Đế Giang đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm nàng.
Nhạc Quy hoảng hốt trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh: “Tôn thượng, có chuyện gì vậy?”
Đế Giang không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm nàng.
Lưng Nhạc Quy dần cứng lại, nhưng trong lòng lại nảy sinh nghi vấn không đúng lúc: 【Ý gì đây, mơ ước của ta sắp thành hiện thực sao?】
Đế Giang lại nhắm mắt lại.
【Quả thật, ước mơ chỉ là mơ ước, vì nó không thể trở thành hiện thực.
】
Nhạc Quy mặc dù tiếc nuối nhưng sau một đêm cảm xúc thăng trầm, giờ nàng cũng đã mệt, không biết từ khi nào đã ngủ thiếp đi.
Gió đêm mát mẻ, nam nhân vừa rồi còn ra vẻ như đang ngủ say, lại một lần nữa mở mắt ra, trầm tư nhìn khuôn mặt đang ngủ say của nàng.
Nhân vật, tác giả, tiểu thuyết, lại là một đống từ mới.
Thêm nữa, nàng muốn Vô Lượng Độ để làm gì?
Nhạc Quy ngủ rất say, ngay cả tiếng chuông điểm giờ cũng không đánh thức được nàng, huống chi là hai ánh nhìn vô hình kia.
Trong giấc mơ, nàng uốn éo trở mình, dáng vẻ thoải mái nhàn nhã khiến cho Quất Tử - kẻ đang phải làm gối - trong lòng đầy oán hận.
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, âm thanh diễn tấu trong Cửu Trùng Cung lại vang lên như thường lệ, trong khi Đế Giang đã không còn ở đó.
Nhạc Quy duỗi người một cái, quay đầu thì thấy Quất Tử đang nằm dài trên đất gặm cỏ, bên cạnh nó là một quả táo
“Lại thêm một ngày tuyệt vời nữa!”
Nàng đứng dậy, vươn tay với lấy quả táo: “Ôi, Quất Tử, ngươi thật tốt, lại còn chủ động để lại thức ăn cho ta.
”
Mặc dù bên hồ có thêm một người sống, nhưng hàng ngày trái cây vẫn được phân phối đúng giờ và số lượng chỉ đủ cho Quất Tửu ăn.
Trong thời gian này, cả hai đã không ít lần vì đồ ăn mà cãi vã.
Đây là lần đầu tiên Quất Tử chủ động để lại thức ăn cho nàng.
Nhạc Quy đang cảm động thì quả táo trong tay bỗng bị lấy đi, những lời mắng chửi lập tức trào lên đầu lưỡi, nhưng khi nhìn rõ ai là người đoạt lấy thì nàng lại nuốt xuống: “Tôn thượng…”
Đế Giang liếc nhìn nàng, dựa người vào Quất Tử, hắn dễ dàng bẻ quả táo ra làm hai.
Mặc dù là gối nhưng Quất Tử vẫn không quên liếc Nhạc Quy một cái, âm thầm biểu thị rằng quả táo đó không phải để dành cho nàng.
【Công chúa Bạch Tuyết độc ác và con linh dương lùn của nàng ấy.
】
Đế Giang rũ mắt tiếp tục ăn táo, những ngón tay trắng như ngọc của hắn khiến quả táo trở nên đỏ rực như máu.
【Ăn ăn ăn, độc chết ngươi đi.
】
Đế Giang liếc nàng một cái, đưa nửa quả táo chưa ăn cho nàng: “Muốn ăn không?”
“Đệ tử không đói.
” Nhạc Quy ngạc nhiên, vội vàng nói lời khách sáo.
“Ồ.
” Đế Giang ăn nốt nửa quả còn lại.
Nhạc Quy: “…”
Ăn xong quả táo, Đế Giang vỗ vỗ hai tay vốn không có bụi bẩn rồi rời đi.
【Đi rồi sao?】
【Cứ đi như vậy thôi sao?】
【Đến đây chỉ để cướp quả táo của ta thôi sao?】
Nhạc Quy không thể tin, nhưng nhìn vào cái lõi táo còn lại, nàng không thể không thừa nhận ông chủ của nàng đúng là như vậy, rõ ràng chỉ cần ra lệnh một cái là bao nhiêu sơn hào hải vị món ngon vật lạ mà lại đi cướp quả táo của một người mệnh khổ như nàng.
Quả là… điên rồi!
Nàng vốn tưởng rằng ông chủ nhà nàng chỉ là nhất thời điên cuồng nên mới bất ngờ chạy đến bên hồ ngủ một đêm, nhưng từ hôm đó trở đi, Đế Giang mỗi tối đều đến, thỉnh thoảng lại cho Quất Tử một cái tát.
Rõ ràng Quất Tử cũng đã quen với cách tương tác độc nhất vô nhị của hắn, nó nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chỉ có Nhạc Quy đứng một bên là lo sợ kinh hồn táng đảm.