Ma Tôn Hắn Có Mèo


Mười năm chờ đợi, cuối cùng hắn cũng được như ước nguyện.
Đại ma đầu bình tĩnh nói tin mèo con hóa hình cho Cửu Thiều, thuận tiện cảm ơn hắn đã giúp đỡ bấy lâu.
Hứa hẹn gì đó Đoạn Lâm không muốn nói nhưng nếu hắn có thể đi ra ngoài thì khi Cửu Thiều gặp nạn, Đoạn Lâm hắn tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
"Chúc mừng chúc mừng." Cửu Thiều biết rõ Đoạn Lâm tốn bao nhiều tâm huyết vì mèo con này, hiện giờ hắn thật sự cảm thấy vui vẻ thay đối phương: "Thời cơ chín mùi thì không cần Thánh Liên Bảy Màu kia cũng có thể thuận buồm xuôi gió."
Nhắc tới Thánh Liên Bảy Màu Đoạn Lâm hừ lạnh một tiếng, mối hận với Viêm Thiên tông hắn sẽ nhớ mãi.

Tuy rằng không làm chậm trễ mèo con hóa hình nhưng lại khiến nó thấy được bộ dạng điên cuồng của hắn.
"Mèo con của ta sau khi hóa hình không đứng được bằng hai chân và không nói chuyện được."
"Đây là chuyện bình thường, mèo con nhà ngươi xưa nay tương đối ngốc..."Cửu Thiều nghĩ sao nói vậy, phản ứng lại liền sợ Đoạn Lâm không vui.
Nhưng hắn không ngờ Đoạn Lâm lại chấp nhận, không phản bác tí nào.
"......"
Úc Yên cho rằng sau khi mình hóa hình thì đại ma đầu sẽ tiếp tục chuyên tâm tu luyện, dù sao bên ngoài vẫn còn nhiều chuyện đang chờ hắn.
Nhưng cậu không ngờ hắn vẫn chuyên tâm chơi mèo như cũ, cả ngày không phải cho cậu làm cái này làm cái kia thì là dạy cậu đi đường nói chuyện viết chữ, làm gì còn nhớ tới chuyện tu luyện.
Hiện tại trên người Úc Yên đang mặc pháp y hộ thể, cổ chân mang pháp khí lục lạc, cổ tay mang vòng tay trữ vật.

Đại ma đầu hạ rất nhiều cấm chế trên người cậu, tất cả đều để phòng ngừa cậu bị thương.
Chỉ vì lúc cậu học đi đường không cẩn thân té ngã, đầu gối bị bầm tím một mảng.

Tuy rằng Đoạn Lâm nhanh chóng chữa trị cho cậu nhưng hắn vẫn đau lòng.
Sau khi thử vài lần thì Úc Yên rốt cuộc đã đi được vững chắc nhưng đại ma đầu vẫn thích ôm cậu, cầm ngọc giản dạy cậu nói chuyện viết chữ.
Nói chuyện cũng đơn giản, Úc Yên chỉ cần vuốt đầu lưỡi cho thẳng là nói được.

(???)
Đoạn Lâm thế mà muốn cậu gọi hắn là chủ nhân, mơ đẹp quá nhỉ, cậu trợn trắng mắt, trực tiếp kêu tên của đại ma đầu.
Đoạn Lâm ngẩn ra, chắc là mèo con nghe thấy Cửu Thiều gọi hắn như vậy nên học theo.
Hắn không thèm để ý mà cười nói: "Cũng đúng, vật nhỏ nhà ngươi dám giương oai trên đầu của bản tôn, căn bản không xem ta là chủ nhân."
Ngược lại hắn bị tên đáng ghét này quay vòng vòng, khát nước đói bụng gì đều tới phiên hắn hầu hạ.
Mặt Úc Yên khao khát nhìn không trung, lẩm bẩm nói: "Khi nào chúng ta mới có thể ra ngoài vậy?"
Ý cậu muốn nhắc nhở đại ma đầu nên bế quan tu luyện, cả ngày không làm gì sao mà được.
Đoạn Lâm duỗi tay bế ngang Úc Yên lên ôm vào lòng, thấp giọng nói: "Ta sợ ngươi mới hóa hình nên chưa quen, bản tôn ở với ngươi thêm mấy ngày nữa có được không?"

Úc Yên động một tí đã bị Đoạn Lâm ôm vào lòng, nhưng mà lồng ngực của đại ma đầu thật thoải mái, dày rộng ấm áp lại tràn ngập cảm giác an toàn.
"Ừ." Được thôi.
Ma tu Đoạn Lâm không quên được cặp mắt khao khát bên ngoài của mèo con, chắc hẳn dù không có chuyện của cha ba thì hắn cũng không nỡ tiếp tục nhốt mèo con ở dưới đáy vực không thấy mặt trời này.
Úc Yên đẩy đại ma đầu lại muốn hôn trán mình ra, trừng mắt nói: "Sao ngươi cứ hôn ta hoài vậy?"
Đoạn Lâm đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt ngây thơ của mèo con, hắn lười biếng nói: "Đương nhiên là bởi vì ngươi đáng yêu.

