Ma Tôn Hắn Có Mèo


50 năm sau, có tu sĩ ngẫu nhiên đi ngang qua Tiên Nhai đế, trời giáng dị tượng, tựa hồ có vị đạo hữu nào đó lịch kiếp.
Xem động tĩnh kia ít nhất cũng là trận thượng kết anh.
Vật thì thật kì quái, ở Tiên Nhai đế có ai kết anh cơ chứ?
Mọi người đều biết Tiên Nhai đế là nơi Thiên Đạo cầm tù ma đầu Đoạn Lâm, ai không có mắt mà chạy đến nơi này kết anh chứ.
Tin tức này truyền khắp Cửu Châu, tu sĩ thiên hạ đều tấm tắc bảo lạ, quả thật không nghĩ ra ai sẽ chạy đến nơi đó kết anh.
"Chẳng lẽ là ma đầu Đoạn Lâm tấn chức?" Bỗng nhiên có người nghi hoặc.
"Chẳng phải đã nói trận thượng kia không lớn sao? Nhiều nhất cũng chỉ là Xuất Khiếu kỳ.

Thời điểm ma đầu Đoạn Lâm bị Thiên Đạo giam giữ đã là Ma Tôn, cảnh giới sánh ngang với Dung Hợp kỳ." Tu sĩ nói chuyện nghĩ: "Theo ta thấy hiện tại ít nhất cũng là tu vi Ma Đế, cảnh giới sánh ngang với Động Hư kỳ, độ kiếp hai lần nữa là có thể phi thăng Thượng Giới."
Các tu sĩ cảm thấy có đạo lý, nếu thật sự là ma đầu Đoạn Lâm tấn chức thì không có khả năng động tĩnh nhỏ như vậy.
Trước mắt Viêm Thiên tông đã thành nơi thường trú của vai chính Linh Gia, cốt truyện đã tiến triển đến đoạn y trợ giúp Viêm Thiên chiếm được một mạch khoáng linh thạch, đạt được sự tán thành của trên dưới Viêm Thiên tông.
Công chính Cô Huyền Triệt hy vọng y gia nhập Viêm Thiên Tông, cũng lần đầu tiên biểu lộ tình ý muốn cùng y kết đạo lữ.
Linh Gia không đáp ứng, y còn có nhiều việc chưa làm, thân phận đạo lữ của Cô Huyền Triệt cũng không tiện lắm (?).
Bước tiếp theo Linh Gia muốn đi kiếm tông, thật không dám giấu giếm, y biết cơ duyên ở Tiên Nhai đế chính là người khai sáng kiếm tông – tiền bối Trảm Thiên!
Nhưng muốn đạt được sự tán thành của ông rất khó khăn, y cần phải lấy thân phận đệ tử của kiếm tông để gặp mặt.
Trước mắt tu sĩ trong thiên hạ đều biết y có giao hảo với Viêm Thiên Tông, giao tình với chưởng môn Cô Huyền Triệt cũng cực tốt.

Cho nên y tạm thời rời khỏi Viêm Thiên Tông, đi tìm đại đệ tử Thẩm Liên Qua của kiếm tông để giao hảo.
Thẩm Liêm Qua vốn là trắng trợn táo bạo thích y nên tất nhiên sẽ hoan nghênh y, chỉ là không tiện giải thích với Cô Huyền Triệt nên y phải gạt hắn, chỉ nói mình muốn tìm một chỗ thanh tu một đoạn thời gian.
Hảo hảo suy xét đề nghị kết đạo lữ với Cô Huyền Triệt.
Cô Huyền Triệt không hề nghi ngờ y, nói xong liền chuyển đề tài tới Tiên Nhai đế: "Nơi đó thế mà có người tu luyện, làm ta có dự cảm không lành."
"Dự cảm không lành gì? Nói không chừng chỉ là tin vịt thôi." Linh Gia không để chuyện này trong lòng, Đoạn Lâm không có khả năng ra nhanh như vậy.

Chỉ cần không phải là Đoạn Lâm, tu sĩ khác tấn chức thì quan tâm làm gì.
Nguyên Anh tuy rằng không tầm thường nhưng bây giờ các đại tông môn ai mà không có mấy trưởng lão Nguyên Anh tọa trấn chứ.
Cô Huyền Triệt lắc đầu, trong lòng hắn nháy mắt hiện lên một gương mặt diễm lệ nhưng lại nhanh chóng xua tan ý nghĩ vớ vẩn này.
Người nọ đã nhảy xuống dưới hơn trăm năm rồi, trước khi nhảy xuống mới chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ.

Nếu cậu không chết cũng không có khả năng hơn trăm năm đã thành công kết anh.
Nhưng lỡ như?
Không thể nào.
Bản thân Cô Huyền Triệt chính là tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, hắn có thể không tốn sức nào nghiền nát một tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Nếu là kiếm tu Nguyên Anh kỳ thì có thể sẽ phải tốn chút sức, nhưng chỉ thường mà thôi.
"Ta đi đây, ngươi nhớ chăm sóc bản thân." Linh Gia nói với Cô Huyền Triệt: "Sự vụ trong tông môn nhiều như thế, ngươi cũng không cần phải tự làm lấy mọi việc, có thể đẩy cho các trưởng lão một ít."
Cô Huyền Triệt không khỏi cảm thấy ngọt ngào, hắn biết người trong lòng quan tâm mình mà, hắn ôm đối phương vào lồng ngực nói: "Được, ngươi sớm trở về."
Đáng thương công chính giờ phút này vẫn không biết người trong lòng của mình thật ra là tên hải vương mưa móc đều dính*, được một nụ cười nhạt của đối phương liền vui vẻ.
*Mưa móc đều dính: hình như là nhăng nhít với nhiều người hay sao á.
---
Không khí ở Lăng Tiêu động giờ phút này là vui mừng khôn xiết, bởi vì Đoạn Tiểu Miêu bọn họ ngày đêm mong nhớ rốt cuộc cũng xuất quan rồi.
Giờ khắc này không có vị nào của Lăng Tiêu động là bình tĩnh, suốt 50 năm a, Đoạn Tiểu Miêu biết bọn họ sống 50 này thế nào không?
Có đôi khi suốt mấy tháng động phủ không có ai phát ra âm thanh, áp lực nặng nề không thể hình dung được.
Hai kiếm linh thường xuyên trốn ra ngoài để tránh không cẩn thận chạm phải vảy ngược của Ma Tôn, bộ dáng Ma Tôn chờ Đoạn Tiểu Miêu làm bọn hắn sợ hãi.
Rõ ràng biểu hiện của Ma Tôn rất bình thường nhưng trước sau bọn họ đều cảm thấy rất căng thẳng, chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ hủy diệt toàn bộ.
May mà Đoạn Tiểu Miêu cũng xuất quan rồi.
Ma Tôn nghe được động tĩnh liền đứng dậy đi đến mật thất tìm cậu, nhưng tới nơi thì cứ đừng ngoài cửa không vào, chưa tới lúc.
Hắn cứ đứng ở nơi đó, chờ đến khi Úc Yên hoàn toàn thu công, mở miệng gọi hắn: "Đi vào."
Chỉ hai chữ thôi nhưng lại khiến Ma Tôn thỏa mãn nở nụ cười, đẩy cửa đi vào.
Một cục lông trắng tuyết lập tức nhảy xuống từ trên đệm hương bồ, chớp mắt chui vào lồng ngực Đoạn Lâm.
Nam nhân cao lớn ôm lấy thân hình nhỏ xinh của cậu, cười mắng một cậu: "Ngươi không biến thành hình người thì ta hôn ngươi thế nào?"
Mèo con hôn khóe miệng sen hốt phân một cái, chẳng phải vẫn hôn được sao?
Đoạn Lâm không đồng ý, đầu ngón tay chọt cái mũi của cậu: "Như vậy không đủ."
Nói thật Úc Yên cảm giác được tình cảm Đoạn Lâm hơi nặng nên có chút sợ hãi mà biến thành mèo.
Nhưng cậu tin tưởng mặc kệ cảm xúc Đoạn Lâm mất không chế thế nào cũng sẽ không làm mình khó chịu dù chỉ một chút, vì thế cậu thuận theo biến trở về hình người.
Cậu kết anh thành công khi tuổi tác còn nhỏ nên vẻ ngoài dừng lại ở tuổi thiếu niên như hoa, ngũ quan khi không cười thành thục hơn trước kia một ít, có chút dáng thanh niên nhưng khi cười lên vẫn là mèo con ham chơi ngây thơ trong trí nhớ của hắn.
Đoạn Lâm ngắm nghía cậu vài lần, cảm thấy nhìn thế nào cũng thuận mắt.

Chờ hắn ngắm đủ rồi rốt cuộc không nhịn được tham lam tiến gần tới môi cậu, hơi thở hắn gấp gáp, vội vàng giải độc tương tư đã thấm vào trong xương tủy trong suốt 50 năm qua.
Hôn cũng không thô lỗ, bên ngoài nói Ma Tôn thế này thế nọ, nào ai biết biết tình tình Ma Tôn rất ổn trọng.
Dù sao hắn cũng lớn lên trong nhung lụa, muốn một đồ vật cũng không có khả năng đao to búa lớn chiếm lấy được.
Giống như lúc trước hắn dụ mèo con tới tay vậy, có thô lỗ chút nào không?
Úc Yên dần dần bị cuốn theo Đoạn Lâm, từ hơi ngửa ra sau biến thành ôm cổ đối phương, ngón tay không tự giác mà vuốt ve.
Cuối cùng biến thành đại Boss ở thế hạ phong, Úc Yên từ trên cao nhìn xuống hắn, kết anh rồi nhưng đôi mắt vẫn sương mù mênh mông.
Được cậu coi như là cả thế giới, toàn tâm toàn ý ỷ lại, Đoạn Lâm cảm thấy thật mỹ mãn, thở phào một tiếng.
Úc Yên cảm thấy đại ma đầu lớn lên thật đẹp mắt, bá khí vốn ở giữa mày lại bị ôn nhu lấp đầy, loại tương phản này thật tuyệt.

Úc Yên hôn lên mi mắt hắn, hắn lập tức nhìn thoáng qua rồi gương khóe miệng, dường như đang hy vọng cậu hôn tiếp.
Tuy rằng trong nháy mắt cậu cảm thấy quan hệ chủ tớ êm đẹp tựa hồ rẽ sang một hướng khác cực đoan nhưng Úc Yên vẫn thuận theo tự nhiên cúi đầu hôn một cái bên khóe miệng Đoạn Lâm.
Hắn nhân cơ hội bắt được cậu, dẫn dắt cậu đến với một hồi tim đập như nổi trống khác.
Lúc đầu Úc Yên còn có thời gian suy nghĩ lung tung: 'Ngươi còn nhớ ta là chủ không vậy? Tạo phản rồi.'
Sau đó cậu vì thiếu oxy mà đầu ong lên, cuối cùng hung ác nắm tóc hắn mới có thể ngăn cản án mạng xảy ra.
Về sau đại ma đầu không nên gọi là đại ma đầu nữa, phải sửa thành ma đầu cuồng hôn môi mới đúng!
A Tình thăm dò đưa cái đầu mèo (chuôi kiếm của ẻm) vào, đôi mắt một lam một lục thấy rõ ràng toàn bộ những hình ảnh kiều diễm trong phòng.
Sau đó hắn chạy về tám chuyện với Đan Dương: "Ma Tôn và Đoạn Tiểu Miêu đang hôn môi."
Hình ảnh êm ấm kia làm A Tình không thể bình tĩnh được, hắn cảm thấy mình nên làm cái gì đấy, tỷ như chúc mừng Đoạn Tiểu Miêu.
Không có gì quan trọng hơn chúc mừng Đoạn Tiểu Miêu xuất quan, hắn lập tức hành động: "Đan Dương, mau giúp ta bố trí động phủ."
Đủ loại vật phẩm trang trí đầy màu sắc trải khắp động phủ!
Úc Yên cùng với sen cọ tới cọ lui trong mật thất hồi lâu, cuối cùng hiên ngang đi ra: "A Tình, Đan Dương, ta xuất quan rồi."
Vừa đi ra cậu liền thấy đủ loại màu sắc trong động phủ, cậu nháy mắt thật cảm động nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ: "Ai phối màu đây? Chậc chậc, thiên tài nha."
Đoạn Lâm nhéo một cái sau cổ mèo con, mèo con thẩm mĩ hồng xanh còn có tư cách nói người khác sao?
"A, Đan Dương! Ngươi có đầu mèo rồi sao?" Úc Yên cười tít mắt, cầm Đan Dương sờ tới sờ lui, không thể không thừa nhận tay nghề đại ma đầu thật tốt, chả bù cho cậu làm y như hai cái bánh: "Ai da, thật tốt quá, sau này nhũ danh của ngươi là Meo Meo Phích Lịch* đi."
*Phích Lịch: sét đánh thình lình.
Trên dưới Lăng Tiêu động: "..."
Đoạn Lâm nhắc khéo mèo con: "Đan Dương là thượng cổ thần binh, ngươi đừng trêu đùa hắn."
Nhưng Đoạn Lâm cũng không phản đối.
A Tình thích nghe ngóng, cái này không thể trách hắn được.

Tình cảm của hai thanh kiếm càng tiến thêm một bước vì cả hai đều có nhũ danh nhục nhã rồi.
A Tình vui vẻ nhẹ nhàng đụng anh em cùng cảnh ngộ một cái, Đan Dương cũng đụng lại hắn một cái, khác ở chỗ Đan Dương là nghiêm túc.
A Tình thực lực không bằng Đan Dương nên nháy mắt bị đâm bay ra ngoài.
"A Tình, ngươi đột nhiên công kích Đan Dương làm gì?" Úc Yên khó hiểu, A Tình thật là không biết tự lượng sức mình mà, giờ xem đi, bị đụng đến dính cứng ngắc trên tường gỡ không ra rồi.
A Tình: "..."
Không vui.
Không khí vui mừng tận trời ở Lăng Tiêu động kéo dài mấy ngày, sau đó bọn họ bắt đầu nói chuyện chính sự.
Bài trừ cấm chế của Thiên Đạo.
Úc Yên: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, bây giờ xách kiếm ra ngoài thử luôn đi."

Đan Dương nghe vậy lập tức tiến lên.
Thân kiếm cổ xưa thẳng tắp đứng trước mặt Úc Yên.
Tình Nhân cũng không cam lòng yếu thế, tiến lên đứng trước mặt Đan Dương.
Từ ngày bị Đan Dương "đụng" dính lên tường, hắn đơn phương nháo với Đan Dương, quyết định xa lánh hắn, cho hắn một bài học.
"Ngươi xem náo nhiệt cái gì?" Úc Yên một tay đẩy Meo Meo Vô Địch ra, để hắn đứng bên cạnh đợi, hành động cần sức mạnh này vẫn là phải dùng Đan Dương.
A Tính nói thế nào cũng đã ở cùng Đan Dương một thời gian dài, tuy rằng hắn không đánh cái rắm nào nhưng A Tình cảm thấy giờ phút này Đan Dương có chút thần khí.
Ma công của Ma Tôn cùng với kiếm ý lôi đình vạn quân của Úc Yên, rốt cuộc cũng có khả năng đánh vỡ cấm chế của Thiên Đạo.

Khi cảm giác được một chút lung lay, bọn họ đều vội vàng xuất hết công lực, muốn kết thúc trong một lần!
Hai người tâm ý tương thông cùng công kích một vị trí không biết mệt mỏi, khi sự lung lay kia xuất hiện, bọn họ đã cạn kiệt sức lực.
Nhưng hơn trăm năm chờ đợi đã làm bọn họ không khống chế được ý niệm đi ra ngoài, nếu lúc này không thành công thì ai biết Thiên Đạo sẽ làm gì nữa chứ.
Úc Yên và Đoạn Lâm cuối cùng xuất ra một kích toàn lực, lực lượng thật lớn xưa nay chưa từng có làm toàn bộ không trung chỉ còn màu trắng, cấm chế của Thiên Đạo rốt cuộc cũng hiện ra nguyên hình.
Cấm chế nhận hết công kích cuối cùng cũng nứt ra một đường, tiếp đó là mười đường, trăm đường.
Lực lượng của hai vị tu sĩ nhúng chàm (?) mỗi một vết nứt, làm tăng tốc độ vỡ vụn của cấm chế Thiên Đạo.
Lúc này, toàn bộ bầu trời trên Tiên Nhai đế đều thay đổi hình dạng, hơn nữa có xu hướng ngày càng mở rộng.
Các tu sĩ gần đó tranh nhau tìm tòi nghiên cứu, truyền đi một tin tức: Tiên Nhai đế có biến!
Lúc trước có đại năng tính rằng nếu Đoạn Lâm muốn ra ngoài ít nhất phải chờ thêm 500 năm.
Nhưng hôm nay rõ ràng...
Tin tức Đoạn Lâm muốn đi ra lập tức truyền khắp thiên hạ, có người dùng tàu bay chạy tới, có người phi kiếm chạy tới.

Thật cũng không phải là vì giữ gìn chính nghĩa, diệt trừ ma đầu mà chỉ là không muốn bỏ lỡ đại sự này.
Các đại tông môn nghe được tin tức cũng hoảng sợ vội vàng phái người đến tìm hiểu.
Giật mình nhất không ai khác chính là Linh Gia đang làm khách ở kiếm tông, y nghe nói Đoạn Lâm muốn ra ngoài liền chấn động, sao có thể?
Thẩm Liêm Qua cho rằng y lo lắng cho Viêm Thiên tông nên vội vàng khuyên nhủ: "Linh Gia không cần xúc động, trước tiên ra ngoài nhìn xem, đối phương cũng không nhất định sẽ tìm tới Viêm Thiên tông."
Tuy rằng Đoạn Lâm kia phỏng chừng hận Viêm Thiên tông nhất, dù sao nếu lúc trước cựu chưởng môn Viêm Thiên Tông, cũng chính là phụ thân Cô Chính Hạo của Cô Huyền Triệt, không chỉ huy đồng đạo trong thiên hạ, muôn vàn tu sĩ thỉnh cầu Thiên Đạo giam giữ Ma Tôn Đoạn Lâm thì hắn cũng không phải chịu nhục bị đè ở dưới Tiên Nhai đế mấy ngàn năm.
"Đi xem thử." Linh Gia gật đầu, thật ra y không sợ Đoạn Lâm, trước mắt y và Đoạn Lâm không ân không oán nhưng y biết Đoạn Lâm nhất định sẽ báo thù.
Bị xử lí đầu tiên chính là Viêm Thiên tông cho nên y muốn nhanh chóng gặp tiền bối Trảm Thiên, sau lại liên hợp các đại tông môn mới có khả năng ngăn cản Đoạn Lâm tàn sát Viên Thiên tông.
Cấm chế của Thiên Đạo còn chưa bài trừ nhưng các tu sĩ đã tụ tập trên vách núi, trong đó có các đại tông môn làm tiên phong, cũng có các tông phái nhỏ tới ăn dưa xem náo nhiệt.
Quần chúng ăn dưa đều sợ chết nên đứng ở khá xa, tùy thời chuẩn bị chạy trốn.
Đệ tử đại tông môn sĩ diện nên khí thế nghiêm nghị đứng thành từng hàng bên vách núi, ai không biết còn tưởng bọn họ mở đại hội diệt ma.
Nhưng ai có thể chắc chắn trong lòng bọn họ không có ý nghĩ này chứ?
Chẳng qua nhất thời không tụ tập được nhiều đại năng thôi, nếu có đủ thời gian triệu tập thì hôm nay đúng thật là đại hội diệt ma cũng không chừng.
Động tĩnh khủng bố không ngừng giằng co một đoạn thời gian, sau đó một tia sáng xông lên từ dưới đáy vực.
Các tu sĩ đứng hai bên vách núi ồ lên.
"Đoạn Lâm ra ngoài rồi!"
"Ma Đầu xuất thế, thiên hạ loạn rồi!
"Trách không được đêm hôm trước lão phu xem thiên tướng thì thấy sát tinh chợt hiện ra, quả thật không phải dấu hiệu tốt mà."

