương Hoa hết sức tán thành ý kiến Tôn Thiến, thấy Hoàn Bất Phá nhàn nhạt gật đầu, hắn phất tay ý bảo thị vệ thông báo cho đầu bếp
chuẩn bị bữa trưa, còn mình thì đưa Hoàn Bất Phá đến thư phòng bàn
chuyện.
“Tạm biệt lão gia.” Tôn thiến hơi cúi người, sau đó cũng dẫn theo nha hoàn bà tử trở về Nhã Thiến các.
--- ---- --- ---- ---
Bãi tha ma.
Tên thị vệ được lệnh đưa Cơ Quân Tà cùng Cơ Âm Tà vốn là một kẻ nhát gan,
vô cùng sợ ma quỷ, hắn vừa đến nơi liền đặt hai người xuống, thậm chí
còn chọn nơi tử tế sạch sẽ đặt, xong còn chắp tay quỳ lạy ba lần mới cất bước trở về.
“Hức...sao ở đây...hức...lại có hai... hài tử?”
Dã Hành Sơn đi uống rượu về tình cờ đi ngang, y bước chân xiêu vẹo đến bên cạnh hai hài tử, hai mắt híp lại mở lên không nổi, trên người nồng nặc
mùi rượu.
“không thể nào? đây là Quân nhi cùng Tà nhi mà?” Cho
đến khi nhìn rõ mặt hai hài tử, Dã Hành Sơn đã tỉnh hơn phân nửa, y
nhanh chóng đến bế đứa trẻ lên, sắc mặt nghi hoặc.
Đây là Quân Tà cùng Âm Tà, tuyệt đối không sai?
Nhưng, sao chúng lại ở đây?
Bắt mạch cho Âm Tà, Dã Hành Sơn vẻ mặt càng thâm trầm, biểu hiện này là
trúng độc, mà loại độc này, nếu trong vòng ba ngày không giải thì sẽ
nguy hiểm đến tính mạng.
Cũng may, loại độc này giải không khó, chỉ là hơi phức tạp, còn phải trở về Đông Qua thôn lấy dược liệu, không thể chậm trễ.
Dã Hành Sơn tay trái ôm Âm Tà, tay phải lần mò bắt mạch Cơ Quân Tà.
Mạch đập yếu, hơi thở mỏng manh, trên cổ còn có dấu tay hằn đỏ rực, hẳn chính là bị người bóp cổ.
Nhưng vẫn chưa chết, đây chỉ là mới ngất đi, nhưng còn chưa kịp để y vui
mừng, vừa ngẩng đầu lên, Dã Hành Sơn liền thấy thân xác Lưu Sa.
Thân thể Lưu Sa cũng lạnh lẽo không sức sống nằm trơ trọi ở đó, Dã Hành Sơn
giống như điên loạn chạy về phía Lưu Sa, sau khi xác định nàng đã chết, y liền câm lặng, tâm tư chùng xuống.
Y đã không thể bảo vệ Lưu
Quang khi hoạn nạn, bây giờ nữ nhi của hắn, y cũng không làm tròn trọng
trách, thì thôi bây giờ, chỉ còn cách bù đắp cho tôn nhi của hắn.
Trong ngực bỗng thắt lại, Dã Hành Sơn thi triển võ công nhanh chóng đưa thi
thể Lưu Sa đến đỉnh một ngọn núi cách đó không xa, cẩn thận an táng sơ
sài, ôm hai hài tử trên tay, bất giác, y cảm thấy chính mình giống như
đã già đi rất nhiều.
Dã Hành Sơn đứng lặng một lúc lâu, sau đó
liền xoay người hướng về phía phủ Tể Tướng, đôi mắt đỏ rực đầy cừu hận
mãnh liệt, Cơ Dương Hoa, ngươi nhất định sẽ phải trả giá vì hành động
ngày hôm nay!
Lặng lẽ ở trong lòng tuyên thệ, y lập tức hai tay ôm hai hài tử chạy về dịch quán.