Vì sao bản tôn không thể hôn ngươi?
"..." Úc Yên không thể phản bác.
Trong lúc cậu ngơ ra, đại ma đầu đáng ghét không biết xấu hổ lại tập kích cậu, hơn nữa lần này càng mãnh liệt hơn, không buông tha chỗ nào trên khuôn mặt cậu.
Cuối cùng tầm mắt của hắn chậm rãi dừng ở...
F*ck, hắn muốn làm gì?
Úc Yên nhanh tay che miệng mình lại, chỗ này không được, lừa trẻ con à, đại ma đầu lưu manh!
"Ngươi muốn nhắc bản tôn chỗ này chưa hôn sao?" Đại ma đầu cười cười, dường như bị hành động vừa rồi của Úc Yên làm cho vui sướng.

Trời đất chứng giám, hắn thật sự không muốn hôn môi mèo con, hắn chỉ yêu cậu một cách bình thường.
Không lẫn một tia tạp chất.
Tạm thời hắn không có tâm tư trâu già gặm cỏ non.
Úc Yên ngại ngùng không thôi, nghiêng người nhảy xuống, lạch bà lạch bạch chạy về động phủ, bo xì đại ma đầu luôn.
"Chậm một chút." Đoạn Lâm một bên nhấp rượu ngon, một bên dặn dò bé đáng yêu đang chạy trối chết.
Qua mấy ngày rốt cuộc Đoạn Lâm cũng quyết định bế quan lần nữa, Úc Yên lôi kéo cánh tay hắn năn nỉ nói: "Đoạn Lâm, ngươi có thể xóa cấm chế ở cửa động được không?"
Thời điểm cậu chưa hóa hình hắn hạ cấm chế để phòng ngừa cậu chạy loạn nhưng hiện tại cậu hóa hình rồi, biết nơi nào nguy hiểm, nơi nào không được đi, Đoạn Lâm không có lý do để hạ cấm chế nữa rồi.
"Bên ngoài một mảnh hoang vu, ngươi đi ra đó làm gì?" Đoạn Lâm không chịu, ngược lại còn đe dọa cậu: "Dưới đáy vực có nhiều mãnh thú, lỡ như gặp nguy hiểm thì ngươi làm thế nào?"
Úc Yên xoay một vòng trước mặt hắn: "Một thân trang bị này của ta chẳng lẽ còn không đủ để tự vệ sao?"
Ánh mắt Đoạn Lâm tối đi, cười nói: "Ngươi không hiểu, ngươi không nghĩ tới những người ở bên ngoài có thể đi vào sao.

Tóm lại là không được, ngoan ngoãn chờ đi, đến khi ta xuất quan sẽ chơi với ngươi."
"..."Úc Yên dẩu miệng cao 8 thước, cậu thấy Đoạn Lâm không ăn mềm liền gác một chân lên ghế, kiêu ngạo tàn nhẫn nói: "Nếu ngươi không xóa cấm chế thì ta không để ý tới ngươi nữa!"
Đoạn Lâm: "......"
Đây chắc hẳn là lời uy hiếp đáng sợ nhất hắn từng nghe.
Hắn bắt đầu khó xử.
Ở Tu Chân giới Trúc Cơ nhiều như chó, Kim Đan đi khắp nơi.


Không nói tới Kim Đan, một Trúc Cơ hậu kỳ cũng có thể một kiếm chém đôi Úc Yên.
Cho nên thật sự không thể để cậu ra bên ngoài, Đoạn Lâm chỉ muốn mèo con hoạt động dưới mí mắt của hắn.
"Bé ngoan." Đoạn Lâm nhân lúc Úc Yên chưa phản ứng lại ôm ngang cậu mang về động phủ, đặt trên giường khuyên nhủ: "Tu sĩ bên ngoài đều lợi hại hơn ngươi, lỡ như gặp người có ý đồ với ngươi thì bọn họ có rất nhiều biện pháp để tra tấn ngươi.

Ví dụ như rút gân lột da, luyện ngươi thành con rối, một kiếm chém chết là nhẹ, điểm thiên đèn* gì gì đó ngươi chịu được sao?"
*Điểm thiên đèn: Không biết nữa, khi nào tui biết sẽ sửa.
Úc Yên run lên, cậu từng nghe qua điểm thiên đèn rồi.

Nhưng không ai rảnh mà đi điểm thiên đèn cậu, đại ma đầu chắc chắn đang dọa .
Nhưng mà cũng không phải là không thể, dù sao nơi này cũng không phải là xã hội pháp trị*.
Đoạn Lâm cười thầm, đè thấp âm thanh tiếp tục thêm mắm dặm muối: "Đặc biệt ngươi còn đáng yêu như vậy, nếu bị bắt đi làm lô đỉnh thì..." Nói đến đây ngược lại Đoạn Lâm không nói được nữa, nếu thật sự có người dám làm như vậy với mèo con của hắn, ha, hắn nhất định phải bắt người này trả giá đại giới.
Đúng vậy, giang hồ hiểm ác.
Úc Yên sờ mặt mình, xinh đẹp cũng là một tội ác.

Sao cậu lại quên được chứ? Tu sĩ bên ngoài đều phát cuồng với khuôn mặt này, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu.
Giống như bao cỏ 'Úc Yên' trước kia, không phải là bị đùa chết sao?
Úc Yên càng nghĩ càng sợ hãi, liều mạng chui vào lồng ngực Đoạn Lâm, chôn mặt trên ngực hắn.

Về sau khi đi ra ngoài cậu nhất định phải mang khăn che mặt hay mũ nón gì đó!
Bằng mọi cách không thể để ai nhìn thấy mặt cậu.
Tâm đại ma đầu mềm ra, ôn nhu ôm chặt thiếu niên bị mình dọa sợ, trấn an nói: "Ngươi ngược lại không cần sợ hãi như vậy, có bản tôn bảo vệ thì những tên tặc tu sĩ đó không thể làm gì ngươi được."
"Ừ..." Úc Yên rầu rĩ lên tiếng.

Cậu không lui ra, Đoạn Lâm cũng không nói gì, ngược lại hắn hưởng thụ sự ỷ lại này.

Lăn lộn một phen cuối cùng cấm chế không xóa được ngược lại còn dọa chính mình, Úc Yên cũng phục bản thân.

Nhưng ai biểu nơi này là Tu Chân giới làm chi, cậu không sợ mới lạ.

Cậu có bản lĩnh nhưng tu vi của cậu chỉ ở Trúc Cơ sơ kỳ, ở Tu Chân giới không khác gì một con kiến nhỏ yếu.
Một tu sĩ Kim Đan tùy ý là có thế bóp chết cậu.
Haizz.
Có lẽ cậu nên nghe lời Đoạn Lâm, đừng chạy tán loạn khắp nơi thì tốt hơn.

Nhưng mà cậu hơi khó chịu, tại sao tu vi của mình lại thấp như vậy?
Úc Yên nằm trong lồng ngực đại ma đầu ánh mắt dần dần kiên định, cậu bắt đầu sinh ra khát khao trở nên mạnh mẽ.
Làm cá mặn* không phải là kế lâu dài, Úc Yên cũng muốn tu luyện, muốn kết đan!
*Cá mặn: Chỉ mấy người chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên, như tui nè.
Dựa vào cái gì chỉ có vai chình mới có hào quang?
Cậu cũng có thể nỗ lực trở nên trâu bò.
Úc Yên chọc chọc ngực đại ma đầu, khí thế ngập trời mà nói: "Ta cũng muốn tu luyện, ta cũng muốn kết đan! Ta muốn khiến cho bọn họ không dám khi dễ ta."
Đầu ngón tay của mèo con chọc tới chọc lui trên ngực, chọc tới mức đại ma đầu phì cười, hắn nói: "Đúng đúng, mèo con cũng muốn tu luyện, muốn kết đan."
Nhưng mà nói dễ hơn làm, dựa vào thiên phú của mèo con thì có bao nhiêu thứ tốt cũng không đủ cho nó lãng phí.
"Ngươi nói có lệ quá." Úc Yên khoanh tay.
"..." Đoạn Lâm nhìn trời.

Tuy rằng hắn không biết nên nói gì nhưng hắn cảm thấy nếu mèo con tình nguyện muốn nói chuyện phiếm với hắn thì hắn nói cả ngày cũng được.
Vì chứng tỏ mình không nói cho có nên Đoạn Lâm ngồi xếp bằng phía sau Úc Yên, hắn nắm lấy tay Úc Yên từ phía sau, hướng dẫn cậu đặt (?) đan điền: "Khoanh chân vào, ta dạy ngươi cách nhập định."
"Được." Úc Yên ngoan ngoãn làm theo.
"Nếu ngươi đã hóa hình thì ít nhất là tu vi Trúc Cơ, biết dẫn khí nhập thể không?" Đoạn Lâm nhìn vẻ mặt mờ mịt của cậu thì biết mình hỏi thừa rồi.
Đành vậy, hắn dùng ma khí của mình dẫn dắt chân khí trong cơ thể Úc Yên.

Bởi vì Úc Yên không phải là ma tu nên chân khí trong cơ thể không phải là ma khí, nhưng nó cũng không bài xích ma khí của đại ma đầu.
Ngược lại cậu cảm thấy thân thể trở nên ấm áp.
Đoạn Lâm dẫn chân khí ngây ngốc trong cơ thể mèo con đi khắp năm kinh tám mạch của cậu, quá trình này tương đối thong thả nhưng đối với người dẫn đường là một loại trọng trách.
Không có thực lực nhất định thì không dám làm như vậy đâu.
Đương nhiên Đoạn Lâm có thực lực, ngoài ra Úc Yên còn hoàn toàn tin tưởng hắn.

Không chỉ giao chân khí của mình cho hắn mà còn mở hoàn toàn thần thức của mình với hắn.
Cái này nói dễ nghe là Úc Yên tu luyện nhưng thật ra Đoạn Lâm đang thay cậu tu luyện.
Đoạn Lâm: "......"
Hắn thử dừng lại ở trên đường để chân khí của mèo con tự đi nhưng chuyện khiến hắn cạn lời chính là: ma khí của hắn một khi dừng lại thì chân khí của mèo con cũng dừng lại, ngây ngốc đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Chỉ khi hắn đi nó mới đi tiếp.
Như này mà còn muốn kết đan sao?
"Mèo con, bản tôn dẫn ngươi đi một đại chu thiên, sau đó ngươi tự đi được không?" Đoạn Lâm thương lượng bên tai Úc Yên.

"Được." Úc Yên nhắm mắt đồng ý.
Đoạn Lâm dẫn cậu đi một đại chu thiên, hắn nghĩ lúc này nên buông tay được rồi: "Đi thôi, có ta che chở."
Đi......!Đi đâu dợ?
Đoạn Lâm cảm giác chân khí trong cơ thể mèo con dính với ma khí của mình như con trùng theo đuôi...
"..." Đoạn Lâm đau đầu nói: "Không phải ta đã nói là ta dẫn ngươi đi một đại chu thiên xong rồi ngươi tự đi sao?"
Úc Yên:......
Mỗi chữ đại ma đầu nói cậu đều nghe hiểu nhưng ghép lại với nhau thì cậu chẳng hiểu mô tê gì cả, xin lỗi nha.
"Ngươi ngưng thần đi, có cảm giác được trong cơ thể mình có một cổ chân khí không?"
Úc Yên: "Có có."
"Ngươi thấy nó thế nào?" Đoạn Lâm lại hỏi.
"Hmm......" Úc Yên cẩn thận phân biệt, chắc chắn nói: "Ta thấy nó trắng trắng, lông xù xù."
Bên cạnh còn có một cục đen đen, trắng trắng bám đen đen.
"Đó chính là chân khí của ngươi, ngươi phải khống chế nó đi khắp năm kinh tám mạch, hiểu không?" Đoạn Lâm nhẹ giọng dạy dỗ.
Úc Yên nhỏ giọng: "Nhưng nó không nghe lời ta, ta nói nó không đi."
"Haizz..." Ma Tôn cạn lời.
Vốn dĩ hắn muốn bế quan tu luyện nhưng hiện tại chỉ có thể tiếp tục làm cu li, dùng ma khí của mình dẫn chân khí Úc Yên tuần hoàn.
Hắn chỉ có thể hy vọng sau khi nó đi nhiều sẽ sinh ra thói quen, không cần ma khí của hắn dẫn dắt cũng có thể tự đi.
Mấy ngày nay, Đoạn Lâm chăm chỉ giúp mèo con tu luyện.

Thẳng đến bây giờ chân khí ngây ngốc của mèo con mới có chút ý thức độc lập.
Không có não cũng tốt, chỉ quen đi một lối sẽ không đi thử những lối khác, như vậy thật an toàn.
Đoạn Lâm một bên an ủi chính mình, một bên rút ma khí trong cơ thể cậu ra.
Đồng thời hắn rơi vào trầm tư, chân khí của mèo con khác với hắn, đây là chân khí thuần khiết nhất, không có một tia tà ác nào.
Nhiều yêu tu đều dính một chút tà khí, đây là do trời sinh, trực tiếp ảnh hưởng đến cách tu luyện.
Phương pháp yêu tu tu luyện tất nhiên là bàng môn tà đạo trong mắt các tu sĩ.
Mèo con nhà hắn có được chân khí thuần túy nhất, thật ra là...một hạt giống kiếm tu.
Cái suy nghĩ chợt lóe này thiếu chút nữa làm Đoạn Lâm bật cười.

Kiếm tu là khổ tu, phải thanh tâm quả dục, chịu khổ cực.
Nói thẳng ra là mèo con của hắn làm không nổi đâu..
-o0o-
Aly: Bữa tui mới beta lại từ đầu, quá trời lỗi sai luôn.

Xin lỗi vì đã cho mấy bà trải nghiệm không tốt .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận