Gần đây huyện Hoà Lâm xuất hiện bệnh dịch, rất nhiều người đã mắc phải, nhân công vẫn luôn không đủ, các thái y đã sẵn sàng.
Chẳng qua là vẫn cần một người hướng dẫn.
Các khanh thấy thế nào?
Dã Thụy Yên không chần chừ đắn đo, lập tức tự tiến cử mình.
Y tuy vào triều đã một thời gian nhưng mãi vẫn chưa có công trạng, vị trí đang dần lung lay.
Lần này chính là cơ hội tốt
- Bệ hạ, thần xin được đi cứu trợ
Hoàng thượng ngồi trên cao nhíu mày, ánh mắt thâm sâu khó đoán: Lần này là chuyến đi gian khổ, đằng sau nó rắc rối phức tạp, nhiều khó khăn gian truân.
E là một người trẻ tuổi như ngươi khó mà hoàn thành được
Dã Thụy Yên quỳ xuống, hành động này làm mọi người có chút không tính nổi: Bao lâu nay thần có hoàng ân của bệ hạ, có sự dạy dỗ của thừa tướng, chỉ canh cánh rằng bản thân chưa thực sự làm được việc gì.
Lần này, khẩn xin bệ hạ cho thần có cơ hội rèn luyện mình
Gần vua như gần hổ, nếu y mãi không có giá trị, sớm muộn cũng bị đưa đến nơi nào đó áp dụng chúc quan nho nhỏ sống qua ngày.
Hơn nữa việc này đầy gian khổ, ắt hẳn sẽ không ai muốn làm.
Lần này, nếu thành công chắc chắn nhận được
ít ân sủng, sống dễ dàng hơn một chút
Thấy y năng nổ như vậy, đúng là thiếu niên anh tài.
Hoàng thượng cuối cùng cũng đồng ý.
Cuối buổi còn cố ý giữ y lại dặn dò
- Tri phủ Hoà Lâm sớm đã câu kết bên ngoài, ăn chặn thuế má.
Lần này ngươi đi, không chỉ cứu trợ, hãy tìm ra bằng chứng buộc tội hắn
- Vi thần lĩnh chỉ...
Xe ngựa lọc cọc trên con đường đầy sỏi đá, đi theo sau là một đoàn xe gạo, thuốc kéo thành hàng dài.
Chốc chốc lại gập ghềnh những ổ gà đầy nước bắn lên tung toé.
Trận thế này vô cùng hoành tráng, đi tới đâu cũng được người dân đón tiếp rất nồng nhiệt.
Họ còn mang theo đồ nhà mình gửi cho người ở chiến tuyến
Thuộc hạ bên cạnh khoác chiếc áo choàng lên cho y, tay khác rót trà: Đại nhân, chúng ta không phải người của hình ty, tại sao bệ hạ lại muốn người tìm bằng chứng chứ?
- Tên Hứa Giao này là họ hàng của thái hậu nương nương, cậy thế làm càn.
Trước giờ bệ hạ vẫn luôn tôn trọng thái hậu, nếu việc này đến tai, chắc chắn thái hậu sẽ không để yên
- Vậy cũng không nên giao cho người tay không tấc sắt như đại nhân chứ.
- Là ta tự nhận cho mình.
Ngươi đừng kêu ca nữa.
Than sắp tắt rồi kìa
Dã Thụy Yên vén màn lên, hơi lạnh hắt vào gương mặt trắng bệch.
Tuyết mới đó đã rơi rồi.
Khi nàng đi là ngày xuân nắng hạ, hiện giờ đông tuyết lạnh giá đã kéo đến.
Không biết hiện tại nàng có sống tốt không....
-------------------------------_----------------------------_--------------
Dưới gốc cây hoè đỏ, phản chiếu những bông tuyết trắng nhẹ nhàng rơi xuống.
Ma giới như một bức tranh trầm lặng, hơi lạnh lẽo tràn vào khắp hang cùng ngõ hẻm.
Nam nhân thân mang bạch y, thân cao tám thước, gương mặt mang nhiều nét cảm xúc khác nhau đứng mãi dưới tán cây.
Hắn nhẹ nhàng đặt một bó hoa bỉ ngạn xuống, nàng ta trước kia rất thích bỉ ngạn
- Thượng tiên trăm công nghìn việc, việc cỏn con này mà vẫn nhớ ư?
Hắn khó hiểu quay sang nhìn nơi giọng nói phát ra, là nàng ta? Lộ Thương Nguyệt ngay lập tức phi đến, đánh hắn một trượng.
Hắn sau đó khụy xuống, ôm ngực đau đớn.
Cô rút tay lại, nhìn hắn đầy căm phẫn
- Tại sao không tránh?
- Không kịp.
Cô cười nhẹ, liếc đôi mắt đầy sát ý nhìn hắn, gương mặt này, nhìn một chút thôi cũng thấy buồn nôn: Vậy thì giờ tiếp chiêu đi!
Lộ Thương Nguyệt không để phí dù một giây, dùng hết sức tấn công, từng kiếm chém xuống đều muốn lấy mạng người, phát hết nộ khí ra ngoài, muốn băm vằm tên nam nhân phản bội kia thành hàng trăm mảnh.
Phương Trượng đã bị thương, đối mặt với cô vẫn luôn tránh né, không hề đánh trả.
Còn cô như một con thú dữ, luôn muốn lao vào xé xác tên cặn bã.
Chiêu chí mạng đánh vào, hắn ngã lăn ra đất, không ngừng nôn ra máu, sự nóng ẩm làm tuyết xung quanh đó dần tản ra
Lưỡi gươm lạnh lẽo đâm từ trên xuống, cách đôi mắt hắn chỉ còn nửa phân thì dừng lại: Năm đó là ta có mắt như mù, để tư tình ảnh hưởng đến đại sự.
Lần này trở lại, nhất định không đi lại vết xe đổ.
Nhất định có một ngày, ma tôn ta sẽ khiến ngươi thịt nát xương tan, thần hồn nát vụn.
- Cơ hội tốt, bây giờ những gì ta nợ, ta trả hết cho nàng
Hắn ta nhắm mắt lại, chờ đợi điều tiếp theo.
Lộ Thương Nguyệt rút lại con đao, trói hắn bằng xích tiên, kẹp chặt thân thể ứa máu vào gốc cây: Giết ngươi...quá hời cho ngươi rồi.
Loài hoa mà ta thích, là loài hoa ở địa ngục, đỏ như máu, trong như sương, sắc bén, ác độc.
Đó cũng chính là bản thân ta.
Hẹn ngươi một ngày không xa, cả thiên giới, ma giới, yêu giới đều nằm trong tay ta.
Lúc đó ta muốn ngươi làm con chó dưới chân ta, quỳ phục như nô lệ.