"Đừng có khoe chữ nữa, còn không mau chạy đi!"
Tu sĩ ở các tông phái nhỏ đều chạy trốn gần hết, các đệ tử đại tông môn cũng lui lại một chút, chỉ là chưa tới mức tan rã bốn phía.
"Mau truyền tin về: Cấm chế Thiên Đạo đã bị phá."
Linh Gia đuổi tới hiện trường liền nghe được câu này, tâm y lung lay sắp đổ, tiếp theo liền nhìn thấy một thân ảnh bay vọt lên từ đáy vực.
Uyển chuyển nhẹ nhàng như gió, cuối cùng dừng lại ở trên một cục đá ở vách núi, các bọn họ một khoảng.

Nhưng họ vẫn có thể thấy quần áo bay phần phật, tóc dài tung bay, gương mặt làm người khác vừa gặp là không thể quên.
Một ma tu vừa mới thắng được Thiên Đạo bày ra tư thái khinh thường ở trước mặt vô số tu sĩ chính đạo, không thể nghi ngờ là không hề sợ hãi bọn họ.
"Trong lồng ngực hắn ôm cái gì vậy?"
Bởi vì Đoạn Lâm đang nâng hai tay nên có người hỏi.
Vừa vặn trong đám tu sĩ đến xem náo nhiệt có Tống Bình Châu của Vân Khuyết tông và các sư huynh đệ của hắn, nhưng bọn họ không giống những người khác, bọn họ không tới xem náo nhiệt cũng không phải tới để thảo phạt.
Bọn họ đến để chúc mừng ân nhân cứu mạng thoát khỏi Tiên Nhai đế.
"Đó là mèo của tiền bối Đoạn Lâm, thuần trắng, có một đôi mắt uyên ương (mắt hai màu), lớn lên rất đẹp nhưng hơi hung dữ." Tống Bình Châu nói, hấp dẫn ánh mắt kẻ khác.
Tiểu tử này là ai?
Sao hắn biết được?
Còn gọi Đoạn Lâm là tiền bối nữa!
Linh Gia cao lãnh đi đến trước mặt Tống Bình Châu, mở miệng nói: "Vị đạo hữu này, ngươi biết Đoạn Lâm sao?"
Linh Gia gần đây danh tiếng vang dội, được đối phương chủ động bắt chuyện làm Tống Bình Châu kinh ngạc một chút mới nói tiếp: "Không tính là quen biết nhưng mà thời điểm ta bị tà tu tập kích rơi xuống đáy vực, tiền bối Đoạn Lâm đã cứu ta một mạng."
Cái gì?
Ma đầu Đoạn Lâm sẽ cứu chính đạo tu sĩ sao?
Không mấy người tin tưởng nhưng Tống Bình Châu cũng không giống như đang nói dối.
Khi bọn họ đang nói chuyện thì Đoạn Lâm đã nghỉ ngơi đủ, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Mèo con trắng như tuyết nhô đầu ra từ trong lồng ngực hắn, mở to hai con mắt khác màu, hứng thú bừng bừng nhìn đông nhìn tây.
"A Tình, Đan Dương! Mau nhìn bầu trời trong xanh này đi! Nhìn không khí trong lành này đi!" Đồ nhà quê hít sâu một hơi: "A, không khí mới mẻ hơn nhiều so với Lăng Tiêu động chúng ta!
Những người khác đều tập mãi thành quen, dù sao bọn họ không xa lạ gì với mấy cái này nữa.
Đáng thương Đoạn Tiểu Miêu lần đầu được trải nghiệm.
Mọi người đều ăn ý không giễu cợt cậu.
Dù sao Ma Tôn đang ở đây, ai dám chứ?
Úc Yên nghĩ kỹ rồi, ở trên mặt đất cậu sẽ dùng nguyên hình, không đến bất đắc dĩ thì sẽ không hiện hình người, như vậy chẳng phải rất an toàn sao?
Cậu lười biếng để cho người khác ôm, hai thanh kiếm để trên người Đoạn Lâm.

Giờ phút này Đoạn Lâm cực kỳ giống người cha mang con đi xa nhà, trên người treo đầy đồ vật của thằng nhãi con.
Tu sĩ có mắt thấy Đoạn Lâm treo hai thanh kiếm ở sau lưng thì hít sâu một hơi, Đoạn Lâm không phải là ma tu sao?
Hắn dùng kiếm từ khi nào vậy?
-o0o-
Aly: Mọi người có cảm thấy là Đan Dương với A Tình cũng khá được không, hé hé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận