Ma Tôn Hắn Có Mèo


Người khai sáng kiếm tông đương nhiên sẽ không so đo với một con mèo, bởi vì ông vốn dĩ không có ác ý gì cả.
Trảm Thiên nói: "Bé con ngươi không cần đề phong, lão phu đã sớm phi thăng rồi, không thèm lợi dụng ngươi làm gì.

Chẳng qua là trước khi ta phi thăng có tính ra một kiếp nạn của kiếm tông nên mới để lại một sợi thần thức, để ở nơi này chờ người có duyên.

Kiếp nạn này có liên quan đến ma tu Đoạn Lâm cho nên lão phu cho rằng ngươi là người có duyên kia.

Có lẽ ngươi có thể ngăn cản ma tu Đoạn Lâm phá hoại kiếm tông, còn có thể tiếp tục dẫn dắt kiếm tông trường tồn mãi mãi."
Ông già này đang nói gì vậy?
Úc Yên có rất nhiều thắc mắc, đầu tiên là: "Ta chính là yêu tu, ngài cảm thấy ta là kiếm tu liêu* sao?"
*Liêu: tạm thời tui chưa biết từ này là gì nên để vậy luôn.

Ai biết thì chỉ cho tui với nha.
Được người khác khen một câu là lập tức thay đổi cách gọi, thật là một con mèo thực dụng.
Trảm Thiên cười cười: "Kiếm tông không để ý đến những tiểu tiết này đâu.

Trước đây lúc lão phu khai tông lập phái cũng là một yêu tu."
Chu choa, còn có chuyện như vậy sao?
Thì ra ông già này không chỉ không có ý xấu mà còn muốn tìm người thừa kế.

Đây không phải là chuyện tốt chỉ có hào quang nhân vật chính mới gặp được sao?
"Nhưng mà ta cảm thấy ta không có thiên phú, hay là ngài chờ thêm một chút đi." Úc Yên cảm thấy bả vai của mình rất gầy yếu, không gánh nổi trách nhiệm to lớn thế này đâu.
Kiến tông kia chính là một khối chiêu bài* bự.
*Chiêu bài: Bề ngoài giả dối dùng để che dấu một ý đồ xấu xa.

Tui thấy nghĩa này kì kì sao á.
Trảm Thiên trầm mặc một lát: "Hiện tại trong kiếm tông không có người nào thích hợp cả.

Tuy rằng tu vi ngươi hơi kém một chút nhưng tính cách không tồi."
"Thẩm Liêm Qua không phải rất tốt sao?" Úc Yên nói.

Thẩm Liêm Qua chính là thiên tài nổi danh, Trảm Thiên vậy mà lại nói trong kiếm tông không có ai thích hợp.
Úc Yên không mặt dày tới mức cảm thấy mình lợi hại hơn thiên tài kiếm tu kia.
"Hài tử kia thiên phú có thừa khi không phải là tông chủ.


Nếu hắn làm tông chủ thì chỉ sợ kiếm tông sẽ bị người khác chơi đùa."
Úc Yên thầm gật đầu, không tồi, điều ông già này lo lắng không phải không có lý, Thẩm Liêm Qua nhà ngươi đích thực là một tên chỉ biết yêu đương.
"Cho nên lão phu cảm thấy ngươi là người thích hợp nhất, ngươi cũng đủ thông minh lanh lợi."
Úc Yên: 'Từ từ, đây là khen con trai ngoan sao?'
"Ngài giúp ta rời đi như thế nào?" Dù sao hỏi thêm mấy câu cũng không mất tiền, Úc Yên mặt không cảm xúc hỏi.
"Ta có để lại ở nơi này hai thứ tốt có thể giúp ngươi thay da đổi thịt, cùng với Đan Dương kiếm của ta và kiếm ý..."Trảm Thiên nói tới đây thì dừng lại một chút: "Nhưng mà trước mắt tu vi của ngươi quá thấp, không chịu nổi tác dụng của chúng.

Chờ tới khi ngươi kết đan ta mới có thể đưa cho ngươi."
Kết đan, nói dễ hơn làm.

Úc Yên nghe xong lập tức ỉu xìu, nếu cậu có thể kết đan thì cần ông già này giúp làm gì, cậu tự mình bay lên cho rồi.
"Đừng nản lòng." Trảm Thiên thấy hai lỗ tai cậu rũ xuống liền ra một chủ ý cho cậu: "Lúc nãy không phải ta còn nói muốn dạy cho ngươi một biện pháp làm ma tu kia không giết ngươi nữa sao."
Đúng vậy đúng vậy, Úc Yên quan tâm cái này hơn: "Ngài mau nói đi, biện pháp gì?"
Trảm Thiên dài dòng nói: "Tính tình ma tu kia ngươi cũng biết rồi đó, khi hắn biết ngươi lừa hắn chắc chắn dù ngươi có chạy đến chân trời góc biển hắn cũng đuổi giết ngươi đến cùng.

Nhưng tình cảm ma tu kia dành cho ngươi cũng không phải là giả, không bằng ngươi như này như này, lại như này như này..."
Nghe xong đề nghị của Trảm Thiên, đầu tiên Úc Yên mở to mắt sửng sốt, lát sau mới phản ứng lại, mặt cậu lập tức đỏ tới tận mang tai.

Trời má, ông nội này nói gì vậy!?
Cậu sao có thể làm cái việc xấu hổ đó được, tuyệt đối không được!
"Ngươi đừng từ chối vội, đây là một công đôi việc, một muỗi tên trúng hai con nhạn." Trảm Thiên nỗ lực thuyết phục: "Tu vi của ngươi thấp, lấy được nguyên dương của hắn thì không chừng có thể kết đan.

Mà "Một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa", hắn có thể thả cho ngươi một con ngựa.
*Nguyên dương: "trung tình" đấy mấy bạn.

Edit tới chương 23 tui mới hiểu đó.
Tuy rằng mỗi người ở Tu Chân giới đều đề phòng người khác nhưng vẫn có tình cảm với đạo lữ của mình.

Dù cho Đoạn Lâm không nhớ tình cũ thì...hắn cũng sẽ không nỡ giết nhỉ?
Trảm Thiên xúi giục nói: "Một đêm không được thì hai đêm, hai đêm vẫn không được thì ba đêm.

Tóm lại nếu ma tu kia có tình cảm với ngươi thì ngươi an toàn rồi."
Cả người Úc Yên đều nóng lên, một mặt là ngại ngùng, mặt khác là tức giận.

Tại sao ông già này lại xúi giục cậu làm chuyện đó?

Không biết xấu hổ!
Úc Yên kích động một cái liền biến mất khỏi thức hải của Trảm Thiên.

Cậu tỉnh lại trên nhà cây chỉ cảm thấy cảnh hồi nãy không giống như là mơ.
Nếu đó là sự thật thì cậu phải làm sao đây?
Tiếp tục tin tưởng Đoạn Lâm, chờ hắn thẩm vấn sao?
Không, cái này quá bị động làm cậu không có cảm giác an toàn.
Nhưng Úc Yên không nghĩ đến chuyện nghe theo lời ông già kia, chỉ nhớ lại thôi mà cậu đã xấu hổ đến mức bốc khói rồi.
Nếu cậu thật sự lấy đi nguyên dương của Đoạn Lâm, chỉ sợ trong lòng hắn sẽ càng hận cậu.

Đến lúc đó cậu chết càng mau.
Dù là tu sĩ chính đạo hay là ma tu đều coi trong nguyên dương của mình.

Đặc biệt Đoạn Lâm là ma tu tu vi cao, sao hắn có thể dễ dàng để người khác lấy đi được.
Bởi vì quá xấu hổ nên Úc Yên không suy nghĩ nữa, cậu vẫn nên làm một con meo meo ham ăn biếng làm thôi.
Trong ba tháng Đoạn Lâm bế quan, Úc Yên lại bị Trảm Thiên kêu rất nhiều lần nhưng cậu đều từ chối.
Không đến mức đường cùng thì cậu không bao giờ ra nước cờ nguy hiểm đó đâu.
Dù sao cậu chỉ cần 'meo' đến khi Đoạn Lâm mang cậu ra ngoài là được.
Nhưng mà kế hoạch của Úc Yên không được đúng như mong đợi.

Vào năm thứ bảy sau khi cậu rơi xuống vực đã xảy ra một sự kiện, thời điểm Đoạn Lâm đang bế quan bỗng nhiên hộc máu nhập ma.
Sau khi tỉnh lại, hắn không quan tâm đến thương thế của mình mà ôm lấy cậu không buông: "Bản tôn gặp tâm ma, tẩu hỏa nhập ma."
Úc Yên hoảng sợ lo lắng, quả nhiên là gặp tâm ma sao, có phải vì chuyện của cha ba hắn không?
Tại sao sen hốt phân cứ luẩn quẩn cái chuyện đó trong lòng vậy? Có vài chuyện không thể thay đổi được đâu.
Cha mẹ ngươi không yêu ngươi nhưng ngươi có thể tự yêu bản thân nhiều hơn một chút đó.
Đoạn Lâm rũ mắt nhìn cậu, khóe miệng hắn còn vương tơ máu, ánh mắt làm người ta sợ hãi: "Ở trong ảo cảnh thức hải, ta thấy ngươi đã chết."
Úc Yên: "......"
Úc Yên không ngờ tới tâm ma của Đoạn Lâm chính là mình, cũng không ngờ tới sống chết của mình trong lòng hắn lại quan trọng như vậy.
Mèo con không nhịn được bò tới trước mặt Đoạn Lâm, đau lòng liếm vết máu bên miệng hắn.

Nháy mắt trong lòng cậu tràn ngập sự áy náy.
Thật xin lỗi, là do ta ích kỷ mà xông vào cuộc sống của ngươi, không chỉ không chân thành đối xử với ngươi mà còn trở thành tâm ma của ngươi.
"Mau hóa hình đi." Đoạn Lâm nằm trên giường nhắm mắt lại, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: "Nếu ngươi không hóa hình thì bản tôn không qua được tâm ma này."

Không qua được tâm ma thì tu vi không có khả năng tăng lên, tu vi không tăng lên thì hắn vĩnh viễn bị giam giữ ở nơi này.
Úc Yên: Meo?
Ý ngươi là, kế hoạch của trẫm tan thành hơi nước rồi đúng không?
Đoạn Lâm bị thương nên một khoảng thời gian sau đó hắn chỉ dưỡng thương, Úc Yên lại quay về với cuộc sống luôn có người bên cạnh.
Nhưng cậu không vui vẻ nổi, một mặt bởi vì đại ma đầu bị thương nên cậu đau lòng.
Mặt khác là vì đại ma đầu không tu luyện nên toàn bộ thời gian đều nhìn chằm chằm cậu, tận lực suy nghĩ cách giúp cậu hóa hình.
Cái này làm Úc Yên nhớ tới mấy tên gà mẹ gia trưởng ở xã hội hiện đại, Đoạn Lâm quả nhiên phát điên giống như mấy tên đó.

Từng phút từng giây đều hy vọng cậu tiến lên.
Còn mỹ danh nói rằng cậu không nên thua ở vạch xuất phát!
Rõ ràng đây chính là tâm tư của gia trưởng, hu hu hu.
Úc Yên lười biếng đánh một giấc cũng bị lay tỉnh, khi cậu dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn sen hốt phân, hắn vô tội nói: "Ngươi ngủ như chết vậy, ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện gì."
Chỉ khi mèo con trợn tròn mắt hắn mới yên tâm.
Úc Yên: '...Ngươi mới chết, cần nói thêm lần nữa sao? Trẫm chỉ là phơi nắng mà thôi! Không có chết!!!'
Đoạn Lâm không lung lay, ho nhẹ một tiếng nói: "Nếu tỉnh rồi thì dậy ăn đan dược đi, đây là đan dược bản tôn mới luyện ra, có lẽ sẽ có tác dụng với ngươi."
Mấy lời thoại thế này trước đó cậu đã nghe vô số lần rồi.
"..." Úc Yên lại mềm lòng, ngoan ngoãn ăn đan dược.

Cậu nhìn ánh mắt mong chờ của Đoạn Lâm sau khi cậu ăn xong đan dược, quả nhiên cậu không dám đối diện với hắn mà.
Ngu ngốc, sao ngươi ngu quá vậy?! Ngươi không nhìn ra sao? Ta đang lừa ngươi đó, ta chỉ là một con mèo cặn bã, ngươi không cần lãng phí thời gian trên người ta, không có kết quả đâu.
Mau tăng cường tu luyện đi.
Rừng xanh có nhiều cây như vậy tại sao ngươi chỉ yêu duy nhất một con mèo vô tình!
Đoạn Lâm cũng muốn tăng cường tu luyện nhưng không phải hắn đã nói rồi sao? Bé con không hóa hình thì hắn không qua tâm ma kia được, thử bao nhiêu lần cũng chỉ có kết quả đó thôi.
Huống hồ hắn cũng không muốn làm thêm lần nữa.
"Lại như vậy, xem ra đan dược ta luyện ra đều vô dụng." Mày Đoạn Lâm nhăn chặt, tâm sự nặng nề nói: "Ta đi hỏi Cửu Thiều một chút, nhờ hắn tìm thêm biện pháp."
Úc Yên nghe thấy Đoạn Lâm nói chuyện với Cửu Thiều càng ngày càng khách khí lễ phép, cái giá của Ma Tôn đâu rồi?
Cậu rất muốn hét to lên: Ngươi không cần phải như vậy! Con mèo cặn bã không xứng! Ngươi xứng đáng với một con tốt hơn, đồ ngu ngốc.
Một lát sau, Đoạn Lâm vui vẻ nói với Úc Yên: "Cửu Thiều nói ở núi Thánh Tích có một quả thần ba ngàn năm ra một quả.

Hắn tranh thủ đi lấy giúp ta, nếu lấy được hẳn có thể giúp ngươi hóa hình."
Đoạn Lâm không tin hai cái đáp án trước đó yêu tu đưa ra, hắn tin chắc mèo con của hắn không nằm trong hai trường hợp này.
Úc Yên: 'Ngươi tự lừa bản thân rồi, lừa mình dối người."
Lấy được quả thần ba ngàn năm có một thì thế nào? Không phải vẫn bị con mèo cặn bã này lãng phí hay sao!
Nếu quả thần không có tác dụng thì sau đó lại là cái gì?
Chắc chắn còn có thứ khác, Đoạn Lâm còn có thể kiên trì tìm kiếm nhưng Úc Yên không kiên trì nổi nữa.
Qua mấy ngày, vẻ mặt Đoạn Lâm âm trầm nói với cậu: "Quả thần bị tu sĩ chính đạo cướp đi rồi."
A, cái này...
"Buồn cười, nếu bản tôn có ở đó thì bọn họ sao có thể làm càn được!" Đoạn Lâm thật sự tức giận.
Đã lâu rồi hắn chưa phá động phủ, lần này suýt nữa đánh bay nửa cái động phủ.

May mà có Úc Yên vội vàng tiến lên trấn an đại ma đầu nổi điên: 'Không sao không sao, không phải chỉ là một quả thần thôi sao, không có thì không có.'

Vất vả lắm Đoạn Lâm mới bình tĩnh trở lại, hắn uể oải nói: "Ngươi đừng lo, để bản tôn đi hỏi cách khác."
Úc Yên ngơ luôn, cái này giống y như suy đoán của cậu.
Lần này là Thánh Liên Bảy Màu, nhưng mà chưa tới thời gian, cần phải chờ thêm một hai năm nữa.
Đoạn Lâm táo bạo nói: "Thánh Liên Bảy Màu này nở không đúng lúc gì hết, không thể sớm hơn một hai năm sao?"
Một hai năm sau có Thánh Liên Bảy Màu cũng vô dụng, chẳng phải lúc đó đã muộn rồi sao.
Úc Yên đau đầu: 'Sen à sao ngươi lại không nói lý như vậy, sao có thể nói nở là nở được, nó phải xem sắc mặt của ngươi sao?'
Trước mắt ngoại trừ Thánh Liền Bảy Màu thì không còn lựa chọn nào khác tốt hơn.
"Từ từ mà xem vậy." Đoạn Lâm trầm giọng nói.

Dù sao một hai năm nay hắn sẽ không bế quan, một bên chờ một bên tìm biện pháp khác là được.
Trong khi quan hốt phân giận dỗi, Úc Yên trốn ra ngoài tìm nơi có nắng ngủ một chút.
Nhưng mà cậu còn chưa ngủ được nửa giờ thì thằng sen đáng ghét đã đánh thức cậu: "Đừng ngủ, dậy chạy nhảy một chút đi."
Ngủ giống như đã chết, hắn rất lo lắng.
Úc Yên thật muốn khóc, chạy nhảy cái đầu ngươi.

Cậu tức giận đến mức muốn cào hắn một cái.
Nhưng Đoạn Lâm không hề nói giỡn, hắn thật sự không cho Úc Yên ngủ.
"Tên ngu ngốc này, ăn nhiều đan dược như vậy vẫn không chịu hóa hình." Tâm tình Đoạn Lâm rối như tơ vò: "Uổng công ta cho rằng ngươi thông minh, ngu muốn chết."
"Tu luyện thì không biết, suốt ngày chỉ biết ăn rồi ngủ.

Ngươi tranh thủ tu luyện một chút đi..."
Úc Yên: Đúng vậy, ta ngu vậy đó.

Vì sao ngươi lại muốn bắt ép ta, đến lúc đó đưa ta đến vách núi tự sinh tự diệt thì tốt hơn!
"Ngươi ngốc như vậy nhưng bản tôn vẫn không nỡ bỏ ngươi." Đoạn Lâm lẩm bẩm.

Hắn dán mặt vào bụng mèo con, hắn không muốn rời xa sự ấm áp này.
Úc Yên dùng măng cụt đặt trên trán đại ma đầu, dường như cậu có thể cảm nhận được gió lốc trong đầu hắn.

Cậu mềm lòng thật rồi.
Haizz, ai biểu cậu trêu chọc đại ma đầu trước chi.
Coi như đời trước thiếu nợ hắn.
Đời này tới trả nợ.
Chờ Thánh Liên Bảy Màu kia về tới tay rồi thì cậu sẽ thuận nước đẩy thuyền mà hóa hình.

Từ đó về sau cậu và Đoạn Lâm yêu nhau hay chém giết thì phải xem ý trời rồi!
-o0o-
Aly: Mới yêu: Ngươi là bé cưng của bản tôn.
         Yêu 7 năm: Ngu muốn chết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận