Ma Tôn Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta


“Đi đi.

” Đế Giang giơ tay chỉ về phía hồ nước ngay sau lưng nàng, ngón tay hắn trắng như ngọc ẩn mình trong ống tay áo quá dài, mang theo một luồng lạnh lẽo.

Nhạc Quy lặng lẽ nuốt nước bọt, ấp úng: “Vậy, vậy ta đi đây.



Đế Giang khoanh tay nhìn nàng.

Nhạc Quy từng bước quay đầu lại đi về phía hồ, vừa rồi còn là công viên nước vui vẻ mà giờ phút này đã trở thành một thứ đòi mạng, nàng bước đi nặng nề, từng bước tiến lại gần hồ.

Chân trần vừa chạm vào mặt nước, cái lạnh của hồ nước lập tức lan tỏa qua các ngón chân, nàng thốt lên một tiếng, đau khổ chạy trở lại quỳ xuống bên chân Đế Giang.

“Tôn thượng, ta không muốn chết!” Nước mắt nàng tuôn trào.

Đế Giang: “Ồ.



Nhạc Quy bị dọa đến mức nước mắt tuôn rơi, ngẩn người nhìn về phía hắn: “Ồ… là có ý gì?”

Đế Giang nhìn nàng một cái rồi quay sang ra hiệu cho Quất Tử, Quất Tử vừa bị đánh một cái giờ đang ngoan ngoãn nằm dưới đất, Đế Giang tựa vào nó rồi bắt đầu ngủ.

【‘Ồ’ có nghĩa là… không cần chết nữa à?】

Trong mắt Nhạc Quy còn đọng nước mắt, nhận ra điều này rồi ngồi thụp xuống đất, bề ngoài tỏ vẻ như vừa thoát chết, nhưng trong lòng lại đã bật chế độ chuột chũi gào thét điên cuồng.

【Trời ơi, đại ma vương này dễ nói chuyện như vậy sao?! Ta nói không muốn chết thì có thể không cần chết sao?! Vậy ta nói ta muốn Vô Lượng Độ, liệu hắn có trực tiếp đưa cho ta luôn không?!】

Đế Giang khẽ động mí mắt.

【Tại sao! Tại sao! Tại sao ngươi lại dễ nói chuyện như vậy! Ngươi đồng ý quá dễ dàng liệu có hơi phá hỏng hình tượng không vậy, trời ạ trời ạ, vậy nước mắt ta rơi lúc nãy thì tính sao, sự hoảng sợ mà ta vừa trải qua thì tính sao? Ta đối với ngươi có ý nghĩa gì!!!】

Trong lòng Nhạc Quy gào thét điên cuồng, nhưng trên mặt vẫn ngoan ngoãn không dám nói tiếng nào, thời tiết ở Đê Vân phong cũng có vấn đề giống như người ở đây, lúc nãy còn tối sầm như sắp có mà giờ đã quang đãng, trăng sao đều đã xuất hiện.

Đế Giang lười biếng dựa vào Quất Tử, dường như hắn đã ngủ say, Nhạc Quy chạm vào chiếc váy khô ráo mềm mại tự động khô đi sau khi ra khỏi hồ, dưới ánh trăng vừa mới ló dạng, nàng lén lút ngắm nhìn khuôn mặt của Đế Giang.

【Đẹp thật, không hổ danh là nhân vật nam có mị lực nhất trong nguyên tác, nhìn là biết con trai ruột của tác giả, điều đáng tiếc duy nhất là tu vi quá cao, chứ nếu là người bình thường… hì hì.



Hai tiếng “hì hì” cuối cùng trong lòng suýt nữa đã khiến Nhạc Quy bật cười thành tiếng, nhận ra mình không tự chủ được, nàng vội vàng che miệng lại, nhưng vẫn không nhịn được mà tiếp tục nhìn lén.

【Nhân vật như bị bug này chắc chắn sẽ có điểm yếu chí mạng chứ, điểm yếu chí mạng của hắn là gì, nếu tìm ra được, liệu có thể đánh hắn một trận thảm thương rồi làm càn không? Ừm… không có thù oán gì, làm như vậy có vẻ không hợp lý lắm, vậy thì dùng thuốc sao?】

【Trong các tiểu thuyết khác, chỉ cần động chút là có những loại thuốc khiến thần tiên cũng không chống đỡ nổi, trong tiểu thuyết này chắc cũng có nhỉ, nếu cho hắn uống một chút rồi tìm cách ở một mình với hắn, chẳng phải là đã thành công rồi sao? Nhưng cũng không chắc lắm, nếu lỡ hắn dùng xong liền giết ta thì chẳng phải là mất cả chì lẫn chài sao?】

【Thôi thì nói đi nói lại, chẳng lẽ hắn thật sự không có khả năng nhìn trúng ta, rồi chủ động đưa Vô Lượng Độ cho ta sao? Ví dụ như bây giờ, hắn đột nhiên mở mắt ra nhìn chằm chằm ta một hồi lâu, rồi không nói gì lôi ta vào lòng, ta không chịu nên liều mạng phản kháng, nhưng vẫn chỉ có thể chấp nhận để hắn xé rách từng mảnh quần áo trên người, ta liều mạng khóc lóc run rẩy nhưng vẫn không thể ngăn cản hắn từng chút một đưa lưỡi dao sắc bén vào…】


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui