Ban ngày bị tiếng nhạc làm ồn không ngủ được, ban đêm lại trong tình trạng sợ hãi, Nhạc Quy cảm thấy mình sắp bị suy nhược thần kinh.
Từ việc hàng ngày mong hắn sớm rời đi, nhanh chóng phát triển thành mong hắn sớm chết.
Một buổi sáng trời nắng đẹp, Đế Giang vừa ăn luôn quả táo duy nhất, vừa ngẩng đầu lên hắn đã gặp ánh mắt u sầu của Nhạc Quy.
Hắn suy nghĩ một chút, như thể lương tâm được đánh thức: “Muốn trường sinh bất lão không?”
【Muốn ăn táo.
】
“Bản tôn có thể giúp ngươi.
” Đế Giang nở một nụ cười.
【Giúp ta xin thêm táo từ nhóm bốn người đưa trái cây kia sao?】
“Cái hồ trước mặt ngươi chính là Ảo Ảnh của Vong Hoàn/” giọng Đế Giang hơi trầm, mang theo một chút cám dỗ
“Vong Hoàn thực sự đang nằm dưới hồ, chỉ cần sử dụng nước tinh khiết trong suối trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, sẽ có thể đạt được sự trường sinh bất tử.
Nếu ngươi muốn, bản tôn có thể giúp ngươi.
”
Nhạc Quy dừng lại một chút, nhìn vào mắt hắn rồi nhận ra hắn không phải đùa.
“Những thứ tốt như vậy, vẫn nên để tôn thượng tự hưởng thụ thì tốt hơn.
”
“Đệ tử chẳng qua chỉ là một phế vật không có chút linh căn nào, sống an ổn vài chục năm đã là may mắn, sao dám tham lam quá nhiều.
” Nhạc Quy bảy ra vẻ kính cẩn.
Nụ cười nơi khóe môi Đế Giang nhạt dần: “Ngươi không muốn trường sinh bất tử?”
【Trường sinh để làm gì, lại tiếp tục làm trâu làm ngựa cho ngươi sao?】
Nhạc Quy cảm thấy mình nên khen hắn vài câu trước, rồi mới nói mình không có tham vọng lớn như vậy, nhưng đã nhiều ngày không ngủ ngon, cho dù là một sinh viên mãi mãi không ngủ đủ hay một người lao động thiếu ngủ, tâm trạng cũng đã căng thẳng đến cực điểm.
Đối với câu hỏi của Đế Giang, nàng im lặng một lúc lâu, rồi thành thật trả lời hai chữ: “Không muốn.
”
Nụ cười nơi khóe môi Đế Giang hoàn toàn biến mất, im lặng một lúc lâu sau, hắn từ từ mở miệng: “Bản tôn nhất định phải để ngươi trường sinh.
”
Nhạc Quy: “?”
Nhạc Quy: “…”
【Đại ca, ngươi có vấn đề gì không vậy?】
Đế Giang đột nhiên bật cười, giọng cười trầm thấp mang theo sự vui vẻ, nhưng khiến người ta cảm thấy kinh tâm động phách.
Nhạc Quy theo bản năng muốn lùi lại, nhưng ngón tay hắn vừa vung lên, nàng liền không tự chủ được bay về phía hắn, ngay khoảnh khắc tiếp theo nàng bị hắn dùng một tay nắm lấy cổ áo, một tay điều khiển một lượng nước lớn từ trong hồ lên.
“Muốn bản tôn đút cho hay là tự mình uống?” Hắn ‘tốt tính’ đưa ra lựa chọn.
Nhạc Quy nhận ra nước này không thể không uống, liền yếu ớt hỏi: “Có thể đun sôi trước không? Ta vừa ngâm chân ở trong đó sáng nay.
”
Đế Giang dừng lại một chút, rồi cười càng thêm tươi, thân thể hắn rung động phập phồng, Nhạc Quy bị hắn nắm cũng rung lên theo.
Nhạc Quy muốn khóc mà rặn không ra nước mắt, nàng run rẩy, đang định nói thêm gì đó thì nước trong tay Đế Giang bỗng rơi xuống đất.
Cỏ bị nước tưới lên ngay lập tức phình to gấp đôi, lá cỏ mập mạp tươi rói.
“Những thứ tốt như vậy, ngươi cũng không xứng dùng.
” Đế Giang không biểu cảm.
Nhạc Quy bày ra vẻ mặt tang thương: 【Thay đổi thất thường, quen rồi.
】
Đế Giang đi rồi.
Đế Giang lại đi rồi.
Sau khi nói nàng không xứng, Đế Giang đã rời khỏi và từ đó cũng không quay lại nữa.
Không chỉ vậy, âm nhạc trong Cửu Trùng Cung cũng biến mất theo, toàn bộ Đê Vân phong đều lộ ra cảm giác yên tĩnh trước bão tố.
Khi hắn vừa đi, Nhạc Quy đã ngủ một giấc ngon lành sau nhiều ngày hồi hộp, nàng ngủ thẳng một ngày một đêm.
Chờ đến khi tỉnh dậy và nhận ra Đế Giang không xuất hiện nữa, nàng mới dần cảm thấy lo lắng.